← Quay lại trang sách

Chương sáu NHỚ CUỘC TÌNH HUYỀN THOẠI

Trời đã thực sự sang thu.

Buổi sáng đồng hồ báo thức reo vang. Như mọi buổi sáng, đôi mắt còn nặng trĩu vì những mộng mị đêm qua. Vẫn giấc mơ cũ, vẫn bóng hình cũ, vẫn mùi tóc xưa thoang thoảng trong mơ.

Tôi bật dậy, rửa mặt vội, pha tách cà phê nóng rồi khoác áo ấm phóng xe ra khỏi cổng nhà. Hơi sương giăng mỏng trên những hàng thông còn im ngủ. Tiếng máy xe vang lên làm vài con chim ngái ngủ hốt hoảng bay vụt khỏi những tán cây ven đường. Vẫn con đường quen thuộc dẫn về phía thành phố vừa bừng sáng.

Giữa cái se lạnh đầu thu, tôi bất giác lại nhớ về Cánh Đồng Hoa Vàng, nhớ về cuộc tình huyền thoại. Tôi vẫn ngờ ngợ giữa hư và thực. Cũng mùa nầy hai năm trước tôi có có nàng trong vòng tay ôm. Thế rồi khi đất trời trở mình buổi sáng hôm sau, nàng đã quay mặt bước đi không có thêm một lần nhìn lại. Nàng đã nhất định ngăn không cho tôi đưa tiễn dù chỉ một đoạn đường ngắn. Rồi từ ấy đến nay… giống như từ gặp gỡ lần đầu mấy năm về trước… hoàn toàn mất dấu.

Tôi cũng đã hai lần cố tình trở lại sân ga vắng, đều ở mùa thu, khi gió thay chướng thay mùa. Một lần sau gặp gỡ lần đầu, một lần thu năm trước cách lần nàng đến Kingwood cả năm hơn… cũng chỉ vì tin vào lời hẹn ước của nàng, “…Cánh Đồng Hoa Vàng sẽ luôn còn đó!”

Vẫn thềm ga cũ, vẫn kẻ lên người xuống, vẫn cánh đồng hoa trong tầm nhìn, vẫn là hy vọng mơ hồ sẽ gặp lại nàng như buổi đầu. Có lần, trời chạng vạng, gió lùa ào qua mái ga cũ kỹ, và tôi đã đứng yên thật lâu, chỉ để nghe gió thì thầm. Tôi đã nghĩ, chỉ cần mình kiên nhẫn chờ đợi, một bóng áo trắng quen thuộc sẽ xuất hiện giữa muôn vàn sương khói. Nhưng tôi đã tràn trề thất vọng, lầm lũi đón xe quay về. Tôi có hơi giận nàng vì lời hứa kia, dòng chữ nọ chỉ là những ảo ảnh, sương khói. “…Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ luôn còn đó.” Ừ, cánh đồng hoa vàng đã luôn còn đó nhưng đâu có nghĩa gì nếu không có sự hiện hữu của nàng!

Có một đêm nằm mơ, tôi thấy mình đã trở lại sân ga năm đó, vẫn khung cảnh cũ, gió chướng vẫn dập dồn, trăng vẫn treo cao lơ lửng. Nàng cũng xuất hiện đón tôi như chưa từng chia xa. Không ai nói với ai một lời, chỉ cùng nhau sải bước, lặng lẽ đi về phía cánh đồng rợp hoa. Ánh trăng trải dài trên con đường mòn, nhuộm bạc đôi bóng đổ sát bên nhau, mùi hương tóc vẫn thoang thoảng trong gió. Tôi nghe tiếng cười nàng khẽ tan trong gió, tay trong tay tiến bước về hướng chân đồi xa.

Rồi dưới chân đồi, nơi có con suối nhỏ gầy nhom giữa hai bờ cỏ mềm, chúng tôi ngồi bên nhau, má kề vai tựa, môi tìm môi. Giữa tiếng róc rách của nước và tiếng gió lùa qua tán lá, hai thân thể quyện vào nhau như thể đã tan chảy hết mọi ranh giới của thời gian và lý trí. Để rồi đến sáng, khi tôi tỉnh giấc cũng chỉ còn tiếng lá xào xạc và mặt gối lạnh ngắt. Không có nàng. Không có dấu tích nào của một đêm ái ân, chỉ còn một khoảng trống trong tim tôi rộng ra từng khoảnh khắc. Tôi đã lặng lẽ đưa tay lên ngực, như thể muốn giữ lấy chút dư âm cuối cùng còn sót lại từ giấc mộng.

Dù là một giấc mơ, những nụ hôn ấy tôi vẫn tưởng như còn vương vị ngọt trong từng hơi thở đến tận bây giờ. Và cứ thế, tôi cứ mãi sống giữa hư và thực, giữa những kỷ niệm hiện rõ như mới hôm qua, và một hiện tại trống rỗng chỉ còn bóng tôi đổ dài trên bậc hiên mỗi đêm trăng sáng.

Tôi đã thử bao lần tự hỏi, “Tại sao phải ly biệt? Tại sao đã từng hứa hẹn mà vẫn lặng lẽ ra đi? Hay bởi vì định mệnh chỉ đủ cho đôi ta chạm vào nhau trong khoảnh khắc đẹp nhất rồi lại đẩy xa nhau như hai đường thẳng song song không hẹn ngày gặp lại?”

Tôi và nàng không phải những đứa trẻ vội vàng lao vào yêu đương rồi chóng vánh quên nhau. Chúng tôi không phản bội nhau, không hờn giận, không một lời cay nghiệt. Tất cả đều rất thật, rất êm đềm, chỉ có điều thời gian luôn đủ nhẫn tâm để bào mòn niềm tin mong manh nhất.

Nàng từng hỏi tôi, bằng giọng thì thầm, “Anh có tin định mệnh không?” Tôi cười, bóp nhẹ bàn tay nàng, “Anh chỉ tin vào những gì mắt anh thấy, tim anh chạm.” Nàng cười, quay mặt nhìn xa, “Nhưng định mệnh không ai thấy được, mà nó vẫn buộc người ta gặp nhau, rồi chia tay…”

Tôi lặng người. Phải rồi. Chúng tôi gặp nhau không hẹn trước, yêu nhau không định kỳ, rồi xa nhau không một lời trách cứ. Mỗi lần nàng đi, đều là đi trong im lặng, chỉ để lại dư âm tiếng bước chân khuất dần, tiếng áo dài phất phơ hòa vào hơi sương ẩm ướt buổi sớm mai.

Tôi cũng từng hỏi nàng, trong một buổi chiều muộn nơi cánh rừng thông bạt ngàn vùng Kingwood, khi cả hai nép mình dưới gốc thông, nhìn mặt trời rơi dần sau triền đồi, “Sao em không ở lại bên anh?” Nàng chỉ cười, vẫn nụ cười như sương khói, “Anh đừng hỏi. Hãy cứ giữ em ở nơi đẹp nhất trong lòng anh. Thế là đủ.”

Lần đó, tôi siết chặt tay nàng, lòng tự nhủ sẽ không để nàng đi thêm một lần nào nữa. Nhưng sáng hôm sau, vẫn chỉ còn tôi, cỏ vẫn xanh, trời vẫn cao, gió vẫn thơm mùi hoa vàng, chỉ thiếu duy nhất bóng người đã trốn vào giấc mơ.

Chiều nay, đứng giữa bãi đậu xe của sở làm, tôi ngẩng đầu nhìn trời cao. Một chiếc lá vàng rơi nhẹ lên vai tôi, như một tín hiệu lạ lùng từ dĩ vãng. Tôi mỉm cười, tự nhủ lòng, “Dù cho thực tại có trống rỗng đến đâu, chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể trở về Cánh Đồng Hoa Vàng, trở về bên nàng, dẫu chỉ trong một khoảnh khắc mong manh.

Ngày tháng vô tình trôi đi sau hai lần gặp gỡ, mà mỗi lần gặp đều như một đoạn phim quay chậm… Nàng đến lúc hoàng hôn, vồn vã yêu nhau, rồi lại ra đi khi bình minh thức giấc. Rồi biệt tăm biệt tích!

Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc tình huyền thoại ấy, với tôi, sẽ chẳng bao giờ chết. Nó vẫn sống, vẫn lặng lẽ thở cùng gió, cùng mùi hoa vàng trên những con đường tôi đi qua, dù có thể tôi chẳng bao giờ gặp lại nàng thêm một lần nào nữa…

Có người bảo tôi điên. Phải rồi, khi người ta nhớ một điều gì đó quá lâu, khi người ta yêu một bóng hình đã không còn thực, điên chính là chốn trú ẩn duy nhất để linh hồn còn biết mình tồn tại.

Có người nói tôi lãng phí đời mình để nhớ một người không chắc đã còn nghĩ tới tôi. Nhưng làm sao họ hiểu được? Có những mối tình không cần gọi tên, không cần xác nhận, chỉ cần sống một lần trọn vẹn trong tim đã đủ để cứu rỗi phần đời còn lại. Tôi và nàng, có thể chưa từng thuộc về nhau theo nghĩa thường tình, nhưng đã chạm đến nhau bằng phần sâu nhất của khao khát và thương yêu.

Những buổi tối một mình, tôi hay ngồi trước cửa sổ, nhìn trăng treo giữa khoảng trời, tưởng tượng nàng cũng đang dõi mắt nhìn cùng một vầng trăng ấy, cách tôi vài ngàn cây số hay vài ngàn năm ánh sáng, tôi không biết nữa, rồi làm thơ, viết lại ký ức dàn trải tâm sự mịt mù. Chỉ mong rằng, ở nơi xa xăm đó, Cánh Đồng Hoa Vàng vẫn tồn tại, vẫn rực rỡ mỗi độ thu sang, và hy vọng nàng không bị thời gian chi phối, vẫn trẻ trung diễm kiều, chiều chiều ngồi bên dòng suối nơi triền đồi thấp, hát khúc Nghê Thường và đợi cho mối lương duyên chín muồi sẽ quay lại với tôi…

Có lẽ cánh đồng ấy giờ chắc vẫn còn đó, nếu tôi đủ can đảm quay lại. Tôi nói can đảm bởi vì hư thực đã lẫn lộn trong tôi, nhiều khi tôi cả tin những gì xảy ra chỉ là những giấc mơ của mộng tưởng. Tôi có thể lặp lại hành trình của tôi năm đó – dù đã 2 lần không gặp – bước lên chuyến xe lửa đi một vòng cho tới khi nhìn thấy cánh đồng hoa vàng, và con tàu dừng lại ở một sân ga vắng lặng đầy gió chướng – Nhưng biết cánh đồng ấy bây giờ vẫn còn đó hay không, có gặp lại nàng hay lại như hai lần trước?! Mà dù có gặp, biết đâu lòng người đã khác, thời gian đã chín muồi, vàng vọt; và tôi, vẫn là một lữ khách cô độc trên một hành trình không về được bến đợi.

Ở tuổi này, người ta thường sợ cô đơn. Còn tôi, tôi coi cô đơn là một bạn đồng hành đáng tin. Nếu một ngày nào đó tôi không còn nhớ nàng, không còn thấy nàng trong những giấc mơ chập chờn, ấy mới là điều đáng sợ nhất.

Nếu ai hỏi tôi bây giờ hạnh phúc là gì, có lẽ tôi sẽ mỉm cười, “Hạnh phúc là còn giữ được trong tim một cuộc tình huyền thoại, một bóng hình không bao giờ chết, một cánh đồng hoa vàng luôn nở rộ, bất chấp mọi đổi thay.”

Và nếu ai hỏi tôi có sợ không? Tôi sẽ trả lời, cũng bằng nụ cười ấy, “Không. Vì chỉ cần một người còn giữ giấc mơ, giấc mơ ấy sẽ không bao giờ lụi tàn. Nếu nàng không trở lại, không biết tôi còn đủ sức, đủ can đảm để một lần nữa trở lại Cánh Đồng Hoa Vàng, dù chỉ để nghe gió trên cánh đồng hoa hát khúc tình ca bất diệt…”