Chương 218 Ôn nhu bảo vệ, giải trừ lời nguyền (3)
Ngày hôm sau, Huyết Đao Môn bắt đầu nhanh chóng điều tra.
Hai ngày sau, từng tin tức được truyền đến trong tay Lý Nguyên.
Thương hội Phúc Lâm, một tên tạp dịch là Tiểu Lục Tử bị nấu chín ở ngoài phường, nhưng quần áo của gã cùng với lều trại chung quanh không hề có dấu vết cháy, điều này dường như tương ứng cới cánh tay quỷ cháy xém kia.
Tiểu Lục Tử do thương hội Phúc Lâm mang đến từ huyện Thiên Nam.
Xoạt.
Lý Nguyên run rẩy cầm bức tranh, nam nhân trong tranh mặc dù có râu, nhưng hắn có thể nhận ra đây chính là Hùng ca.
Thiếu niên híp mắt, đem bức tranh đặt sang một bên, tiếp tục cầm lấy xấp tư liệu tiếp theo.
Đây là tư liệu danh mục mua bán do chợ đen lập nên, trong đó tự nhiên bao gồm hàng sống.
Mặc dù không ghi lại họ hay tên, nhưng sẽ viết sơ lược nguồn gốc của hàng sống.
Hắn nhanh chóng lật tra, ánh mắt đảo qua từng trang từng trang, cuối cùng chậm rãi dừng lại ở một trang nào đó.
Trên trang giấy có viết:
Mùa đông hai năm trước, có một nhóm hàng sống đến từ sơn trại của Thanh Hương tướng quân, lúc đó nha nhân đi mót nhặt được.
Thông tin dường như đều đúng.
"Phượng nhi..."
"Con quỷ này chính là Phượng Nhi, hay nói cách khác nó không phải Phượng Nhi, mà là có liên quan đến rất nhiều oán niệm trong chợ đen, nhưng chủ yếu kế thừa chấp niệm của Phượng Nhi."
Lý Nguyên suy tư thật lâu, cuối cùng bỏ đi ý nghĩ để nương tử nhà mình đi thăm dò.
Hắn xảy ra chuyện còn có ảnh huyết có thể bạo, nương tử nhà mình xảy ra chuyện, vậy trực tiếp không còn đường sống. ...
Ngày mới ở đường phố phường Ngân Khê.
Xe ngựa của trang viên Bách Hoa đang chậm rãi tiến lại đầu đường, mà trên phố phường còn có tạp dịch Huyết Đao Môn đang tuần tra.
Ngoại trừ tạp dịch, cũng có đệ tử đi qua.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại bên cạnh một nữ đệ tử.
Nữ đệ tử kia tên là Nhạc Linh, chính là đệ tử ngoại môn lúc trước đã từng đi theo Lý Nguyên, chỉ có điều bây giờ nàng đã là đệ tử nội môn, thực lực cũng đã nhập Bát phẩm.
Rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt mỹ phụ.
"Nhạc linh."
Nhạc Linh nghiêng đầu, vội vàng hành lễ, nói: "Diêm đại phu nhân."
Ngồi trong xe chính là Diêm Ngọc, cô vẫy vẫy tay, cười nói: "Lên xe đi, ta dẫn ngươi một đoạn đường."
Nhạc Linh sửng sốt, nhưng vẫn lên xe.
Diêm Ngọc hàn huyên vài câu, cười nói: "Nhạc cô nương, tướng công nhà ta nói gần đây điều tra những tin tức kia còn chưa đủ, để cho ta tới hỏi thăm một chút thu thập có nhiều thêm hay không."
Nhạc Linh nở nụ cười, nói: "Vậy để cho lão tổ yên tâm, chúng ta đã tìm được người chứng kiến của thương hội Phúc Lâm, đến lúc đó cũng sẽ đưa đến bên lão tổ.
Về phần những nữ tử bị nha nhân bắt đi trong sơn trại của Thanh Hương tướng quân, chúng ta đang tận lực phân biệt thân phận, dù sao có đôi khi nha nhân cũng sẽ mời vài người vẽ chân dung hàng sống, sau đó đưa những chân dung này đến nhà khách nhân tiềm năng.
Chúng ta đang điều tra từng nhà một, có lẽ sẽ sớm có tin tức, hy vọng những người đó còn chưa vứt bỏ bức họa đi.
Ngoại trừ những thứ này, chúng ta cũng phái người đi huyện Thiên Nam điều tra tạp dịch tên là Tiểu Lục Tử kia."
"Tiểu lục tử..."
Tiểu lư tử.
Lư nhị cẩu...
Hùng ca.
Một hàng tin tức hiện lên trong đầu Diêm Ngọc.
Nhạc Linh cũng không có phát hiện điều khác thường, mà nói: "Xin Diêm đại phu nhân yên tâm đi, lão tổ hiện tại chính là trời của huyện Sơn Bảo, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực làm chuyện được phân phó."
"Ừ, vất vả cho các ngươi rồi." Diêm Ngọc mỉm cười, từ bên cạnh cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa qua: "Tửu lâu thử sản xuất chút đường xốp, dùng để nhắm rượu, nhưng ăn một mình hương vị cũng rất ngon."
"Đường xốp? Nhưng tửu lâu Hành Vu không thấy bán."
"Còn phải mấy ngày nữa mới đưa ra thị trường."
Diêm Ngọc cười nhét đường vào trong tay Nhạc Linh: "Cầm đi."
Nhạc Linh không dám từ chối, cũng không cần từ chối đường xốp để tỏ vẻ thân cận, có thể cho mình mặt mũi, lễ vật cũng không đắt tiền, vì thế vội vàng nói: "Đa tạ Diêm đại phu nhân."
Lúc mới đầu, trong lòng nàng cho rằng phu nhân này của lão tổ là một thôn cô, nhưng những năm gần đây, bất kỳ người nào có mắt đều sẽ thấy đây cũng không phải là thôn cô gì.
Trí thức, hào phóng, khéo léo, từ bi, thanh danh vô cùng tốt, ngoại trừ không phải võ giả, những thứ khác... hầu như không có sơ hở.
Sau khi Nhạc Linh xuống xe, Diêm nương tử nhẹ giọng hô: "Lão Chu, đến khu nhà lều."
Bánh xe ngựa chuyển động, chậm rãi dừng lại ở khu nhà lều.
Chi...
Dát...
Cánh cửa đẩy ra, trong phòng rách nát khắp nơi đều là bụi bặm, Diêm nương tử nhìn xe ngựa sau lưng, thu hồi tầm mắt, sau đó hít sâu một hơi, bước vào nội đường.
Trên bàn, thư và số tiền hai năm vẫn đặt ở vị trí ban đầu, không nhúc nhích.
Diêm nương tử đọc thư, trong lòng đột nhiên bình thản hơn một chút.
Cô xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng chính lại.
Trong cửa, lập tức âm u hơn rất nhiều, yên tĩnh hơn rất nhiều, cuối tầm mắt chỉ còn một tia sáng chiếu xuống khe cửa, rơi xuống trước gương đồng nhiễm bụi cách không xa Diêm nương tử.
"Tiểu Thánh, có thể nhìn thấy ngươi, đúng không?"
Một câu không đầu không đuôi, đột nhiên từ trong miệng mỹ phụ phun ra.
Trong căn phòng nhỏ chật chội tĩnh mịch như vậy, hiện ra vài phần rợn người.
Nhưng mỹ phụ đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước gương, nhẹ giọng nói: "Ngày đó ta mang Tiểu Thánh đến, Tiểu Thánh vươn hai tay về phía này, nàng là muốn ngươi ôm, đúng không?"
"Ta ở trong mộng, luôn nhìn thấy căn phòng kia, thật ra là lồng sắt bọc vải đen, ngươi muốn gặp ta, đúng không?"
"Sớm biết như vậy, ngày đó ta không nên để cho ngươi đi, ngươi đi theo chúng ta, có thể an ổn sống tốt."
Thanh âm mỹ phụ ôn nhu, đi tới trước gương đồng, ghé mặt qua, nhẹ nhàng hà hơi, dùng tay áo lau đi bụi bặm trên gương đồng, sau đó nói: "Muội muội ngốc của ta a, thật ra ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, đúng không?"
Không trả lời.
Thật giống như là lời lẩm bẩm trong cô đơn.
Mỹ phụ cũng không vội, cầm lên cây lược ở bên cạnh, nhẹ nhàng gạt đi sợi tóc đã khô héo phía trên, nói: "Phượng Nhi, ra gặp ta."
Vừa nói xong, gương đồng cũ kỹ đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như sóng nước bị xáo trộn, đợi đến yên tĩnh lại, trên đó chậm rãi hiện ra khuôn mặt một nữ tử trắng bệch tràn đầy vết rách.
Nữ tử hai mắt chảy máu, chỗ vết nứt lại quỷ dị chuyển động, mỗi một cái chuyển động đều là một nữ quỷ trắng bệch đang bò sát.
Mà rất nhiều nữ quỷ trắng bệch này, cùng nhau tạo thành một khuôn mặt.
Đó là khuôn mặt của Phượng Nhi.
Diêm nương tử chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, gần như trong nháy mắt sẽ đau tim, da gà dày đặc tê dại theo hàn khí dâng lên, nhưng cô vẫn mỉm cười, mở to mắt, lẳng lặng nhìn nữ quỷ trong gương, sau đó dùng ngữ khí nói chuyện với muội muội, ôn nhu nói một câu: "Đã lâu không gặp."...
"Tiết tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ giúp ta chăm sóc Tiểu Thánh một chút... khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
"Còn không phải vì ta bị bệnh sao, khụ khụ, Tiểu Thánh ở cùng ta cũng sẽ bệnh."
Diêm nương tử ho khan một trận.
Bà chủ ân cần hỏi: "Diêm tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ là một chút phong hàn, qua vài ngày là tốt rồi. Chẳng qua phải vất vả cho tỷ thôi." Diêm nương tử rất dịu dàng.
Bà chủ cười nói: "Không vất vả đâu, tiểu tử nhà ta quá phiền, vẫn là cô nương nhà tỷ tốt, ta còn muốn đổi với tỷ."
"Không cần đổi đâu, tỷ cũng là mẹ của Tiểu Thánh mà." Diêm nương tử cười: "Được rồi, vậy vất vả cho tỷ rồi."
Hai nàng nói chuyện một lát.
Diêm nương tử sớm vào phòng, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, Tiểu Thánh tuyệt đối không ngủ được, cô dùng một liều thuốc trợ ngủ do đại phu kê, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng cảnh.
Hôm nay phi thường thuận lợi, cô trực tiếp xuất hiện trong ngôi nhà nhỏ màu đen trong giấc mộng, không thể nói chuyện, không thể cử động, ngay cả tròng mắt cũng không thể di chuyển.
Nhưng trong lòng cô đang gào thét.
"Phượng Nhi, ta muốn cử động! Ta muốn có thể nói chuyện!"
"Nếu như chấp niệm của ngươi là ta, vậy thì cởi bỏ trói buộc cho ta!"
Ngay sau đó, cô bỗng nhiên thật sự có thể cử động.
Cô đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng gọi: "Phượng Nhi."
Nhưng bóng trắng kia không đáp lại bất cứ điều gì.
Diêm nương tử tiếp tục lẩm bẩm, nhưng bóng trắng vẫn không đáp lại.
Hồi lâu sau, Diêm nương tử nhìn về phía một tờ tiền giấy màu trắng thần bí trên bàn, nói: "Ta muốn tờ tiền kia."
Bóng trắng vẫn không có đáp lại, thậm chí ngay cả động cũng không.
Diêm nương tử khẽ cắn môi, cô chậm rãi đi tới bên cạnh bàn.