Ngoại truyện 5 Con gái
Châu Châu năm nay mười lăm tuổi, thiếp nghĩ cũng đã tới lúc chọn chồng cho nó rồi.”
Khi dùng bữa tối, mẹ cười tủm tỉm nhìn tôi, sau đó liền đưa mắt nhìn qua phía cha. Cha cẩn thận nhặt hết xương, sau đó gắp miếng cá trắng nõn vào trong bát cho mẹ, lại mỉm cười nhìn mẹ, rồi mới nói: “Mẹ con nói đúng đấy, con đã mười lăm tuổi rồi, cần phải chọn chồng thôi.”
Từ khi ra đời tới nay, chưa chần nào tôi thấy cha không hùa theo lời của mẹ. Mỗi lần mẹ nói ra điều gì đó là cha ắt sẽ nói nối một câu: “Mẹ con nói đúng đấy.” Có điều tôi đã quá quen với việc này rồi, cho nên không hề cảm thấy có gì là kỳ lạ.
Trong mắt thấp thoáng nét cười, cha khẽ hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Mẹ nếm thử một miếng rồi đáp: “Rất tươi và ngọt. Ôi, cá ở Ninh Hà đúng là ngon quá chừng.”
Cha cười nói: “Nếu nàng thích, ngày mai ta sẽ sai người đi bắt thêm mấy con nữa về đây.”
Mẹ nói: “Được, vậy ngày mai chàng hãy thử làm món cá kho xem sao.”
Cha lại gắp cho mẹ một miếng cá nữa, sau đó liền dùng đũa cuộn miếng da cá trên đĩa lại rồi gắp vào bát cho tôi. Tôi từ nhỏ đã chỉ thích ăn da cá, không thích ăn phần thịt, nên mỗi lần cha luộc cá thì phần thịt thuộc về mẹ, phần da thuộc về tôi, còn phần đầu thì thuộc về cha, phân chia hết sức rõ ràng.
“Châu Châu đã có ý trung nhân chưa vậy?” Mẹ chợt hỏi tôi.
Tôi bị hỏi đột nhiên như thế thì không kìm được ho lên sặc sụa, ngay đến nước mắt cũng suýt rớt ra, thế rồi liền đỏ mặt nói: “Mẹ nói bừa cái gì vậy!”
Mẹ cười nói: “Châu Châu ngốc nghếch, con sắp mười lăm tuổi rồi, có ý trung nhân là chuyện bình thường thôi. Mẹ cũng quen cha con năm mười lăm tuổi đấy. Châu Châu, nếu đã có ý trung nhân thì hãy nói với cha mẹ, để cha mẹ xem giúp con.”
Tôi lắc đầu nói: “Con vẫn chưa có mà.”
Mẹ hỏi lại: “Thật chứ?”
Tôi gật đầu một cái thật mạnh. “Thật!”
Mẹ lộ vẻ buồn bực: “Vậy phải làm sao đây? Sơn trang của chúng ta nằm nơi hẻo lánh, các gia đình ở xung quanh thì đã dọn đi từ lâu, chúng ta biết phải đi đâu để tìm về cho Châu Châu một vị lang quân như ý đây?”
Tôi nói: “Mẹ, không vội. Con cũng chỉ vừa mới đến tuổi cập kê thôi mà.”
Cha trầm ngâm một chút rồi bèn nói: “A Uyển, nàng không cần nôn nóng đâu. Hoàng đệ thương yêu Châu Châu nhất, cho dù chúng ta không chọn được một người chồng tốt cho Châu Châu thì cũng đã có hoàng đệ rồi cơ mà. Đợi lát nữa ta sẽ viết một bức thư gửi đi, nhờ hoàng đệ lưu ý xem trong triều có những vị công tử nào tuổi tác thích hợp. Mà cho dù không chọn được ai ở Đại Phụng triều thì vẫn còn Thiên Long triều, hoàng cửu của nó ắt sẽ không hờ hững ngồi yên trong chuyện này đâu.”
Mẹ nói: “Quả đúng vậy thật, mới không lâu trước đây huynh trưởng còn gửi thư đến hỏi về chuyện hôn nhân của Châu Châu đấy.”
Cha nhìn tôi nói: “Châu Châu, chỉ mấy hôm nữa là sang tháng Tám rồi đấy.”
Sau khi cha và mẹ dọn lên núi, mỗi năm tôi đều phải về ở trong đô thành của Đại Phụng triều mấy tháng.
Hoàng thúc rất kính trọng cha, cũng hết sức thương yêu tôi. Sau khi đăng cơ, hoàng thúc liền sai người xây cho tôi một tòa cung điện thật lớn trong cung, mỗi lần quay về đô thành, tôi đều ở trong tòa cung điện đó cả.
Tôi nói: “Hành lý con đã sắp xếp được tương đối rồi, đến ngày kia là có thể khởi hành.”
Mẹ nói: “Châu Châu, nếu nhìn thấy người nào vừa ý thì đừng có bỏ lỡ đấy, cứ nói với hoàng thúc của con là được. Hoàng thúc của con vốn thương yêu con nhất, nhất định sẽ giúp con được như ý.” Tôi vừa nghe thấy thế thì không kìm được trề môi nói: “Mẹ, con đâu phải là thổ phỉ, làm gì có chuyện chỉ cần con thích là được.”
Mẹ cười nói: “Châu Châu nhà ta là Lạc Vân Quận chúa của Đại phụng triều cơ mà, làm gì có ai lại không thích con chứ.”
Tôi ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, sau đó bèn nói: “Mẹ đừng trêu con nữa, con về phòng sắp xếp nốt hành lý đây.” Khi đi tới cạnh cửa tôi lại vòng trở lại, thấy cha lúc này đang dịu dàng bóc vỏ tôm cho mẹ. Tôi hỏi cha: “Cha, con có thể dẫn Úy Minh đi cùng không?”
“Châu Châu, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi thẳng tên như thế, phải gọi là Úy thúc thúc.” Mẹ lên tiếng trách mắng tôi.
Cha nói: “Mẹ con nói đúng đấy.”
Tôi thè lưỡi ra. “Cha, con dẫn theo Úy Minh cùng về đô thành được không?”
Cha không cự lại được tôi, đành nói: “Con đi hỏi Úy thúc thúc của con ấy, nếu y đồng ý thì con cứ việc dẫn y theo là được.”
Úy Minh chính là tâm phúc của cha tôi, cha thường ngày đối xử với y như là với người thân của mình vậy. Úy Minh thì rất mực trung thành với cha, làm việc gì cũng đều cực kỳ gọn ghẽ. Có điều sau khi cha lên núi ẩn cư, một thân bản lĩnh của Úy Minh coi như không còn đất dụng võ nữa.
Những chuyện này đều là do Úy Minh chính miệng nói ra với tôi.
Ngay từ hồi tôi còn nhỏ, Úy Minh đã bắt đầu chăm sóc cho tôi rồi, khi đó y thường bế tôi tới ngồi trong tòa đình năm góc giữa sơn trang mà ngắm mười dặm hoa sen, sau đó kể cho tôi nghe vô vàn sự tích về cha.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, tôi tức thì đi thẳng về phía tòa đình năm góc.
Quả nhiên, ngay từ phía xa tôi đã nhìn thấy Úy Minh trong tòa đình đó. Y hôm nay vận một bộ đồ màu xanh sẫm, đang tựa người vào lan can mà dõi mắt nhìn những bông hoa sen nở rộ đầy hồ. Tôi thầm mừng rỡ, bèn tươi cười bước tới gọi: “Úy Minh!”
Úy Minh ngoảnh đầu nhìn lại, trong mắt cũng hiện lên nét cười. “Quận chúa, người tới rồi.” Tôi rảo bước đi nhanh, chỉ sau nháy mắt đã chạy tới bên cạnh Úy Minh. Tôi nói: “Úy Minh, đến ngày kia là ta phải trở lại đô thành rồi đấy.”
Úy Minh nói: “Ồ, lại sắp tới tháng Tám rồi, thời gian trôi nhanh quá. Nhớ năm xưa Quận chúa mới cao bằng chừng này thôi, khi quay về đô thành lần đầu còn bật khóc nức nở nữa đấy.”
Tôi nói: “Đó là trước đây, Châu Châu bây giờ đã lớn rồi, sẽ chẳng khóc như vậy nữa đâu.” Tôi ngó nhìn xung quanh một chút, sau đó bèn hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa bây giờ cha với mẹ nhất định là đều mong ta đừng quay lại sơn trang nữa, kẻo lại làm cản trở việc ân ái của bọn họ. Mấy hôm trước ta còn vô tình nghe được việc cha mẹ ta chuẩn bị đi du ngoạn Giang Nam đấy.”
Úy Minh mỉm cười, nói: “Công tử và phu nhân quả thực là vẫn ân ái như xưa.”
Tôi lại nói tiếp: “Hôm nay cha ta còn nói là sẽ viết một phong thư gửi cho hoàng thúc, kêu hoàng thúc giúp ta chọn lấy một vị lang quân như ý trong triều.” Tôi ngấm ngầm quan sát vẻ mặt của Úy Minh, thấy y vẫn tươi cười bình thản như thường. “Quận chúa nay đã đến tuổi cập kê, cũng cần phải chọn lang quân cho mình rồi.”
“…Thật chứ?”
Úy Minh khẽ gật đầu. “Hoàng thượng ắt sẽ chọn cho Quận chúa một vị lang quân tốt nhất.”
Tôi hỏi: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy ư?”
Úy Minh đưa tay tới xoa đầu tôi. “Đương nhiên rồi, Quận chúa chính là hòn ngọc minh châu của Đại Phụng triều chúng ta, thứ tốt nhất trên thế gian này đương nhiên phải thuộc về Quận chúa rồi.”
Tôi nói: “Ta chẳng thèm thứ tốt nhất đâu. Nếu không phải là thứ mà ta thích, dù có tốt đến mấy thì ta cũng không cần.”
Úy Minh cười nói: “Người mà Hoàng thượng chọn cho Quận chúa, Quận chúa nhất định sẽ thích thôi.”
Tôi hơi mím môi.
Một hồi lâu sau tôi mới khẽ cất tiếng hỏi: “Ngày kia ta sẽ quay về đô thành, Úy Minh, ngươi có đi cùng ta không?”
Úy Minh hơi ngẩn ra, nói: “Trước đây Quận chúa đâu có từng…”
Tôi cắt ngang lời y: “Ngươi đi cùng ta đi!” Lần này tôi trực tiếp ra lệnh: “Úy Minh, ta muốn ngươi đi cùng ta!”
Úy Minh không chút do dự, nói ngay: “Được.” Hơi dừng một chút, y lại mỉm cười nói tiếp: “Như vậy ta vừa hay có thể giúp Quận chúa lựa chọn một phen. Nếu Quận chúa không tìm được lang quân như ý ở Đại Phụng triều, chúng ta còn có thể tới Thiên Long triều nữa. Ta trước đây từng sống ở Thiên Long triều một thời gian, thấy Thiên Long triều cũng là một nơi địa linh nhân kiệt, ắt chẳng thiếu các nhân vật tài hoa xuất chúng đâu.”
“Không thèm! Ta không thèm gả đến Thiên Long triều đâu!”
Tôi bực bội trừng mắt nhìn Úy Minh, sau đó hậm hực quay đầu rời đi.
Trước khi lên đường trở về đô thành, tôi từ biệt cha mẹ ở cửa sơn trang.
Cha lúc này đang dắt tay mẹ, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, bộ dạng thực là ân ái vô cùng. Tôi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, rồi liền đi tới ôm cha và mẹ mỗi người một cái, sống mũi bất giác cay cay.
“Cha, mẹ.”
Mẹ đưa tay xoa đầu tôi. “Con gái ngốc, có phải là đi rồi không về nữa đâu, khóc cái gì chứ?”
Cha thì nói: “Nếu con thực sự không muốn thì đừng đi nữa, cũng đâu nhất định bắt buộc phải đi.”
Tôi chẳng qua chỉ tức cảnh sinh tình mà thôi.
Đã đồng ý với hoàng thúc là sẽ đến đô thành ở mấy tháng rồi, tôi ắt sẽ không nuốt lời. Huống chi… Tôi lẳng lặng đưa mắt nhìn qua phía Úy Minh, thấy y lúc này đang cúi đầu cụp mắt đứng sau lưng cha tôi. Tôi chẳng rõ lúc này y rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Mẹ nói: “Châu Châu, con không muốn đi thì đừng đi nữa.”
Tôi nói: “Đâu phải thế. Cha, mẹ, không phải là con không muốn đi, chỉ là… không nỡ rời xa cha mẹ mà thôi.” Nghe thấy lời này của tôi, vành mắt mẹ bất giác hoe đỏ. Cha vội vàng nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi hiểu ý, liền vội vàng cười hì hì, nói: “Kỳ thực Châu Châu rất nhớ hoàng thúc, tuy không nỡ rời xa cha mẹ nhưng cũng rất muốn gặp hoàng thúc. Thế nên con sẽ chẳng ở lại đâu, mấy ngày nữa cha mẹ cứ việc tới Giang Nam đi, con mà ở lại cha ắt sẽ không vui cho mà xem.”
Rồi tôi lại chớp chớp mắt với mẹ mấy cái. “Mẹ, tranh thủ thời gian mấy tháng Châu Châu không có ở bên, mẹ hãy sinh cho Châu Châu một đứa em trai đi, nếu không thì một đứa em gái cũng được.”
Tới lúc này mẹ mới cười nói: “Ăn nói quàng xiên!”
Cha quàng tay qua ôm lấy vai mẹ, khẽ gật đầu với tôi.
Tôi không kìm được thầm thở dài, cha tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mỗi chuyện mẹ rơi nước mắt, mỗi lần vành mắt mẹ hơi đỏ lên là cha liền xị mặt xuống, trông cứ như thể trời sắp sập tới nơi vậy.
Nếu tôi mà thực sự làm mẹ khóc, cha ắt sẽ mắng tôi một trận ra trò.
Cha nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau khởi hành đi thôi. Sau khi gặp hoàng thúc của con, con nhớ thay cha mẹ hỏi thăm sức khỏe của y.” Rồi cha lại quay qua bên cạnh dặn dò: “Úy Minh, chăm sóc Châu Châu cho tốt nhé.”
Mẹ cũng nói: “Hãy trông chừng nó cẩn thận, đừng để nó gây họa trong cung nữa đấy.”
“Dạ.” Úy Minh khẽ đáp.
Tôi lén ngước mắt lên nhìn Úy Minh, có điều cũng không dám nhìn nhiều, vì cha có cặp mắt hết sức tinh tường, tôi sợ rằng cha sẽ nhìn ra được điều gì đó. Sau khi lại một lần nữa nói lời từ biệt với cha mẹ, tôi liền lên xe ngựa rời đi.
Tôi và Vân Ế ngồi chung trên một chiếc xe ngựa. Thị lấy từ trong hộp đồ ăn ra một đĩa bánh gạo mạch, khẽ đặt lên chiếc bàn nhỏ trong xe. Vân Ế là a hoàn tùy thân của tôi, những năm nay luôn theo hầu bên cạnh tôi, là một nha đầu thông minh lanh lợi.
“Quận chúa, sáng nay người còn chưa ăn gì, có muốn ăn chút đồ điểm tâm không? Đĩa bánh gạo mạch này là do lão gia tự tay làm hồi sáng nay đấy.”
Tôi tựa người vào thành xe ngựa, cất giọng ủ ê: “Nhất định là mẹ ta lại muốn ăn bánh gạo mạch rồi.”
Vân Ế cười nói: “Quận chúa quả nhiên là rất hiểu lão gia.”
Tôi uể oải nói: “Bọn họ là cha mẹ của ta, mười mấy năm nay lại đều như vậy cả, ta có muốn không hiểu cũng chẳng được.” Tôi ngó nhìn đĩa bánh gạo mạch trên bàn, không thể không nói tay nghề của cha đúng là rất giỏi, đĩa bánh này được làm vừa thơm vừa đẹp, khiến tôi nhìn mà bất giác sinh lòng thèm ăn, bèn đưa tay cầm một miếng lên ăn thử.
Vân Ế cất lời cảm khái: “Tình cảm giữa lão gia và phu nhân đúng là tốt quá chừng.”
Tôi nuốt chỗ bánh đang nhai vào bụng, sau đó cất lời phụ họa: “Đúng thế, nếu ta mà có thể tìm được một vị phụ quân tốt như cha ta…” Nói tới đây, tôi bất giác cảm thấy có chút buồn bã. Tôi vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy Úy Minh đang cưỡi ngựa đi ở phía trước, chiếc áo màu xanh sẫm cùng mái tóc đen nhánh của y giống như một nét mực rất đậm khó có cách nào nhòa trong lòng tôi.
Hôm trước tôi đã gạt mẹ.
Tôi kỳ thực đã có ý trung nhân rồi, nhưng ý trung nhân của tôi lại không coi tôi là ý trung nhân.
Tôi đã quên mất mình bắt đầu thích Úy Minh từ bao giờ, chỉ nhớ rằng từ nhỏ đến lớn thời gian Úy Minh ở bên cạnh tôi luôn nhiều hơn cha mẹ tôi. Đặc biệt là hồi tôi còn nhỏ, chỉ cần tôi khóc là Úy Minh sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh, sau đó dịu dàng dỗ dành tôi, đến tận khi nào tôi đổi khóc thành cười thì mới dừng.
Kỳ thực Úy Minh rất thương yêu tôi, chẳng may thấy tôi bị thương là liền tỏ ra khó chịu hơn bất cứ người nào.
Có một lần tôi lén lút trốn ra khỏi sơn trang rồi xuống phố chơi, không cẩn thận bị thương nhẹ, đại phu nói là chỉ cần mấy ngày sẽ khỏi, do đó tôi cũng chẳng để chuyện này vào lòng. Nhưng ánh mắt của Úy Minh khi đó lại mang tới cho tôi một ấn tượng sâu sắc vô cùng, nó giống như vẻ lúng túng không biết phải làm sao của cha mỗi khi vành mắt mẹ đỏ lên vậy, những lúc ấy để mẹ vui lòng cha sẵn sàng móc cả trái tim của mình ra.
Mà Úy Minh khi đó cũng chính là như thế.
Tôi nghĩ có lẽ ngay từ lúc ấy tôi đã bắt đầu xiêu lòng trước y rồi.
Ngay từ nhỏ tôi đã lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ, hoàng thúc với hoàng cữu của tôi đều là Hoàng đế, còn thương yêu tôi vô cùng. Cuộc đời của tôi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tôi muốn có thứ gì thì có thứ đó, ngoại trừ… Úy Minh.
Đường về đô thành không hề xa xôi, chỉ cần đi mấy ngày là tới.
Khi tôi về đến đô thành, bầu trời vốn trong xanh suốt mấy ngày nay bỗng trở nên âm u vô hạn, mây đen như muốn che phủ cả bầu trời, xem chừng sắp có một trận mưa rào rất lớn. Có điều sắc trời âm u căn bản không thể làm giảm bớt tâm trạng vui mừng của hoàng thúc khi gặp lại tôi.
Tôi từ nhỏ đã hết sức gần gũi với hoàng thúc, ngay cả phong hiệu Quận chúa của tôi cũng là do hoàng thúc đích thân đặt cho.
Hoàng thúc nói, hy vọng cuộc đời này của tôi sẽ giống như một áng mây trên trời, có thể ung dung nhàn nhã hưởng sự thái bình an lạc, do đó mới dùng hai chữ Lạc Vân làm phong hiệu cho tôi.
Nhìn thấy hoàng thúc, tâm trạng u uất buồn bã của tôi trong mấy ngày qua tức thì tan biến hoàn toàn. Tôi cười tươi rạng rỡ chạy tới nhào vào lòng hoàng thúc, cất giọng ngọt ngào: “Hoàng thúc!” Hoàng thúc chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên mấy nét cười.
Có lẽ vì đã trở thành Hoàng đế, hoàng thúc lúc này dù đang cười nhưng trong mắt vẫn thấp thoáng nét uy nghiêm của một người bề trên.
“Hơn nửa năm không gặp, Lạc Vân nhà ta đã thành một đại mỹ nhân rồi, ngay cả những bông mẫu đơn đang nở rộ ngoài kia cũng chẳng thể nào so sánh được với con.”
Tôi nói: “Hoàng thúc đừng trêu Châu Châu nữa mà.”
Hoàng thúc tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Không phải ta trêu gì con đâu, bây giờ phóng mắt nhìn khắp Đại Phụng triều, thậm chí cả Thiên Long triều nữa, cũng khó có cách nào tìm được một nữ tử có dung mạo hơn con.” Nói tới đây, hoàng thúc dường như nhớ tới điều gì, bèn cười nói: “Sau này ai mà cưới được con thì ắt là có phúc lắm đây, ít ra cũng phải tu ba kiếp mới được như vậy.”
Tôi vô thức đưa mắt liếc nhìn Úy Minh.
Khi vào cung gặp hoàng thúc, tôi chỉ mang theo Vân Ế và Úy Minh bên cạnh, hai người bọn họ từ đầu đến giờ luôn một mực đứng sau lưng tôi. Úy Minh lúc này vẫn đang cụp mắt cúi đầu, giữ đúng bổn phận của một thuộc hạ.
Hoàng thúc lại nói tiếp: “Cho dù cha con không gửi thư đến thì trẫm cũng sẽ lưu ý giúp con. Kỳ thực ngay từ năm ngoái trẫm đã bắt đầu quan sát các thanh niên tuấn kiệt trong triều rồi, sau khi cùng Hoàng hậu cẩn thận lựa chọn, trẫm rốt cuộc đã chọn ra được mấy người xứng đôi vừa lứa với con về mọi mặt. Hoàng hậu cũng đã an bài ổn thỏa rồi, mấy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc mùa hạ trong cung, tới lúc đó con chỉ cần nấp sau bình phong mà nhìn là được, nếu thích người nào thì trẫm sẽ lập tức làm chủ ban hôn cho con ngay.”
Tôi hơi sững người.
Hoàng thúc cười nói: “Có điều trong số mấy người đó, trẫm và Hoàng hậu vừa ý nhất là Trạng nguyên lang năm nay Chu Vân Thư, người này không chỉ tài hoa tuấn tú, phong độ hiên ngang, hơn nữa còn tinh thông âm luật. Con ấy à, rất giống với mẹ của con. Mẹ con trước đây rất thích nghe đàn, cha con thì gảy đàn tuyệt hay, mà vị Trạng nguyên lang này lại cũng rất giỏi gảy ngũ huyền cầm, chắc sẽ khiến con thấy vừa mắt đấy.”
Trong ngày bữa tiệc mùa hạ được tổ chức, tôi đã nhìn thấy Chu Vân Thư.
Quả đúng như lời hoàng thúc nói, người này tài hoa tuấn tú, phong độ hiên ngang, rất dễ khiến các cô gái xiêu lòng. Trong số mấy người mà hoàng thúc chọn tôi, Chu Vân Thư chính là người mà tôi thấy vừa mắt nhất.
Đáng tiếc vừa mắt thì vừa mắt, nhưng trong trái tim tôi sớm đã có người khác rồi.
Sau khi bữa tiệc mùa hạ kết thúc, tôi quay trở lại điện Nhàn Vân.
Úy Minh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng tôi, mấy ngày nay rõ ràng y đã trầm lặng hơn trước rất nhiều, trông bộ dạng thì hình như là lòng đầy tâm sự. Vân Ế thì tỏ ra mười phần vui sướng, nói: “Quận chúa, Vân Ế thấy mấy người vừa rồi đều tuyệt lắm, đặc biệt là Chu Trạng nguyên.”
Tôi hờ hững đáp lại: “Vậy sao?”
Vân Ế nói tiếp: “Trong bữa tiệc hồi nãy Chu Trạng nguyên thỉnh thoảng lại nhìn qua phía Quận chúa đấy, trông vẻ mặt đó thì rõ ràng là rất ái mộ.”
Tôi hỏi Úy Minh: “Ngươi thấy Chu Vân Thư thế nào?”
Úy Minh cất giọng khàn khàn đáp: “Trạng nguyên lang tài hoa tuấn tú, bất kể là gia thế hay các phương diện khác đều xứng với Quận chúa cả.”
Tôi hỏi: “Ngươi chỉ nói là y xứng với ta nhưng lại không hỏi xem ta có thích y không. Lẽ nào chuyện hôn nhân chỉ cần xứng đôi là đủ? Còn sự yêu thích của ta thì chẳng có gì đáng nói tới hay sao?”
Úy Minh bất giác ngây người.
Một hồi lâu sau y mới nói: “Quận chúa rồi sẽ thích Trạng nguyên lang thôi.”
Tự nơi đáy lòng tôi bất giác dâng lên mấy tia giận dữ.
“Ngươi không phải là ta, làm sao biết được ta sẽ thích Chu Vân Thư?” Đồ ngốc nghếch! Úy Minh là đồ ngốc nghếch! Ngốc chết đi được!
Úy Minh nói: “Nếu Quận chúa không thích Trạng nguyên lang, hồi nãy còn có…”
“Đừng nói nữa.” Tôi càng nghe càng cảm thấy tức giận.
Úy Minh mím chặt môi, không nói gì thêm.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, tôi đột nhiên nhận được thiệp mời của Chu Vân Thư, y mời tôi đến đình Ngũ Hoa ở ngoại ô đô thành ngắm hoa sen. Tôi vốn chẳng để tâm đến việc này nhưng nghĩ tới những lời mà Úy Minh đã nói hôm trước thì bất giác có chút giận dỗi, bèn nhận lời mời của Chu Vân Thư.
Bây giờ đang là giữa hạ, hoa sen bên ngoài đình Ngũ Hoa nở đẹp vô cùng, từng bông từng bông rung rinh trong gió nhẹ, hương hoa vương vất tỏa khắp nơi nơi, cái nóng của mùa hạ cũng theo đó mà giảm đi ít nhiều. Tôi và Chu Vân Thư cùng ngồi trong đình Ngũ Hoa, trò chuyện câu được câu chăng.
Chu Vân Thư cất giọng ôn tồn: “Nghe nói trong sơn trang mà Quận chúa ở cũng có mười dặm hoa sen, chẳng hay so với đình Ngũ Hoa này thì thế nào?”
Tôi nghe xong thì không khỏi hơi sững người, nhủ thầm gã Chu Vân Thư này đúng là đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, ngay cả việc trong Lăng Vân sơn trang nơi tôi ở có mười dặm hoa sen mà cũng tỏ tường. Phải biết rằng Lăng Vân sơn trang được trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, cha vì lo cho sự an toàn của mẹ nên còn rất cẩn thận trong việc lựa chọn người vào làm việc trong sơn trang, bên ngoài sơn trang thì có không biết bao nhiêu hộ vệ canh gác, đến một con ruồi cũng khó mà bay lọt vào được.
Tôi uể oải nói: “Trạng nguyên lang đúng là biết được không ít, có điều hoa sen ở đây có cái hay riêng, mà hoa sen ở chỗ ta cũng có cái hay riêng, cho nên thực khó lòng so sánh với nhau được.”
Chu Vân Thư lại nói tiếp: “Vân Thư nghe nói Quận chúa thích nghe đàn, đặc biệt là các khúc nhạc dân dã của vùng Giang Nam, vừa hay mấy hôm trước Vân Thư tìm được một cuốn cầm phổ, bên trong có ghi lại mấy khúc nhạc loại này. Nếu Quận chúa không chê ghét, Vân Thư xin được gảy cho Quận chúa nghe.”
Chu Vân Thư mỉm cười điềm đạm, ánh mắt nhìn tôi thì chăm chú vô cùng.
Tôi lẳng lặng đưa mắt liếc nhìn Úy Minh đang đứng bên ngoài đình Ngũ Hoa, sau đó lại lẳng lặng thu ánh mắt về, nói: “…Cũng được.”
Chu Vân Thư gọi người mang ngũ huyền cầm đến, sau đó cười nói với tôi: “Vân Thư xin được khoe cái xấu của mình.” Dứt lời, một khúc nhạc mềm mại chậm rãi vang lên, hệt như gió mát bên ngoài ngôi đình, khiến người ta nghe mà toàn thân đều vô cùng thư thái.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến cha.
ở Lăng Vân sơn trang, cứ mỗi dịp hoa đào nở rộ là cha sẽ lại bày tiệc rượu trong rừng đào, chờ đến khi mẹ đã uống hơi say thì cha liền bắt đầu gảy đàn, hết khúc này tới khúc khác, tiếng nhạc mãi rất lâu sau vẫn chưa dừng lại.
Hoàng hôn sắp tới, tiếng đàn trong đình Ngũ Hoa vẫn da diết vang xa. Tôi vốn đang thả mình vào dòng suy nghĩ, thành ra không chú ý đến thời gian. Chờ sau khi tỉnh táo trở lại, tôi phát hiện mười đầu ngón tay của Chu Vân Thư đều đã đỏ ửng cả rồi, trên dây đàn còn có dính máu tươi.
Tôi nói: “Được rồi.”
Mãi tới lúc này Chu Vân Thư mới dừng lại, mười ngón tay đều được y giấu vào trong tay áo, ngay đến vết máu trên dây đàn cũng bị y làm bộ vô tình che đi. Y khẽ cười hỏi: “Quận chúa cảm thây thế nào?”
Tôi nói: “Không tệ, làm ta nghe đến mê say.” Kỳ thực Chu Vân Thư gảy cái gì tôi căn bản không hề hay biết, vừa rồi tôi nghĩ đến cha mẹ, ngoài ra còn có Úy Minh nữa.
Nghĩ tới đây, tôi bất giác cảm thấy có chút áy náy với Chu Vân Thư.
Tôi lại nói tiếp: “Trạng nguyên lang quả là có nghị lực phi phàm, không ngờ lại có thể gảy đàn được lâu như vậy. Chỉ riêng bản lĩnh này thôi đã đủ để khiến ta phải nhìn các hạ bằng con mắt khác rồi.”
Chu Vân Thư cười nói: “Quận chúa quá khen rồi. Có thể làm Quận chúa vui lòng, ấy là niềm vinh hạnh của Vân Thư.”
Tôi hé môi cười khẽ rồi bèn nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về cung đây.” Khi rời khỏi đình Ngũ Hoa, tôi không cẩn thận bước hụt bậc thềm, thế là liền ngã nhào về phía trước. Đúng lúc này eo tôi chợt được ai đó đỡ lấy, sau một cái xoay người, đập vào mắt tôi bất ngờ là khuôn mặt của Chu Vân Thư.
Y ôm lấy eo tôi, cất giọng nôn nóng hỏi: “Quận chúa không sao chứ?”
Tôi hơi sững người, sau đó liền ho mạnh một cái.
Đôi tai bất giác hơi ửng đỏ, Chu Vân Thư vội vàng buông tay ra, nói: “Vừa rồi Vân Thư đã đắc tội, mong Quận chúa lượng thứ.” Tôi chỉnh sửa lại xiêm y, nói: “Không sao, cảm ơn Trạng nguyên lang đã đỡ ta.”
Khi đi qua trước mặt Úy Minh, tôi chăm chú nhìn sâu vào mắt y.
Vừa rồi khi tôi bị ngã, người ở gần tôi nhất chính là Úy Minh. Mà tôi cũng đã nhìn thấy rõ ràng, Úy Minh vốn định đỡ tôi, nhưng vừa đưa tay ra thì đã rụt trở về, sau đó Chu Vân Thư mới đỡ lấy tôi.
Sau khi tôi về cung, Hoàng hậu đích thân tới hỏi xem tôi thấy Chu Vân Thư thế nào.
Có một điều không thể không nói, đó là nếu còn chưa có ý trung nhân, tôi rất có khả năng sẽ thích Chu Vân Thư. Bất kể là xét từ phương diện nào thì Chu Vân Thư cũng đều là người thích hợp với tôi nhất, nhưng thích hợp thì thích hợp, tôi… vẫn không thích y.
Tôi trả lời Hoàng hậu một cách lấp lửng mơ hồ.
Sau khi Hoàng hậu rời đi, tôi cảm thấy cả thân xác lẫn trái tim đều vô cùng mỏi mệt. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ Úy Minh có lẽ cũng thích tôi, bằng không đã chẳng phòng không gối chiếc đến tận bây giờ. Năm nay tôi đã mười lăm, còn Úy Minh thì vừa ba mươi, những năm nay tôi chưa từng thấy bên cạnh y có vị cô nương nào cả, ngoại trừ tôi.
Tôi cũng từng hỏi Úy Minh, rằng tại sao y mãi vẫn không chịu lấy vợ.
Úy Minh không trả lời.
Khi đó tôi thầm nghĩ, có lẽ y đang chờ tôi trưởng thành.
Nhưng bây giờ sự thực đã chứng minh, tất cả những chuyện này đều là suy nghĩ từ một phía của tôi mà thôi, Úy Minh căn bản không thích tôi, trong lòng y tôi chỉ là Quận chúa mà thôi. Nằm trên giường, tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, vừa nghĩ đến Úy Minh là trái tim tôi lại rấm rứt đau.
Tôi suy đi nghĩ lại, cuối cùng bèn không ngủ nữa, liền khoác áo ngoài, sau đó gọi Vân Ế vào, nói: “Trong cung của hoàng thúc có cất không ít rượu ngon, ngươi đi lấy hai vò về đây cho ta.”
Vân Ế nhìn tôi vẻ vô cùng kinh ngạc. “Quận chúa, bây giờ là…”
Tôi lên tiếng cắt ngang lời thị: “Ngươi cứ đi lấy về đây.”
Vân Ế ngưng lời, rồi khẽ gật đầu. Nửa tuần hương sau Vân Ế đã mang rượu về, thị còn sai nhà bếp nấu thêm mấy món nhắm, lúc này đều bày hết cả lên bàn. Thị lo lắng nói: “Quận chúa, uống nhiều rượu có hại cho thân thể, nếu Quận chúa không thích Chu công tử…”
Tôi nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Chu Vân Thư. Ta chẳng qua chỉ muốn uống rượu thôi, ngươi ra ngoài đi.”
Vân Ế đáp “vâng” một tiếng rồi bèn rời đi.
Trong gian phòng rộng lớn và trống trải chỉ còn lại mình tôi. Tôi ngồi trước bàn, dõi mắt nhìn vầng trăng cong cong bên ngoài qua ô cửa sổ đang hé mở, chậm rãi uống rượu một mình. Từng ly rượu mạnh liên tục được đổ vào trong bụng, tôi cũng chẳng rõ là mình đã uống được bao lâu, khi đang chuẩn bị rót thêm một chén nữa thì bỗng có người cầm lấy tay tôi.
“Quận chúa, đừng uống nữa.”
Đó là giọng của Úy Minh.
Tôi liếc mắt nhìn, thấy sắc mặt Úy Minh lúc này có vẻ hết sức phức tạp. Y khẽ thở dài, giành lấy ly rượu trong tay tôi, sau đó lại lấy khăn tay giúp tôi lau khóe miệng. “Nếu uống nhiều rượu mạnh quá, ngày mai Quận chúa sẽ đau đầu đấy.”
Tôi đang buồn bực, lại nhớ tới hành động của Úy Minh lúc hoàng hôn hôm nay, thế là liền gạt tay y ra.
“Ta không cần ngươi quan tâm. Ta muốn uống rượu, trả chén lại cho ta.”
Úy Minh không chịu, còn giấu ly rượu ra sau lưng. Tôi tức tối trừng mắt nhìn y, tưởng là ta không có chén thì không thể uống rượu được sao? Tôi ôm vò rượu lên, cứ thế ngửa cổ đổ rượu vào trong miệng.
Tôi uống vội quá, bị rượu mạnh xộc vào trong họng, không kìm được ho sặc sụa liên hồi.
Úy Minh vội vàng đi tới giúp tôi xoa lưng, sau đó lại rót một chén nước ấm rồi đưa tới bên môi tôi, tôi uống liền mấy ngụm mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Lúc này tôi đột nhiên phát hiện mình đang tựa vào lòng Úy Minh, mùi cơ thể của y ngợp đầy trong mũi.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Úy Minh khẽ hỏi.
Tôi nói: “Ta muốn uống rượu.”
Úy Minh nói vẻ hết cách: “Được rồi, vậy thì để ta uống với Quận chúa.” Tôi ngửa cổ lên từ trong lòng y, hậm hực hỏi: “Tại sao hôm nay ngươi không đỡ ta? Ngươi rõ ràng có thể đỡ ta cơ mà.”
Úy Minh nói: “Trạng nguyên lang đã đỡ Quận chúa rồi đó thôi.”
Tôi nghe thấy thế thì lại càng giận hơn, bèn đẩy Úy Minh ra, tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Mượn hơi rượu, tôi tỏ ra hết sức ngang ngược nói: “Úy Minh, không cho phép ngươi nhắc tới Chu Vân Thư nữa!”
Úy Minh nói: “Được.”
Tôi vừa định rót rượu tiếp thì Úy Minh đã nắm lấy cổ tay tôi. “Vừa nãy ta đã nói rồi, ta sẽ uống rượu với Quận chúa, chén này tới lượt ta.” Nói xong Úy Minh chẳng thèm dùng chén, cầm một chiếc bát to bằng lòng bàn tay tới, cứ thế đổ đầy rượu vào trong bát.
Y uống rất sảng khoái, chỉ một thoáng sau đó rượu trong bát đã cạn sạch.
Tôi nheo mắt nói: “Úy Minh, ta biết ngươi có ý gì rồi. Ngươi định uống sạch rượu để ta không còn cái gì uống nữa đúng không?”
Úy Minh cười gượng nói: “Quận chúa thông minh lắm, ta quả thực có ý này.”
Tôi nói: “Ngươi trước đây đâu có gọi ta là Quận chúa. Ngươi toàn gọi thẳng nhũ danh của ta thôi.”
Úy Minh hơi sững người, sau đó nói: “Bây giờ Quận chúa đã là Lạc Vân Quận chúa do Hoàng thượng ngự phong, chúng ta… tôn ty khác biệt.”
“Xoảng” một tiếng, tôi ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, nói: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ. Ta muốn ngươi gọi ta là Châu Châu, ta không muốn nghe thấy hai chữ Quận chúa đó nữa.”
Úy Minh hơi do dự.
Tôi nhìn y chăm chú, có lẽ là vì đêm nay đã uống quá nhiều rượu nên lá gan của tôi cũng theo đó mà lớn lên nhiều. Tôi đột nhiên ghé tới hôn lên môi Úy Minh, nhưng chỉ như chuồn chuồn đạp nước mà thôi, sau đó liền nhanh chóng ngồi xuống trở lại.
Tôi nói: “Úy Minh, ta không thích Chu Vân Thư, ta thích ngươi. Ta cũng không muốn chọn Quận mã gì cả, ta chỉ muốn được gả cho ngươi thôi.”
Úy Minh nhìn tôi bằng vẻ hết sức chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ không sao tin nổi.
“Quận… Quận chúa…”
Tôi lúc này lại càng kiên định với suy nghĩ của mình, bèn chậm rãi nói: “Úy Minh, ta thích ngươi. Ngươi có thích ta không?”
Úy Minh không trả lời tôi, thần sắc phức tạp trong mắt càng lúc càng trở nên nồng đậm.
Mãi một lúc lâu sau y mới nói: “Quận chúa, người sẽ thích Trạng nguyên lang thôi.”
Trái tim tôi như bị một lưỡi dao sắc đâm vào, tột cùng đau đớn.