← Quay lại trang sách

Chương 220

Lý Nguyên tiếp tục thí nghiệm.

Một lát sau, hắn đại khái hiểu được công dụng của mộc nhân ngẫu.

Khi hắn nắm lấy mộc nhân ngẫu của mình và mở cửa, phía sau cửa chính là tiệm mộc.

Mà khi cất mộc nhân ngẫu về "thanh trang bị", như vậy hắn mở cửa sẽ trở thành cửa bình thường.

Nhưng mặc dù có quyền mở cửa, nhưng cũng không có nghĩa là quỷ thợ mộc mất đi ác ý với người mở cửa, cũng không có nghĩa là Lý Nguyên có thể bình yên vô sự tiến vào cửa hàng thợ mộc, ít nhất điểm này hắn không thể đi nghiệm chứng.

Suy đoán của Lý Nguyên là: năm xu đó chỉ mua được một lần nguyền rủa chứ không phải là không bao giờ bị nguyền rủa. Chỉ cần hắn lại vi phạm quy tắc, như vậy, nguyền rủa mới của thợ mộc sẽ được áp dụng cho hắn.

"Thật là đau đầu..."

Lý Nguyên hoàn toàn không thể cam đoan mình sẽ không ngộ nhập tiệm thợ mộc lúc mở cửa hay không, dù sao quỷ thợ mộc kia cũng ngồi đĩnh đạc ở trong thành Hoa Mạch.

Ngôn luận "quỷ vực không khai môn, thì sẽ không xảy ra chuyện" cũng đang chậm rãi thay đổi, đến tột cùng là do trước kia người ta hiểu lầm, hay là đã xảy ra chuyện gì đo cho nên lúc này mới dẫn đến quỷ vực trở nên "tích cực" và "hoạt hóa" như vậy, nhưng chẳng có ai biết.

Quỷ phó trong hố vạn nhân đã chạy ra ngoài huyện, tiệm mộc cũng có thể mở cửa ở khắp nơi, quỷ vực chợ đen được coi là rất nhu thuận, từ đợt bùng nổ vào mùa đông năm trước tới nay chưa từng nghe nói gây thêm rắc rối gì...

Mà huyện Hoa Mạch, huyện Sơn Bảo, huyện Thiên Nam, ba huyện này có thể nói là ở rất gần nhau, hoàn toàn ở cùng một chỗ, nếu huyện nào bị mất khống chế trước, hai huyện còn lại tất sẽ bị liên lụy.

Di chuyển?

Chuyển đi đâu?

Đây đã là một huyện nhỏ ở góc biên thùy rồi...

Huyện bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.

Mặc dù Lý Nguyên đã phá bỏ nguyền rủa, lại mở thanh trang bị, nhưng tâm tình vẫn nặng trịch như cũ.

Hắn tạm thời đè bẹp cái bóng của những nỗi kinh hoàng này, suy tư về vị trí của "trang bị", cùng với nhận thức mới của hắn đối với "thế giới".

"Thế giới này tồn tại hai loại lực lượng."

"Một loại, chính là võ giả.

Chỗ dựa của võ giả chủ yếu là ảnh huyết và tổ lục, ít nhất nhìn từ góc độ lục phẩm thì là như vậy. Mà ruộng thịt lại là nguồn tài nguyên trọng yếu, ổn định của võ giả."

"Một loại khác, chính là hành hài. . Hành hài so với võ giả, ít càng ít, mà một trong những cách để trở thành hành hài chính là bị trúng nguyền rủa phải chết nhưng vẫn chưa chết.

Sau đó, thông qua quỷ tiền để chuộc lại nguyền rủa của chính mình, như thế mới trở thành một hành hài chân chính."

Lý Nguyên cũng không cảm thấy, trên thế giới này chỉ có hắn mới chuộc lại trớ chú của mình, ở Trung Nguyên thậm chí những nơi khác, chắc chắn đã sớm có người làm như vậy.

Trong khi người ngoài lại không biết, cho rằng bọn họ vẫn còn là hành hài.

Nhưng những người đó đã sớm đi không biết bao xa rồi.

Thậm chí hắn cảm thấy "phủ chủ và trưởng lão đoàn" của "Chung Phủ" là những hành hài đã thoát khỏi trớ chú.

"Muốn nhập môn hành hài, rất khó. Nhưng một khi nhập môn, sẽ có được lực lượng thần bí.

Mà chỗ dựa của hành hài chính là trang bị.

Nguồn gốc trang bị là phố quỷ.

Con đường thu hoạch, một là phá bỏ trớ chú của bản thân, hai là mua.

Cho nên nói, một hành hài muốn trở nên mạnh mẽ thì phải luôn suy nghĩ làm thế nào để kiếm quỷ tiền.

Đây cũng chính là nguyên nhân phủ chủ và trưởng lão đoàn Chung Phủ còn ở lại Chung Phủ để chủ trì trật tự đi?"

Lý Nguyên buồn rầu xoa xoa mi tâm.

Ở trên, là những suy đoán mở rộng dựa vào thường thức và kinh nghiệm của hắn. Mà cái nhìn thoáng qua này cũng đã đủ để hắn kinh hồn bạt vía.

Thế giới bên ngoài nguy hiểm tới cực điểm...

Nếu nói võ giả còn có thể thông qua "thực lực tổng hợp" để phán đoán, vậy hành hài thì hoàn toàn không nằm trong danh sách này.

Lý Nguyên hơi suy tư một chút, liền bắt đầu một loại giả định trong "hoàn cảnh tuyệt đối".

Giả sử một người bình thường trở thành hành hài, cũng nắm giữ lực lượng mở cửa như hắn. Có một võ giả lục phẩm lao về phía người bình thường này, ngay khi xông tới, người bình thường mở cửa, sau đó lại ôm đầu ngồi xổm xuống.

Giả sử người bình thường này kịp ngồi xổm xuống, mà lục phẩm này lại không kịp "phanh lại", lục phẩm này sẽ lao vào trong tiệm thợ mộc.

Giả sử thực lực tổng hợp của người bình thường là "0-1", mà thực lực của lục phẩm là "400-500".

Điều này không phải là có nghĩa "0-1" trực tiếp giết chết "400-500"?

Huống chi, không ít hành hài cũng có năng lực của võ giả.

Lúc này.

Lý Nguyên theo bản năng mở lòng bàn tay, nhìn mộc nhân ngẫu được chạm khắc tinh xảo kia.

Mộc nhân ngẫu giống hắn như đúc, không biết loại gỗ gì, màu sắc là màu vàng sậm, xúc cảm vuốt ve như khối băng lộ ra âm lãnh, mà quan sát tỉ mỉ, trong hoa văn gỗ còn có thể nhìn thấy từng sợi tơ máu.

"Về sau nhìn thấy người có mang trang bị, bất kể thực lực của hắn như thế nào, đều phải cẩn thận một chút đi. Trừ phi ta có thể biết toàn bộ công dụng của trang bị kia."

Lý Nguyên lại yên lặng thêm cho mình một quy tắc sinh tồn, ghi tạc trong tận đáy lòng.

Tin tức Lý Nguyên vào thành chẳng mấy chốc đã kinh động cao tầng Huyết Đao Môn.

Đám người Thiết Sát giục ngựa mà đến, thấy Lý Nguyên bình yên vô sự, lại nhịn không được mà cảm khái lão tổ cao thâm khó lường.

Sau khi Lý Nguyên bảo bọn họ trở về thì tự mình trở về trang viên Bách Hoa.

Hắn vòng qua tiền viện, lại đi qua nội viện, còn chưa đến nội trạch, đã nghe thấy tiếng cười nói.

Gió xuân phất vào mặt, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy giữa trời xanh mây trắng đang bay một con diều giấy.

Sợi chỉ thả diều lại thông vào trong nội trạch.

Hắn đi vào nội trạch, đã thấy nha hoàn Tiểu Trúc đang chạy thả diều, mà Tiểu Bình An, cùng với Tiểu Thặng và Nữu Nữu đều vui vẻ cười nhìn.

Bà chủ kéo tay Tiểu Bình An, mà Diêm nương tử thì đỡ cô nương mù lòa.

Cô nương mù lòa không có hứng thú với diều giấy.

Động tĩnh trước cửa nội trạch khiến cho mọi người chú ý, khi các nàng ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân xuất hiện trước cửa nội trạch, thì đều ngây ngẩn cả người, ngoại trừ Diêm nương tử.

Bà chủ vui mừng chạy tới, nói: "Đương gia, chàng ổn rồi?"

Lý Nguyên mỉm cười gật đầu, hắn không cần phải mang phiền não về nhà, sau đó lại khom lưng ôm Tiểu Bình An, nói: "Đã lớn như vậy rồi?"

"Phụ thân..." Tiểu nam hài có chút sợ hãi co rúm lại mà hô, thời gian hắn ở cạnh Lý Nguyên là rất ít, đương nhiên không quá quen thuộc.

Mà ở phía xa, cô nương mù lòa vui vẻ quơ quải trượng, thời gian nàng và Lý Nguyên ở bên nhau lại là không ít.

Khi bạch tước đi xa, quạ đen cũng sẽ đi theo, sau khi được Lý Nguyên giáo dục, lại sẽ nhu thuận bay về nhà, không bao giờ gây thêm phiền toái.

Lúc Hải Đông Thanh ngồi xổm trên nóc nhà, quạ đen cũng xếp thành hàng bên cạnh, giữa trưa cùng nhau tắm nắng, hoàng hôn cùng nhau thả xuống bóng dáng chỉnh tề, ban đêm cùng nhau phơi nắng ánh trăng.

Lý Nguyên nhìn thấy áo bông nhỏ, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ấm áp, hắn suy nghĩ một chút, cũng không bên nặng bên nhẹ, buông Tiểu Bình An xuống rồi sải bước tiến lên, một tay ôm lấy cô nương mù lòa, để cho nàng ngồi ở khuỷu tay phải của mình.

Hắn ôm hai đứa trẻ một trái một phải.

Diêm nương tử và bà chủ cũng đều cười đi tới bên cạnh hắn.

Tiểu Trúc vội vàng hành lễ, muốn cáo từ. Lão gia phu nhân đoàn tụ, nàng là một nha hoàn cũng không nên tụ tập nơi này.

Lý Nguyên nói: "Tiếp tục thả đi, hôm nay thời tiết đẹp như vậy mà."

Lúc này Tiểu Trúc mới lên tiếng, thoáng chạy xa một chút.

Tiểu Thặng, Nữu Nữu cũng hiểu quy củ, chạy theo xa.

Lý Nguyên ôm một lát, Tiểu Bình An hô "oa oa", hai tay hướng về phía bà chủ.

Bà chủ bất đắc dĩ nhận lấy.

Mà Tiểu Thánh lại nhu thuận ở trên cánh tay Lý Nguyên, lại kề sát vào gò má hắn, cho hắn một nụ hôn "chụp" thật to.

Trái tim Lý Nguyên cũng muốn tan ra.

"Về rồi?" Diêm nương tử che môi, ở bên cạnh len lén cười, nhưng trong hai tròng mắt lại có thêm vẻ thâm thúy khó có thể nói rõ. Những chuyện nàng trải qua mấy ngày nay đủ để cho nữ nhân kiên định phát điên, huống chi Diêm nương tử vẫn chỉ là một nữ tử bình thường chưa vào cửu phẩm.

"Trở về." Lý Nguyên nhìn về phía nàng, trong con ngươi cũng hiện lên vẻ lo lắng.