← Quay lại trang sách

Ngoại truyện 4 Tư Mã Cẩn Du

Nhà họ Tần và nhà họ Tạ từ đời trước đã bắt đầu giao hảo với nhau, mà Tần phu nhân và Tạ phu nhân còn là bạn thân nơi khuê phòng, trùng hợp làm sao, hai người còn được chẩn đoán ra là có thai trong cùng một ngày nữa. Hai nhà đều hết sức vui mừng, liền dự tính sau khi lũ nhỏ ra đời, nếu là nam nữ thì sẽ cho chúng đính hôn.

Chẳng ngờ sau khi con của nhà họ Tần ra đời chưa lâu, Tần gia chủ liền lâm trọng bệnh. Tần phu nhân mời một vị đại sư Phật môn đức cao vọng trọng tới, đại sư nói rằng trong vòng mười năm nhà họ Tần không nên có việc hỷ.

Vì nguyên nhân này, chuyện đính hôn cho lũ nhỏ của hai nhà Tần Tạ đành tạm gác qua một bên. Được danh y chữa trị, sức khỏe của Tần gia chủ tốt dần lên, rồi ông liền đặt tên cho con mình là Mộc Viễn. Trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai, nhà họ Tần hết sức nào nhiệt, trên chiếc án gỗ dài bày đủ các loại đồ vật muôn hình muôn vẻ.

Tạ phu nhân hôm ấy cũng bế theo tiểu Tạ Uyển mới vừa tròn mười tháng tuổi đến góp vui.

Tiểu Mộc Viễn chậm rãi bò trên chiếc án dài, cặp mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, đôi tay mũm mĩm hết sờ cái này lại sờ cái kia, miệng cười vang khanh khách, nhưng lại chẳng cầm cái gì lên, thứ nào cũng chỉ sờ qua một chút rồi vứt bỏ.

Tần phu nhân che miệng cười nói: “Đứa con này của ta thường ngày chỉ thích những thứ lấp lánh ánh vàng thôi. Ta thấy chiếc bàn tính vàng mà nhị thúc đưa tới bắt mắt lắm, chưa biết chừng Mộc Viễn sẽ chọn nó đấy.”

Tạ phu nhân cũng cười nói: “Nhà họ Tần vốn theo nghiệp buôn bán, Mộc Viễn mà chọn bàn tính thì có thể nói là con nối nghiệp cha rồi.”

Trong khi đó, tiểu Tạ Uyển bi bô không ngớt, còn khua khoắng đôi tay nhỏ xíu của mình.

Tần phu nhân nhìn tiểu Tạ Uyển xinh xắn đáng yêu thì bất giác nhủ thầm, con gái của A Xuyến và Tạ Nam Phong cùng Mộc Viễn nhà ta có thể nói là môn đăng hộ đối, hai bên lại đều hiểu rõ về nhau, sau này mà thành thông gia thì thực là một chuyện không gì tốt hơn được nữa.

Suy nghĩ như vậy, Tần phu nhân càng nhìn Tạ Uyển lại càng thấy hài lòng, nét cười trên mặt cũng theo đó mà càng trở nên nồng đậm.

“Xem ra A Uyển cũng muốn chọn đồ vật đoán tương lai rồi đây. A Xuyến, đến ngày A Uyển chọn đồ nhớ phải nói với ta một tiếng đấy, ta sẽ đưa một món quà sang.” Tần phu nhân cười nói: “Nào nào, để ta bế xem nào.”

Tần phu nhân bế tiểu Tạ Uyển lên. “Úi chà, cô bé xinh quá đi mất, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân cho mà xem.”

Tiểu Tạ Uyển tất nhiên không hiểu người lớn đang nói cái gì, cặp mắt cứ thế nhìn chăm chăm không chớp vào một bông sen to cỡ bàn tay trẻ con được điêu khắc bằng bạch ngọc để trên chiếc án dài.

“Ê a ê a…”

Tạ phu nhân nhìn theo hướng ánh mắt của con gái rồi bèn cười nói: “Bông sen kia được điêu khắc tinh tế quá.”

Tần phu nhân nói: “Thiên môn và nhà họ Tần ta có chút giao tình, bông sen bạch ngọc này là do Thiên môn đưa tới đấy.”

Lời vừa dứt tiểu Tạ Uyển đã cựa mạnh người, Tần phu nhân nhất thời tuột tay, thế là tiểu Tạ Uyển liền rơi xuống chiếc án dài phía dưới. May mà trên án đã được trải một lớp đệm nhung khá dày, ngã xuống đó chắc là không đau gì cho lắm.

Tiểu Tạ Uyển nhanh chóng bò dậy, cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bông sen bạch ngọc kia, rồi liền đưa tay ra chụp lấy và cất tiếng cười vang vẻ hết sức sung sướng.

Tần phu nhân và Tạ phu nhân cùng nhau cười rộ. Tần phu nhân nói: “Xem ra A Uyển nôn nóng muốn được làm đệ tử của Thiên môn lắm đây.”

Tạ phu nhân nói: “Ôi, A Uyển đúng là nghịch ngợm quá đi.” Dứt lời, bà liền khom người xuống chuẩn bị bế con gái mình lên. Nhưng đúng lúc này tiểu Mộc Viễn bỗng đưa bàn tay mũm mĩm của mình tới nắm lấy cổ chân Tạ Uyển, nắm rất chặt, nhất quyết không chịu buông tay.

Tình cảnh này đúng là có chút quái dị, bé gái thì nắm lấy bông sen ngọc mà cười vang, bé trai thì nắm lấy cổ chân bé gái và cũng cười mãi không thôi.

Mọi người đang có mặt đều hơi ngẩn ra, rốt cuộc vẫn là Tần phu nhân có phản ứng trước tiên, bà cất lời bông đùa: “Xem ra về sau đứa con trai này của ta sẽ chỉ cần vợ không cần mẹ mất thôi.”

Tạ phu nhân liền cười vang.

Sau lần chọn đồ vật đoán tương lai đó, người mà tiểu Mộc Viễn thích quấn lấy nhất chính là tiểu Tạ Uyển. Thời gian mấy năm mới thoắt đó đã trôi qua, hai đứa nhỏ vốn đi cũng không vững cứ thế lớn dần, nhà họ Tần và nhà họ Tạ vẫn vẹn nguyên tình cảm, Tần Mộc Viễn thì thường xuyên tới Tạ phủ tìm Tạ Uyển chơi.

Trưởng bối của hai nhà đều vui lòng nhìn hai đứa nhỏ thành đôi thành cặp.

Một hôm, nhị thúc của nhà họ Tần từ Tây Vực trở về, mang theo không ít món đồ thú vị, trong đó có một chiếc hộp mà từ bên trong có thể nhảy ra một con sơn dương điêu khắc bằng gỗ. Tần Mộc Viễn vừa nhìn thấy đã thích vô cùng, bèn nói ngay: “Nhị thúc, cháu thích cái này.”

“Cha, con cũng thích, cho con cái đó đi!”

Tần nhị thúc có một đứa con tên là Tần Mộc Trinh, so với Tần Mộc Viễn thì nhỏ hơn một tuổi.

“Cái này là của ta!”

“Không, là của đệ!”

Hai đứa nhỏ trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. Tần phu nhân thấy thế thì bèn nói với Tần Mộc Viễn: “Con lớn hơn Mộc Trinh một tuổi, anh lớn thì phải nhường em nhỏ chứ, biết chưa?”

Tần Mộc Viễn hậm hực nói: “Nhưng…”

Tần phu nhân cắt ngang lời Tần Mộc Viễn: “Không có nhưng gì cả, con quên câu chuyện Khổng Dung nhường lê[1] mà mẹ đã kể cho con rồi ư?”

[1] Khổng Dung là một vị quan, một nhà thơ, một quân phiệt cuối thời Đông Hán. Tương truyền, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ quả lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả bé nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả to mà lại lấy quả bé vậy?” Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả bé nhất, và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả to hơn.” Câu chuyện này lưu truyền đến ngày nay và hết sức nổi tiếng ở Trung Quốc, thường được dùng để dạy trẻ nhỏ về đức tính nhường nhịn.

Tần Mộc Trinh ôm chiếc hộp đó trong lòng, dương dương tự đắc hất hàm với Tân Mộc Viễn.

Tần Mộc Viễn mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kia. Nửa tháng sau, Tần Mộc Viễn tìm được một món đồ chơi còn thú vị hơn, thế là liền dùng nó để đổi lấy chiếc hộp từ tay Tần Mộc Trinh. Tần phu nhân sau khi biết được việc này thì bèn cười nói với Tần gia chủ: “Đứa con này của chúng ta chẳng biết là giống tính ai, mới tí tuổi đầu mà đã cố chấp như vậy rồi.”

Tần gia chủ không cảm thấy cố chấp thì có gì là không tốt, bèn bế Tần Mộc Viễn lên cười hà hà hỏi: “Mộc Viễn, nếu Mộc Trinh không chịu đổi với con thì con sẽ làm thế nào?”

Tần Mộc Viễn suy nghĩ một chút, sau đó liền nghiêm túc trả lời bằng giọng nói vẫn còn đầy vẻ non nớt của mình: “Con sẽ quấn lấy nó, tìm đủ mọi cách để khiến nó bằng lòng đổi với con thì thôi.”

Tần gia chủ nói: “Cố chấp cũng là chuyện tốt, nếu con có thể mang sự cố chấp đó vào trong việc học hành, sau này chưa biết chừng có thể trở thành Trạng nguyên đấy.” Chỉ tiếc rằng chuyện xảy ra sau này lại chẳng giống như mong muốn của Tần gia chủ, con của ông ta cố chấp thì đúng, nhưng lại chẳng dùng nó vào con đường đúng đắn, thậm chí chấp niệm của y còn kéo dài sang tận kiếp sau.

Ngay từ khi vừa hiểu chuyện, Tần Mộc Viễn đã biết tới ước định bằng lời giữa mẫu thân mình và Tạ phu nhân khi mình còn chưa ra đời. Y hết sức mừng rỡ, có một thời gian còn liên tục mấy đêm liền nằm mơ thấy Tạ Uyển trở thành nương tử của mình. Sau khi thức giấc, Tần Mộc Viễn thầm nhẩm tính xem còn bao lâu nữa thì mình mười tuổi. Y lo rằng nương tử của mình sẽ bị người ta cướp mất.

Mẫu thân của Tạ Uyển vốn là một đại mỹ nhân, phụ thân nàng cũng anh tuấn bất phàm, thế nên Tạ Uyển bây giờ tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hết sức đáng yêu, chờ khi lớn lên há lại chẳng bị bao nhiêu người nhòm ngó hay sao? Tần Mộc Viễn hết sức lo lắng, đành ngày ngày quấn lấy A Uyển, đồng thời gạt bỏ mọi nhân vật khả nghi có thể trở thành tình địch của mình ra khỏi cuộc sống của nàng.

Từ nhỏ đến lớn, nam tử mà Tạ Uyển quen biết chỉ có duy nhất một mình Tần Mộc Viễn, những nam tử khác chỉ cần Tạ Uyển liếc mắt nhìn qua là Tần Mộc Viễn đã lộ vẻ không vui, sau đó liền không bao giờ thấy nam tử ấy xuất hiện nữa. Kỳ thực, trong chuyện Tạ Uyển thích Thẩm Yến có một phần nguyên nhân là do Tần Mộc Viễn mà ra. Nếu Tần Mộc Viễn không xua đuổi tất cả các nam tử bên cạnh Tạ Uyển, để nàng được quen biết những nam tử có phong thái khác biệt, nàng chưa chắc đã lập tức xiêu lòng trước Thẩm Yến ngay trong lần đầu tiên gặp mặt như thế.

Tần Mộc Viễn thích Tạ Uyển, đây là chuyện cả nhà họ Tần đầu biết, mà họ Tạ cũng có nghe nói.

Tạ Nam Phong cũng khá tán thưởng Tần Mộc Viễn, có điều Tạ Uyển là hòn ngọc minh châu trên tay ông, ông đương nhiên không cần phải quá gấp gáp trong chuyện chọn con rể. Tần Mộc Viễn tuy rằng không tệ, nhưng Tạ Nam Phong luôn cảm thấy con gái mình đến cuối cùng sẽ được gả cho một người còn tốt hơn.

Mười năm thấm thoát trôi qua, Tần gia chủ và Tần phu nhân đến Tạ phủ nhắc lại chuyện đính hôn cho lũ nhỏ khi xưa.

Tạ Nam Phong vuốt chòm râu ngắn của mình, cười hà hà nói: “Chuyện này không vội, hai đứa nó còn nhỏ, chờ thêm hai năm nữa rồi hãy tính cũng chưa muộn.” Ý của Tạ Nam Phong là hãy chờ thêm hai năm để ông có thời gian lựa chọn, nếu thực sự không tìm được người nào xuất chúng hơn Tần Mộc Viễn, ông sẽ để cho Tần Mộc Viễn và Tạ Uyển đính hôn với nhau.

Tần gia chủ sao có thể không hiểu ý của Tạ Nam Phong, có điều nhà họ Tạ giàu ngang một nước, lại chỉ có hai người con gái, đương nhiên phải cẩn thận trong việc chọn con rể rồi. Dù sao thì ông cũng tự tin rằng với phẩm hạnh của con trai cùng tấm lòng của nó với Tạ Uyển, trong thành Thiệu Lăng này ắt khó mà tìm được người nào tốt hơn.

Tần Mộc Viễn cố gắng hết sức thể hiện năng lực của bản thân với Tạ Nam Phong, chỉ lo Tạ Nam Phong không hài lòng về mình rồi chọn người khác làm con rể. Đáng tiếc Tần Mộc Viễn phòng xa phòng gần, rốt cuộc lại quên mất đề phòng sư phụ của Tạ Uyển. Đồng thời Tần Mộc Viễn còn tính sót một điều, đó là Tạ Nam Phong cố nhiên muốn chọn một người con rể mà mình vừa ý, nhưng dù ông có vừa ý tới mấy thì cũng cần phải đặt ý nguyện của con gái lên hàng đầu.

Hai năm sau, vợ chồng Tần gia chủ lại một lần nữa đến Tạ phủ cầu thân.

Tạ Nam Phong cười gượng nói: “Vốn ta cũng đã định chọn Mộc Viễn nhà các vị rồi, có điều đứa con gái này của ta…” Tạ Nam Phong thở dài một hơi, nói tiếp: “Chẳng biết nó học được từ đâu, không ngờ lại nói là muốn tự chọn chồng, ta mà không đồng ý thì nó thà làm ni cô chứ quyết không chịu lấy ai hết. Ta và A Xuyến đều chẳng thể cự lại được nó. Ôi, con gái lớn rồi, chẳng chịu nghe theo lời cha mẹ nữa, đều tại ta và A Xuyến thường ngày nuông chiều nó quá.”

Tạ phu nhân cũng nói: “Những năm nay bên cạnh A Uyển chỉ có mình Mộc Viễn là nam tử, đoán chừng nó sau này sẽ chọn Mộc Viễn chứ chẳng chọn ai khác được. Dù sao nó cũng là con gái, da mặt còn mỏng, chờ sau khi đến tuổi cập kê rồi thì nó có muốn không chọn cũng chẳng được.”

Tần gia chủ và Tần phu nhân đều hiểu rõ tấm lòng của con trai mình với Tạ Uyển, lại nghĩ hiện giờ trong thành Thiệu Lăng quả thực chỉ có mỗi Tạ Uyển là xứng đôi vừa lứa với con trai mình, thế là liền quyết định tiếp tục chờ đợi. Dù sao thì cũng chỉ còn hai năm nữa là Tạ Uyển sẽ đến tuổi cập kê, hai năm mà thôi, nhà họ Tần đợi được.

Tiếc rằng hai năm sau đúng là Tạ Uyển đã lấy chồng, có điều Tân Lang lại không phải là Tần Mộc Viễn.

Tần Mộc Viễn chỉ từng gặp Thẩm Yến một lần, vì biết đối phương là sư phụ của A Uyển nên hắn chẳng mấy lưu tâm. Dù sao thì trong từ “sư phụ” cũng có một chữ “phụ”, đó chính là một vách ngăn lớn không thể nào vượt qua được.

Có điều đối với Tạ Uyển, vách ngăn dù lớn tới mấy thì cũng chỉ cần hạ quyết tâm là sẽ có thể vượt qua, mọi thứ đều không thể ngăn cản nổi tình yêu của nàng với sư phụ.

Ngày Tạ Uyển xuất giá, Tần Mộc Viễn căm hận Thẩm Yến vô cùng, hắn cảm thấy món bảo bối mà mình cẩn thận trông nom nhiều năm đã bị người ta cướp mất. Tần Mộc Viễn từng nghĩ đến việc lựa một buổi đêm nào đó trời trong gió lặng mà đi giết Thẩm Yến, có điều sau khi suy nghĩ kĩ hắn cảm thấy biện pháp này không khả thi, bởi lẽ võ công của Thẩm Yến quá cao, hắn đánh không lại. Hơn nữa, nếu hắn thực sự giết chết Thẩm Yến, Tạ Uyển ắt sẽ căm hận hắn vô cùng.

Tần Mộc Viễn quyết định tìm biện pháp khác.

Không lâu sau, Tần Mộc Viễn ngấm ngầm điều tra ra được Thẩm Yến đã tu luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết, là một người không có trái tim, cả đời này đều không biết yêu là gì. Hắn biết là cơ hội của mình đã tới.

Thẩm Yến không yêu A Uyển, vậy thì A Uyển sớm muộn gì cũng có ngày lòng dạ nguội lạnh.

Hắn chỉ cần chờ đến ngày A Uyển lòng dạ nguội lạnh, sau đó quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nàng, an ủi trái tim tổn thương của nàng, nàng sẽ biết được rằng trên thế gian này chỉ có mỗi Tần Mộc Viễn hắn là tốt với nàng mà thôi, đến cuối cùng nàng ắt sẽ theo về với hắn.

Về sau hắn quả thực đã chờ được đến lúc Tạ Uyển nguội lòng với Thẩm Yến, có điều khi đó hắn và Tạ Uyển đã âm dương đôi ngả mất rồi.