← Quay lại trang sách

Chương 203 Quỷ vực chợ đen kỳ lạ, liên hợp thế lực ba huyện (1)

Mấy ngày sau, trang viên Bách Hoa.

Khác với Tiểu Bình An hay khóc lóc, Tiểu Thánh thường hay khúc khích cười, thường ở dưới mái hiên và chống gậy nhỏ của mình gõ "cộc cộc" lên mặt đất, nghe thanh âm thanh thúy kia, dùng ánh mắt quạ đen nhìn bộ dáng mình đi lại.

Một người, nếu vĩnh viễn dùng góc nhìn thứ ba nhìn bản thân, đáy lòng sẽ sinh ra cảm xúc gì?

Nếu là người trưởng thành, e rằng có cảm giác như đang chơi trò chơi.

Nói một cách dễ nghe thì là như vậy...

Nhưng nói khó nghe một chút, thì đó là... thờ ơ.

Nhưng nếu là một hài tử chưa từng dùng góc nhìn chính diện nhìn ngắm thế giới này, lại phát hiện bên người ngoại trừ cha nàng ra thì tất cả mọi người khác đều không giống nàng, vậy thì đây không đơn thuần là trò chơi.

Cụ thể là cái gì, không ai từng trải qua, cho nên... cũng không ai biết.

Tuyết rơi, trời trong.

Tiểu Thánh phấn trang ngọc mài, nhu thuận đáng mừng, mới hơn một tuổi, đã có thể tự mình đi lại, còn không khóc nháo, quả thực làm cho bà chủ hâm mộ vô cùng.

Có thể đoán được, nàng sẽ hóa thân thành "đứa trẻ nhà người ta" để tuổi thơ của Tiểu Bình An sống trong bóng tối.

Sau khi Lý Nguyên đi rồi, nàng thở hổn hển gõ gậy, quấn lấy tay mẫu thân, hô to từ vựng mới học được: "Khuỷu tay!"

"Khuỷu tay!"

Diêm nương tử nghe nửa ngày, mới hiểu được ý của nàng, vì thế ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: "Muốn tìm cha con à?"

Tiểu Thánh chớp chớp đôi mắt trắng như lưu ly, đôi mắt này nhìn nhiều, sẽ không còn dọa người nữa, ngược lại là có loại một sự đáng yêu đặc biệt.

Nàng tiếp tục quấn lấy tay mẫu thân, kéo mẫu thân ra ngoài như kéo thuyền.

Mới kéo một chút, chân nhỏ nghiêng một cái, thân thể lảo đảo, ngã sấp xuống đất.

Diêm nương tử một tay ôm nàng, dở khóc dở cười, nói: "Cha con sẽ trở về, chúng ta ở nhà ngoan ngoãn chờ hắn có được không."

"Oa-"

Tiểu Thánh khóc lên.

Diêm nương tử vội vàng ôm nàng, ngâm nga hát, dỗ dành.

Quạ đen trên nóc nhà bình tĩnh nhìn cảnh này, như đang xem kịch.

Tiểu Thánh lại khóc bù lu bù loa, rất thương tâm, chờ khóc xong, lại hô: "Khuỷu tay-"

Diêm nương tử bất đắc dĩ, nói: "Vậy nương dẫn con đi dạo phố."

Dứt lời, cô ôm lấy Tiểu Thánh, lại đi hẹn với bà chủ.

Nhưng Tiểu Bình An còn chưa biết đi, đến nơi xa lạ lại khóc rống không ngừng, bà chủ liền cự tuyệt.

Một lát sau, xe ngựa chậm rãi chạy ra.

Chu Giáp đánh xe.

Nam nhân tóc hoa râm này sau khi nhìn Lý Nguyên thẳng thắn thừa nhận hắn chính là Huyết Đao lão tổ, lại nhìn Lý Nguyên dùng một chiêu Tồi Thành kia.

Lý Nguyên dùng xong Tồi Thành, liền vỗ vai Triệu Thuần Tâm nói với Chu Giáp một câu: "Lão Chu, nếu như là vết thương trong lòng, vậy thì sớm khỏe lại đi. Một chiêu này, ta dạy ngươi."

Chu Giáp như ở trong mộng, đầu tiên là nghẹn họng nhìn trân trối, giật mình khó tin, sau đó là kích động phát run, rồi đêm khuya khó ngủ, trằn trọc trăn trở, chỉ nghĩ đến một thức Tồi Thành kia.

Để làm gì?

Nếu chỉ là cường đại, hắn không đến mức này.

Nguyên nhân chân chính là Chu Giáp nhìn Tồi Thành, thấy được bóng dáng Xuân Lôi, Kinh Trập, Dược Uyên, một thức này là do ba thức của Yển Nguyệt môn dung hợp, là căn cứ vào ba thức kia phát triển ra.

Nếu nhắc đến quá khứ, Chu Giáp chỉ muốn yên lặng nhìn, bảo vệ hi vọng cuối cùng của Yển Nguyệt môn. Hiện giờ, hắn sinh ra kỳ vọng càng lớn, thậm chí cả người hắn cũng bắt đầu bừng bừng sức sống mới.

Người khác đều nói Lý Nguyên là lão tổ, Chu Giáp lại tin tưởng một loại khả năng hư vô mờ mịt khác, căn bản không có khả năng.

Đó chính là, Lý Nguyên là một thiên tài vạn năm không tìm ra.

Nếu không, vì sao hắn không dùng chiêu thức của mình?

Vì sao trong Tồi Thành toàn là dấu vết của Yển Nguyệt môn.

Trái tim Chu Giáp vốn đã sớm khô héo, chợt như cành già nảy mầm, một lần nữa toả sáng sức sống.

Mọi chuyện đã qua, hiện tại hắn muốn bảo vệ cây non của Yển Nguyệt môn.

Hiện giờ, một gốc cây nhỏ này lại biến thành tín ngưỡng của hắn.

Cho nên trước khi Lý Nguyên rời đi, hắn gật đầu.

Trong lòng hắn vốn đã tuyệt vọng, lại một lần nữa sinh ra khát vọng nồng nhiệt.

Lúc này

Chu Giáp trầm ổn giật dây cương, xe ngựa đang muốn khởi động, cách đó không xa đã có bóng đen "vèo" một cái vọt ra.

Đó là một hình dáng nguy hiểm như một ngọn núi nhỏ chặn trước xe.

Chu Giáp kéo dây cương dừng xe ngựa, nhìn con yêu khuyển màu đen phía trước còn cao hơn con người.

Yêu đồng huỳnh lục, khí thế hung sát, khóe miệng còn nhỏ nước miếng dọa người, giống như sẽ ăn thịt người khác bất cứ lúc nào, mà răng nanh còn đang cắn cái gì đó.

Nếu không phải nơi này vẫn là nội viện, hắn đã rút đao.

Hắn nghe nói qua trong nội trạch có yêu khuyển hộ trạch, không ngờ lớn như vậy.

Diêm nương tử cảm thấy xe dừng lại, một tay ôm Tiểu Thánh, một tay vén rèm nhìn ra ngoài.

Yêu khuyển chặn đường chính là thất phẩm Hắc Hầu, ở trong trạng thái bảo vệ gia chủ có thể sẵn sàng cắn chết Thiết môn chủ.

Lý Nguyên cái gì cũng nói với cô, cho nên Diêm nương tử vừa nhìn liền biết nguyên nhân.

Lý Nguyên thông qua Hải Đông Thanh thấy được các nàng muốn đi ra ngoài, liền gọi một Hắc Hầu cùng các nàng ra cửa, đảm đương vị trí bảo tiêu.

Trong huyện Sơn Bảo ngay cả Bát phẩm cũng có thể hoành hành, cho nên một con Hắc Hầu có thể cắn chết Thiết môn chủ đã là bảo tiêu đẳng cấp nhất rồi.

Quá khứ, không ai biết Lý Nguyên là "Huyết Đao lão tổ", đương nhiên phải khống chế bản lĩnh của yêu thú để che giấu.

Mà sau khi Lý Nguyên tự bộc lộ thân phận, yêu khuyển nội trạch cũng không còn thắt xiềng xích nữa...

Ra khỏi cửa, đương nhiên cũng có Thất phẩm yêu khuyển đi theo.

"Lão Chu, chó nhà mình, nó muốn lên xe." Diêm nương tử hô một tiếng.

Chu Giáp chừa một chút khoảng trống.

Hắc Hầu chạy chậm tới gần, tung người nhảy lên ghế ngồi của phu xe, toàn bộ xe ngựa lập tức lún xuống.

Sau đó, Hắc Hầu chạy vào trong xe, tiến đến trước mặt Diêm nương tử, há miệng.

Mà thứ nó cắn lại là vòng cổ và dây thừng dắt chó đi dạo.

Diêm nương tử cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ nam nhân nhà mình cũng thật cẩn thận, cư nhiên còn nghĩ đến yêu khuyển thất phẩm không buộc dây chạy trên đường dễ dàng dọa đến người khác, cho nên mới bảo Hắc Hầu đem vòng cổ ngậm lại.

Cô hô một tiếng "Lão Chu, đi thôi", sau đó bắt đầu đeo vòng cổ cho Hắc Hầu.

Hắc Hầu ngoan ngoãn, Tiểu Thánh ngồi một bên dựa vào Diêm nương tử không sợ trời không sợ đất, vuốt cẩu cẩu nhà mình, trong miệng kéo dài giọng nói: "Gâu gâu-"

Trục bánh xe chuyển động, hai con quạ đen xòe đôi cánh đen kịt, phá vỡ gió lạnh, đi theo xe.

Một lát sau.

Đầu đường Ngân Khê xuất hiện một hình ảnh phi thường thu hút ánh nhìn, khiến người ta chấn động.

Một nữ nhân xinh đẹp đang dắt chó đi dạo...

Đây là một con Hắc Cẩu so với mỹ phụ cao đến đáng sợ, con chó này cả người tản ra yêu khí, có thể làm cho hài tử trong nháy mắt ngừng khóc nỉ non, có thể làm cho người đi đường co cẳng bỏ chạy, có thể làm cho tên đồ tể đang chặt thịt cả thân thể đều cứng ngắc.

Mà trên con đại hắc cẩu này còn có một tiểu nữ hài đáng yêu đang ngồi, chỉ tiếc bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, hai mắt tiểu nữ hài này bị mù.

Nhưng mà tình cảnh này, lại không ai dám cười nhạo tiểu nữ hài mù này.

Chu Giáp tuy rằng cảm thấy mình có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao con chó kia có thể một ngụm cắn chết hắn, nhưng hắn vẫn ôm đao, yên lặng theo đuôi phía sau, đảm đương vai trò bảo tiêu thứ hai.

Yêu khuyển đáng sợ, nhưng mọi người phường Ngân Khê lại nhận ra mỹ phụ.

Có người hô "Diêm Bồ Tát"...

Có người gọi "Diêm nãi nãi"...

Diêm nương tử cười gật đầu với mọi người, cô tự nhiên không có khả năng thật sự mang Tiểu Thánh đi tìm Lý Nguyên, lúc này chẳng qua cô muốn dỗ dành nữ nhi nhà mình, dẫn nàng ra đường đi dạo một chút mà thôi.

Cô mua chút đường, cho Tiểu Thánh ăn.

Tiểu Thánh cười "hì hì" liếm kẹo, lập tức không náo loạn nữa.

Diêm nương tử suy nghĩ một chút, lại dắt chó chạy tới khu nhà lều.