Chương 204 Quỷ vực chợ đen kỳ lạ, liên hợp thế lực ba huyện (2)
Quản sự khu nhà lều vội vàng chạy ra nghênh đón, cung kính, thậm chí có cảm giác mồ hôi chảy đầm đìa.
Trước đây vị này chỉ là phu nhân của Lý trưởng lão, bây giờ lại là phu nhân của Huyết Đao lão tổ, địa vị vốn đã rất cao thoáng cái đã lên tới cao ngất ngưỡng.
Diêm nương tử dẫn Hắc Hầu vào chuồng, hướng tới khu nhà lều, đi ngang qua nhà nhỏ chỗ cô cùng nam nhân nhà mình lần đầu tiên vào ở, trong phòng truyền đến tiếng la ó inh ỏi "Các ngươi biết không, đừng nhìn này phòng rách nát, nhưng năm đó Huyết Đao lão tổ đã từng ở gian phòng này của ta".
Quản sự sắc mặt lạnh lùng, vội vàng muốn đi gõ cửa giáo huấn tiểu tử khoác lác này, lại bị Diêm nương tử giơ tay ngăn cản.
Điểm đến cuối cùng nàng đến khu nhà lều không phải ở đây, mà là nhà của Phượng Nhi.
Nhà Phượng Nhi không cho thuê, cũng không thay khóa.
Quản sự tiến lên vội vàng mở khóa, Chu Giáp dẫn đầu lẻn vào, nhìn khắp nơi một lượt, lúc này mới đứng thẳng một bên, ý bảo trong phòng không có gì khác thường.
Diêm nương tử đi vào trong nhà.
Bàn gỗ, bàn trang điểm, tủ quần áo vâng vâng đều đã phủ bụi, góc tường còn có chút mạng nhện.
Trên bàn, bức thư hai năm trước cô viết vẫn còn đó, số tiền lớn một bên cũng chưa từng có ai động đến.
Cô khẽ thở dài.
Mà Tiểu Thánh lại đột nhiên "Oa oa" mà hô lên, tiểu nữ hài cười cười, hai tay đối diện với gương lắc lư không ngừng, hình như là muốn ôm một cái.
Diêm nương tử chạy đến trước gương, hà hơi, lại đem bụi bặm trên gương lau đi, lộ ra bộ dáng của cô và Tiểu Thánh cùng với Hắc Hầu.
"Chỉ là gương đồng thôi mà."
Diêm nương tử cười nói.
Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên phát hiện ra chút điểm dị thường.
Con quạ nhà mình cũng không có bay vào, có nghĩa là lúc này nàng cái gì cũng không nhìn thấy, vậy tại sao còn hướng chỗ gương vẫy tay?
Cô đi lòng vòng một lát, không phát hiện dị thường, liền mang theo con gái rời khỏi khu nhà lều. ...
Bên này mới rời đi không lâu, ngoài phòng liền xuất hiện một nam nhân râu quai nón mặc quần áo của "thương hội Phúc Lâm", nam nhân thần sắc phức tạp mà ảo não nhìn cánh cửa vừa mới đóng lại, nắm chặt nắm tay, hung hăng phun một ngụm nước bọt xuống đất.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng la "Tiểu Lục Tử, mau tới hỗ trợ".
Nam nhân râu quai nón đáp một tiếng: "Đến liền-"
Dứt lời, gã vội vàng rời đi.
Nam nhân này chính là Hùng ca.
Lúc trước, gã bị tách ra trong đại doanh của Thanh Hương tướng quân, một đường điên cuồng chạy trốn, sau đó đổi thành họ Lục, cố ý để râu che đậy bộ dáng vốn có, nhưng gần đây trằn trọc không thôi, tinh thần không được yên ổn.
Mà ra khỏi Linh Dương khẩu, Hùng ca cũng không dám, cho nên chỉ làm chút việc vặt ở huyện Hoa Mạch, huyện Thiên Nam, kiếm chút tiền.
Lần này, gã trong lúc vô tình gặp thương hội Phúc Lâm chiêu người, bèn đi thử một chút, dựa vào thân thể khỏe mạnh vượt qua bài kiểm tra, sau đó về tới huyện Sơn Bảo.
Sau khi trở về, gã cũng không dám lại đến phường Tiểu Mặc, lúc này đây đang có việc ở khu nhà lều Ngân Khê, gã thuận đường đến nhà cũ xem một chút.
Giờ này khắc này, gã cũng đã biết tin tức khiến người ta khiếp sợ nhất của huyện Sơn Bảo - Huyết Đao lão tổ chính là Lý trưởng lão.
Nếu như dưới tình huống lý trí, Hùng ca sẽ tiếp nhận như thường.
Nhưng bây giờ, trong lòng gã lại đột nhiên tràn ngập hận ý.
Gã nhìn mỹ phụ dắt chó đi dạo đằng xa, cùng với tiểu cô nương trên đầu Hắc Hầu, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Chết tiệt!
Lý Nguyên, Diêm Ngọc, các ngươi thật sự đáng chết! Các ngươi dựa vào cái gì phá hủy tương lai của ta? Nếu không tại các ngươi, huyện Sơn Bảo nói không chừng đã sớm bị Thanh Hương tướng quân đánh hạ! Ta là sẽ làm Bách phu trưởng, ta là Bách phu trưởng!!!
Sau khi biết Lý Nguyên là Huyết Đao lão tổ, lửa giận trong lòng Hùng ca trực tiếp bị kích nổ.
Có bảo vật, nhất định là có bảo vật! Lý Nguyên căn bản không phải là lão quái vật gì, trên người hắn chắc chắn có bảo vật! Về phần là bảo vật gì, gã không biết, nhưng chắc chắn là bảo vật!
Hùng ca nghĩ lung tung, sau đó lại siết chặt nắm đấm, tràn đầy lửa giận mà phun một câu: "Thế đạo này, ai cũng phải chết, xem ngươi chết như thế nào!"
Mà lúc này, đỉnh đầu gã đột ngột truyền đến một tiếng kêu quái dị khàn khàn.
"Dát-"
"Cạc cạc-"
Tiếng kêu quái dị như cười như không này làm cho gã hoảng sợ.
Hùng ca vội vàng nhảy ra, sau đó ngửa đầu tìm kiếm, ánh mắt bình tĩnh, đã thấy trên mái hiên chói ánh mặt trời có một con quạ đen đậu trên đó.
"Xui xẻo!"
Hùng ca sau khi thấy rõ, cúi đầu nhặt lên một tảng đá, hung hăng ném về phía quạ đen.
Con quạ chợt lóe lên, đập cánh bay đi.
Tiếng kêu quái dị "cạc cạc", tràn ngập ý tứ không rõ, gió trên lối đi trong khu nhà lều đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gió xuyên qua khe hở, lay động khe cửa, xuyên qua cửa sổ, bén nhọn giống như là nữ nhân che mặt đang khóc đang cười ...
Hùng ca bận rộn một ngày, lại mua chút rượu, uống cho thống khoái, lúc này mới nằm ở trong lều nhỏ của đội buôn dựng ở ngoài, nghiêng người ngủ.
Ngủ một lát, giấc mộng của gã dần dần nặng nề.
Đột nhiên, thân thể của gã run rẩy, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng giống như bịt mũi chạy mấy ngàn mét.
Trong mơ, gã đột nhiên xuất hiện trong một căn phòng.
Căn phòng âm u, tĩnh mịch.
Cửa sổ có ánh sáng chói mắt vô cùng.
Trước cửa sổ có một bóng trắng.
Hùng ca muốn nhúc nhích, lại không nhúc nhích được.
Muốn nói chuyện, cũng không nói được.
Đột nhiên, sau lưng gã truyền đến tiếng cười hì hì của trẻ con.
Hùng ca giật mình, muốn quay đầu lại nhưng không xoay được.
Gã đột nhiên không có cảm giác đã hiểu: Đây là mộng!
Nếu là mộng, vậy phải nhanh chóng tỉnh lại!
Gã liều mạng giãy giụa, lại thử cắn đầu lưỡi, nhưng không thể động dù chỉ một động tác, ngay cả con ngươi của gã cũng không xoay chuyển được.
Trong phòng hết thảy đều như bất động, lộ ra không khí quỷ dị làm người ta nổi da gà, ngoại trừ tiếng cười của nữ nhân kia, thì không có động tĩnh gì khác.
Chỉ chốc lát sau, Hùng ca từ bỏ giãy giụa, nếu là mộng, vậy sẽ tỉnh lại, gã cần gì phải giãy giụa?
Qua không biết bao lâu, bên cạnh phòng, cũng tức là cửa truyền đến tiếng "thùng thùng" quỷ dị.
Có ai đó đang gõ cửa!
Nhưng tiếng gõ này, thật giống như là tiếng giơ tay gõ vào lan can lồng sắt, mà không giống như tiếng gỗ.
đát đát đát...
Một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, kiễng chân, giơ tay, muốn mở cửa, rồi lại rụt rụt, hô: "Oa oa oa?"
Không ai trả lời.
"Cha?"
Vẫn không ai trả lời.
Mà đúng lúc này cửa tự động mở ra, cánh cửa trong bóng tối loang lổ kia đẩy vào trong.
Thân ảnh nho nhỏ lui về phía sau hai bước, nhìn lại, đã thấy ngoài cửa là một mảnh tối đen.
Mọi thứ đều nhìn không rõ, không khí lạnh như băng, không có một chút ánh sáng, không biết ngoài cửa là vách núi, hay là hư vô, hoặc là con đường nào đó?
Mà đúng lúc này, thân ảnh áo trắng trước cửa sổ đột nhiên xoay người, mái tóc dài đen nhánh che ở trước mặt, thân ảnh này "khanh khách" mà đi tới, mỗi một bước giống như đều có rất nhiều xương cốt nát bấy.
chẳng mấy chốc, thân ảnh này đã đi tới bên cạnh Hùng ca, kéo tay Hùng ca.
Hùng ca chỉ cảm thấy giống như chạm vào thi thể người chết, hàn khí xông thẳng vào da đầu, nhưng gã không thể kiểm soát thân thể, chỉ có thể không tự chủ được mà động đậy.
Gã gần như bị dọa đến tê liệt, thân thể đều mềm nhũn, đáy lòng sợ hãi hô to thét chói tai, nhưng căn bản không thể phát ra âm thanh.
Sau đó, Hùng ca bị bóng trắng kia dắt, dẫn tới trước cửa.
Sau cánh cửa tối tăm, đột nhiên vươn ra một bàn tay mục nát, cháy xém, trên bàn tay kia cầm một tờ "giấy trắng" hình tam giác, trên "giấy trắng" viết "1 tiền".
Giống như buôn bán ở âm phủ, thân ảnh áo trắng tiếp nhận "1 tiền" này, mà bàn tay cháy khét thối rữa kia thì đón nhận tay Hùng ca, đem gã từng chút từng chút... Từng chút từng chút kéo ra khỏi phòng, kéo vào trong bóng tối, biến mất không thấy.
Ọp ẹp-
Cánh cửa một lần nữa đóng lại.
Thân ảnh áo trắng đem tiền đặt ở trên bàn, sau đó lại đứng ở trước cửa sổ, không nhúc nhích.