← Quay lại trang sách

Chương bảy HOA NỞ CHẲNG HẸN KỲ

Khi tuyệt vọng đã nảy mầm, khi những hoài vọng, mơ ước đã lụi tàn theo năm tháng. Tôi vùi đầu vào công việc, cố trở lại trạng thái bình thường, đời sống thực, tách lìa những mộng tưởng, ảo ảnh. Tôi đã bắt đầu tìm vui với bè bạn, trở lại dần những đàn đúm trước kia. Tôi cố chối bỏ những ảo vọng đã làm nặng nề tâm trí nhiều năm qua.

Giữa khi xã hội đời thường chào đón tôi trở lại thì bất ngờ nhận được “tin nhắn,” đến vào một chiều cuối thu khi trời đã ngả màu vàng nhạt và gió bắt đầu lùa nhẹ qua những hàng cây trụi lá.

“Đón em ở phi trường vào ngày giờ nầy…”

Oh no! Ôi trời! … chỉ hàng chữ ngắn ngủi, không thêm lời giải thích. Tôi chết lặng trước màn hình điện thoại, tim tôi đập loạn xạ như trống thúc quân ngoài chiến trường năm xưa, tay run quẹt tới quẹt lui như không tin những gì mình đọc thấy. Tôi dựa lưng vào thành ghế, hít thở thật sâu để điều hoà nhịp đập. Tôi bỗng như một gã thiếu niên mới biết yêu lần đầu. Có thể nào là nàng không? Có thể nào giấc mơ bao năm trời hoài niệm nay lại thành hiện thực?

Tôi nhìn ra cửa sổ, nắng cuối ngày vẫn còn vương nhẹ trên thảm cỏ úa màu, như một vệt ký ức còn sót lại từ những mùa hoa cũ. Trong tim tôi, điều gì đó bỗng nở bừng như một đóa hoa vừa chớm nụ, mong manh mà rực rỡ. Tôi không biết nên tin hay nghi ngờ, không biết mình đang tỉnh hay đang trong cơn mộng. Nhưng tôi vẫn khoác áo, lên xe và lao ra đường như một kẻ mộng du.

Chuyến xe ra phi trường như kéo dài cả thế kỷ. Đường phố tấp nập mà tôi thì cứ ngỡ mình đang lướt giữa hư không. Mỗi bảng tên đường, mỗi hàng cây lướt qua cửa kính như những dòng ký ức chảy ngược.

Khi đến cổng chờ đón, hoàng hôn đã bao phủ bầu trời. Ráng chiều nhuộm cả một góc trời vàng cam trôi, và hàng trăm người đứng chờ người thân, tiếng còi điều động cổng chờ của an ninh phi trường vọng lên từng chặp cùng với từng lớp người với hành lý nặng nề, đông nghẹt. Tôi đảo mắt tìm kiếm. Trong vô vàn gương mặt, liệu có một gương mặt thân quen, một ánh mắt đã từng nhìn tôi suốt đời?

Và rồi tôi thấy nàng. Nàng đứng đó, thật sự đứng đó, trong chiếc áo khoác dài màu kem, suối tóc vẫn đen tuyền như thuở nào, và nụ cười… nguyên vẹn như ngày nàng rời đi. Tôi bước vội xuống xe, lướt tới ôm chầm lấy nàng. Nàng cũng thế, đặt vội va-ly xách tay xuống đất và cũng ôm chầm lấy tôi. Cả hai trao nhau một nụ hôn đầy thương nhớ. Trong giây phút ấy, mọi khoảng cách, mọi năm tháng, mọi ngờ vực bỗng tan biến như chưa từng tồn tại. Tôi không thể tin vào hiện thực trước mắt mình. Đây không phải là mộng. Là thật! Là thật!

Tôi phóng xe đưa nàng đến quán rượu bên bờ sông, dòng sông San Jacinto hiền hoà, nơi từng êm ả đón nàng năm xưa. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, như hai kẻ chưa bao giờ xa cách. Nàng tựa nhẹ vào vai tôi, vẫn ánh mắt trầm tư đó, vẫn giọng cười khẽ như sương tan. Tôi ngắm nàng dưới ánh đèn vàng, và nhận ra, năm tháng chẳng thể nào chạm tới nàng. Dưới đôi môi nở hoa, tôi nghe lại bao lời chưa nói. Ly rượu cạn dần. Trăng thu lặng lẽ lên cao. Trong hơi rượu và mùi tóc nàng, tôi say một lần nữa; say như lần đầu tiên.

Khi bóng đêm phủ tràn trên mặt sông, chúng tôi đưa nhau về căn phòng mà đã bao năm chưa trở thành xa lạ. Đêm đó, lời nói là thứ thừa thãi nhất. Mọi điều cần hiểu đều đã nằm trong ánh mắt, trong hơi thở, trong vòng tay quấn quýt. Nàng ngủ yên trên vai tôi như một chú mèo nhỏ, yên bình và dịu dàng. Tôi nằm yên, hai tay ôm ghì thân thể mềm ấm của nàng chỉ sợ nếu mình cựa quậy, giấc mơ đẹp này sẽ tan biến lần nữa. Nhưng nàng không tan biến. Nàng vẫn bình yên nằm ngủ như chú mèo ngoan sau một bữa ăn no đầy.

Khi ánh bình minh len lén xuyên qua khung cửa sổ phòng ngủ, tôi mở bừng mắt, hoảng hốt ôm chặt nàng hơn, nghiêng đầu thầm thì bên tai nàng, “Em trở lại thật rồi, em không rời đi nữa chứ?” Nàng nhẹ gật đầu, nụ cười có vẻ ngậm ngùi, “Em đã đi quá xa, tưởng sẽ không bao giờ quay lại. Nhưng không nơi nào em thấy mình thuộc về, ngoài cánh đồng hoa vàng và anh.”

Tôi thật sự xúc động, siết nhẹ bàn tay nhỏ, ôm chặt nàng hơn như muốn hoà tan thân thể nàng vào thân thể tôi, cảm nghe hai quả tim đang cùng chung nhịp đập. Tôi thầm thì, lời nhẹ như mây, “Em không cần giải thích gì thêm. Chỉ cần anh luôn có em, anh có thể đánh đổi tất cả.” Nàng ngước lên hôn tôi, “Anh nói thật anh nhé? Cùng đi với em, về sống giữa cánh đồng hoa vàng. Vâng, anh yêu, cánh đồng hoa còn đó và em nhất định sẽ ở mãi bên anh.

Sau vài ngày ngắn ngủi cho tôi thu xếp đời mình. Chúng tôi quyết định cùng về lại nơi xưa trên chuyến xe lửa năm nào, đến sân ga cũ, cánh đồng hoa vàng. Không phải để tìm kiếm nữa, mà là để lưu lại an hưởng những ngày hạnh phúc bên nhau. Không phải để chờ đợi nữa, mà là để bắt đầu lại từ đầu. Trên chuyến tàu quay lại miền ký ức, chúng tôi ngồi bên nhau, nhìn cảnh vật lùi dần sau ô cửa. Lần này, chúng tôi không còn cô đơn, không có ai tiếc nuối, không một ai phải trông đợi một phép mầu.

Khi tàu dừng ở sân ga lộng gió, tôi lấy vali và nắm tay nàng bước xuống. Cánh đồng vẫn ở đó, vàng rực dưới trời thu. Tôi quay sang nhìn nàng. Nàng đang mỉm cười, ánh mắt long lanh. Chúng tôi đi bên nhau giữa những luống hoa, tay trong tay, không vội vã. Đời này, tình yêu không phải lúc nào cũng đến đúng lúc, nhưng nếu còn duyên, hoa vẫn có thể nở, dù chẳng hẹn kỳ.

Đêm ấy, dưới ánh trăng vàng nghiêng nghiêng trên triền đồi, bên dòng suối nhỏ, nàng thì thầm bên tôi, “Có lẽ chúng ta đã trải qua một kiếp, chỉ để gặp lại nhau và cùng nhau ôm chầm lấy hạnh phúc.” Chúng tôi nằm lăn ra cỏ, nàng vẫn thích gối đầu lên vai tôi, tôi xoay qua và nàng hờ nhắm mắt… Cả đất trời bỗng nhiên yên ắng đến lạ. Sau nụ hôn dài bất tận, tôi rót vào tai nàng, “Lần này, anh sẽ không để em đi đâu nữa. Dù là trong mơ.”

Gió thu rì rào qua những tàn cây, cánh lá như một bản tình ca vừa trỗi lên, dịu dàng, thăng hoa và trọn vẹn.

HẾT