← Quay lại trang sách

Chương 217 Ôn nhu bảo vệ, giải trừ lời nguyền (2)

Ba con quạ đen bay đến trước mặt Lý Nguyên và Diêm nương tử, mà chỉ số trên đầu chúng lại là "8-9".

"Phụ thân..."

"Nương..."

Quạ đen đổi thành giọng trẻ con.

Diêm nương tử không biết nói gì, sớm biết vậy chẳng bằng cùng mang nữ nhi tới đây.

Hai người bồi quạ đen nói chuyện một lát, sau đó thúc giục quạ đen nhanh chóng về nhà, sau khi quạ đen bay đi, hai người mới lặng lẽ ôm nhau như thâu thanh, ở giữa hoàn cảnh lộ thiên cắm hoa lộng ngọc một phen.

(*Chú: thâu thanh: Ngày rằm tháng giêng, người dân nông thôn cầm đèn lồng lên sườn đồi để "trộm thanh (tình)". Tương truyền này có thể đánh cắp vận may của một năm, trộm vận đào hoa, tình cảm của cô gái.

Cắm hoa lộng ngọc: "song tu")

Sau đó, Diêm nương tử nhanh chóng sửa sang lại quần áo, tựa vào trên vai Lý Nguyên, nhẹ giọng nói: "Tướng công, có một chuyện ta suy nghĩ hồi lâu, ta càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề."

"Là giấc mơ sao?"

"Chàng biết..."

"Nàng nói trước đi."

"Là như vậy, hơn nửa tháng trước, ta có một giấc mộng rất kỳ quái.

Vẫn là giấc mộng trong phòng tối kia.

Ta không thể cử động, bóng trắng bên cửa sổ kia vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Thánh có thể cử động, nàng đi tới đi lui trong phòng, tuyệt nhiên không sợ hãi.

Nhưng hơn nửa tháng trước, trong phòng tối lại có thêm một người.

Là đàn ông

Nam nhân kia đưa lưng về phía ta, ta không thấy rõ dáng vẻ của hắn.

Nhưng..."

Diêm nương tử đột nhiên sợ hãi: "Ngoài phòng có người gõ cửa, Tiểu Thánh còn tính đi mở cửa, nhưng nàng ấy không mở được."

Cái bóng trắng kia xoay người, tóc che kín mặt..."

"Là nữ nhân."

"Bóng trắng này mở cửa, túm lấy nam nhân trong phòng, đi tới trước cửa.

Mà sau cánh cửa đột nhiên vươn ra một bàn tay cháy xém.

Bóng trắng đem nam nhân giao cho bàn tay cháy khét kia, mà bàn tay cháy khét kia lại đưa một tờ giấy trắng cho bóng trắng kia, thật giống như là đang buôn bán vậy.

Sau đó, ta thấy rõ nam nhân kia là Hùng ca."

Diêm nương tử càng nói càng sợ hãi, đây vốn là một cơn ác mộng đè ở đáy lòng cô, hôm nay gặp được nam nhân nhà mình, cuối cùng có thể buông xuống dáng vẻ kiên cường của người làm mẫu thân, ở trong lòng nam nhân đem sợ hãi phát tiết ra.

"Căn phòng tối trong mộng của ta, có phải cũng là quỷ vực gì hay không?

Tại sao ta và Tiểu Thánh lại ở trong phòng đó?"

Đây là chuyện Diêm nương tử sợ nhất, cô cố gắng tránh cho mình nghĩ theo chiều hướng này, nhưng hiện tại không thể kiên nhẫn thêm mà nói ra hết.

Lý Nguyên ôm chặt cô, hỏi: "Tờ giấy trắng kia, nàng thấy rõ không?"

"Có.

Một tiền.

Trên tờ giấy trắng ghi một tiền."

Diêm nương tử kinh hãi trừng mắt nói: "Đó là tiền, con quỷ kia đã bán Hùng ca, đổi lấy tiền."

Một tiền?!

Sắc mặt Lý Nguyên không thay đổi, trong lòng trực tiếp chấn kinh.

Hắn nhớ rõ, một tiền bằng mười phân, một phân lại bằng mười ly, mà Bàng Nguyên Hoa còn nói trong Chung Phủ rất ít người có một phân tiền.

Một tiền, đây là rất nhiều!

Tám chín phần mười, một tiền này có thể mua lại rối gỗ của hắn, hơn nữa nói không chừng quỷ thợ mộc còn trả lại tiền thừa cho hắn.

Hùng ca đáng giá như vậy sao?

Làm sao lại bán được với giá một tiền?

Nếu tiền dễ kiếm như vậy, hắn hoàn toàn có thể đi làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, bắt nhiều người như Hùng ca, trở thành nguồn cung cấp của quỷ, hắn chỉ cần chia hai ba thành là đủ rồi.

Lý Nguyên nhớ rõ trong tiếng rao bán của những người bán hàng rong kia đều hô "mấy ly mấy ly"...

Những ý niệm này chợt lóe lên, trong nháy mắt Lý Nguyên lại đè chúng xuống, sau đó suy tư.

Quỷ ở quỷ vực hẳn không liên quan đến oán khí, điểm này bất kể là Đinh lão hay là Cổ Tượng, hay là Bàng Nguyên Hoa, đều xác nhận như vậy, đây là nhận thức chung của Trung Nguyên đối với việc này.

Thế nhưng, quỷ vực sẽ có liên hệ với chấp niệm trước của người hoặc người nào đó, ví dụ như quỷ thợ mộc và Thẩm Cát Lương.

Quỷ thợ mộc hẳn không phải là Thẩm Cát Lương, nhưng nó lại có đặc tính của Thẩm Cát Lương... Thậm chí ngay cả phương thức giết người cũng có liên quan đến Thẩm Cát Lương, mà quỷ vực lại chính là cửa hàng thợ mộc của Thẩm Cát Lương.

Như vậy, lấy suy nghĩ này để suy luận, quỷ ở quỷ vực chợ đen có phải cũng có liên quan đến chấp niệm của người nào đó hay không?

Mà đặc điểm mà con quỷ này biểu hiện ra là:

Một, không giết người họ Diêm.

Hai, quỷ vực rất có thể chính là lồng sắt chở hàng sống ở chợ đen.

Ba, bán người, hơn nữa người đầu tiên bán chính là Hùng ca.

Lý Nguyên hơi nhắm mắt lại, như có điều suy nghĩ, rồi chợt ôm chặt nương tử, cũng không nói những lời này, chỉ là ôn nhu khuyên giải an ủi, sau đó lại hỏi: "Nàng có cảm thấy cái gì dị thường hay không?"

Diêm nương tử cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có, hết thảy đều bình thường."

Lý Nguyên cười nói: "Đó chính là do nàng suy nghĩ nhiều, chứ có quỷ nào ở đây?"

Diêm nương tử kinh ngạc nói: "Nhưng mà... Thật sự rất quỷ dị."

Lý Nguyên nói: "Ta là người đã gặp quỷ, trên người còn mang lời nguyền của quỷ, rốt cuộc là nàng biết hay là ta biết?"

Diêm nương tử nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Là ta nghĩ nhiều."

Lý Nguyên lại cười nói: "Có lẽ thật sự là quỷ? Nàng cũng đừng để Tiểu Thánh lấy tiền giấy trên bàn, nói không chừng lấy, quỷ... liền đi ra!"

Diêm nương tử bị hắn dọa như vậy, hồn cũng không còn, lại gắt gao ôm hắn, nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt nam nhân nhà mình, mới biết được hắn đang gạt người, vì thế đánh cánh tay hắn một cái, hờn dỗi nói: "Đáng ghét."

Hai người tình chàng ý thiếp, nói chuyện một lát rồi mới chia tay.

Lý Nguyên nhìn thân ảnh nương tử nhà mình đi xa, đồng tử hơi nheo lại.

Hắn đã xác định, đó chính là quỷ vực.

Hơn nữa còn là một giấc mơ quỷ vực kinh khủng.

Nhưng hắn còn có một suy đoán lớn hơn cần đi chứng thực.

Nhưng bất kể suy đoán này có thể được chứng thực hay không, hắn cũng tạm thời sẽ không nói ra chân tướng cho nương tử, bởi vì... Diêm nương tử một khi biết được chân tướng, rất có thể sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đi lấy "một tiền" trên bàn kia, cho dù nàng không động đậy được, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho Tiểu Thánh đi lấy.

Bởi vì nam nhân của nàng, cha của Tiểu Thánh cần "một tiền" này để giải trừ lời nguyền.

Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, Lý Nguyên không thể tưởng tượng.

Nhưng mà, đi trộm tiền của quỷ, kết cục sợ là không quá tốt.

Cho nên, hắn mới nói như vậy....

Nơi xa.

Diêm nương tử tung người nhảy lên ngựa, hai mắt cô khẽ rũ xuống.

Cô hiểu tướng công, hiểu rất rõ.

Tướng công bình thường sẽ không nói đùa như vậy.

Nếu đã nói, vậy có nghĩa là, đây không phải là nói đùa, mà là một loại nhắc nhở không muốn cho cô biết, không muốn cô chạm vào.

"Vậy là... Thật sự là quỷ sao?"

Diêm nương tử sợ tới mức run lẩy bẩy...

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghi hoặc.

Tại sao con quỷ đó không làm hại cô? Chẳng lẽ như chờ giá treo cổ? Chuẩn bị chờ một người mua tốt rồi bán cô với giá cao hơn?

Nhưng cô đã mơ thấy con quỷ đó từ lâu rồi...

Cô đã ở trong căn nhà quỷ đó hơn hai năm, nhưng vẫn không cảm nhận được ác ý.

Hơn nữa tiểu nữ hài nhà mình còn có thể cùng đến căn phòng kia.

Hùng ca,

Không giết họ Diêm,

Đã bán,

Còn có căn phòng giống như lan can sắt kia, giống như lồng sắt chở hàng sống, phủ vải đen.

Trong mắt Diêm nương tử hiện lên vẻ suy tư.

"Mà số tiền đó... yướng công rất để ý. Lại cố ý gạt ta như vậy. Hắn không cho Tiểu Thánh đi lấy, là lo lắng Tiểu Thánh và ta gặp chuyện không may." Diêm nương tử càng nghĩ càng sâu.

"Tướng công cần số tiền đó..."

"Nhưng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, cũng không thể để cho nữ nhi biết."