Chương 221
Hai người tìm cơ hội tách khỏi Tiểu Thánh, sau đó thong thả đi dạo quanh noãn đàm trong trang viên.
Diêm nương tử cũng không giấu diếm, kể lại quá trình mình lấy được tờ tiền giấy kia.
Lý Nguyên thấy Diêm nương tử đã bị cuốn vào, hắn cũng không hề giấu diếm, mà giảng lại chuyện liên quan đến quỷ vực, quỷ tiền, quỷ phố, cùng với một ít quy tắc và suy đoán của hắn.
Hai người nhìn nhau im lặng.
Diêm nương tử suy tư nói: "Những quỷ này đều có đặc điểm riêng.
Quỷ vực hố vạn người, nói trắng ra, chính là để cho người đã chết trở về báo thù, oan oan tương báo, không ngừng không nghỉ.
Quỷ vực cửa hàng thợ mộc lại là bắt nguồn từ cô độc và thống khổ, thợ mộc tên là Thẩm Cát Lương lúc sinh thời chưa từng cưới vợ, cho nên tạo hình rối gỗ để làm bạn cùng mình, sau đó lại vì quái bệnh nên toàn thân chậm rãi tê liệt, rồi chết đi, cho nên hắn liền điêu khắc rối gỗ.
Bất cứ ai bước vào tiệm mộc, hắn đều muốn giữ lại.
Nhưng hắn lại biết những người đó sẽ không ở lại, cho nên hắn khắc những người đó thành rối gỗ, giữ lại ở trên kệ."
Lý Nguyên nói: "Nhưng đó đã không phải là Thẩm Cát Lương, mà là chấp niệm của hắn bị lực lượng nào đó giữa thiên địa khuếch đại lên, rồi cố định lại, cho nên mới hình thành quy tắc và phương thức giết người."
Diêm nương tử nhẹ giọng thở dài.
Hai người dạo bước một hồi, Diêm nương tử mới nhẹ giọng nói: "Ta có lỗi với Phượng Nhi..."
"Nàng không có lỗi với ả.
Chỉ là quá nhiều người phụ ả.
Mà nàng là người ả yêu nhất trong thế giới hận nhất."
"Người yêu nhất trong thế giới hận nhất?"
Diêm nương tử thì thào lặp lại một lần.
Hai người nói tới đây, hầu hết đã hiểu, sự ra đời của quỷ là không thể nghiên cứu, nhưng thói quen của quỷ thường bị chi phối bởi chấp niệm lúc còn tồn tại.
Mà quỷ ở quỷ vực chợ đen lại là hóa thân chấp niệm của Phượng Nhi.
Chấp niệm này là gì?
Không giết họ Diêm.
Đưa quỷ tiền cho Diêm Ngọc.
Yên lặng canh giữ bên cạnh Diêm Ngọc
Là gì... đã có thể đoán được.
"Ở thời khắc cuối cùng, nhất định là nàng muốn gặp ta, nhưng không gặp được.
Ta đối với nàng, nàng đối với ta, không bình đẳng."
Diêm nương tử nhẹ giọng thở dài, hai mắt thậm chí hơi hơi đỏ lên, lệ quang chớp động: "Thật không biết ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng đã trải qua cái gì.
Ta thà rằng quỷ này chính là nàng, mà không phải là chấp niệm của nàng."
Lý Nguyên dừng bước, Diêm Ngọc cũng dừng theo.
Lý Nguyên ôm nương tử nhà mình vào lòng, gió đêm phất mặt, im lặng thật lâu, Diêm nương tử nhẹ giọng nói: "Ta sẽ làm rõ quy luật của nàng, sau đó..."
Cô không nói thêm gì nữa.
Lý Nguyên cũng không biết nàng muốn nói cái gì.
Nhưng tâm tư nhỏ bé của nương tử nhà mình, hắn cũng không cần truy mãi không bỏ, đào tận gốc rễ hỏi ngọn nguồn.
Nhưng mà hắn tuyệt đối không thể tưởng được những gì Diêm nương tử muốn nói là: Sau đó, sáng tạo ra một thế giới mà nàng yêu, một thế giới có thể làm cho người một nhà chúng ta, có thể làm cho tất cả chúng ta sống hạnh phúc.
Vì sao không nói ra miệng?
Bởi vì quá cuồng vọng, bởi vì quá không thực tế.
Bởi vì tướng công nhất định sẽ ngăn cản, bị khuyên nhủ, nói không chừng nàng sẽ rút lui, sẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hạt giống, đã rơi xuống.
Rơi vào trái tim, tưới bằng nước mắt và tiếc nuối, cuối cùng biến thành giận dữ, từ bi và... nguyện vọng.
"Quỷ vật quá mức nguy hiểm." Lý Nguyên suy nghĩ một chút, vẫn lo lắng nói: "Cố gắng duy trì sự cân bằng, không nên đi thăm dò, nàng và Tiểu Thánh bình an mới là điều tốt nhất."
Diêm nương tử ôn nhu đáp: "Ừ, đều nghe lời chàng."
Lại đi một lát, nàng nói: "Đi thăm Niên Niên đi, nàng cũng rất lo lắng cho chàng, sau khi trở về tinh thần vẫn không tốt, như phát điên mà nghiên cứu khôi lỗi."
Đứa nhỏ kia không còn cha đẻ, không muốn mất đi người thân khác nữa.
Nhưng nàng không có cách nào khác, chỉ có thể cầm khôi lỗi, nghiên cứu đến chết."
"Ừ" Lý Nguyên gật đầu, trong lòng hắn bắt đầu khổ não chuyện tiệm mộc, nhưng hắn sẽ không để nương tử mạo hiểm đi thử quỷ. ...
Vài ngày sau.
Một chiếc xe ngựa dừng ở góc lầu lối vào trang viên Bách Hoa, người bước xuống xe là một vị khách không mời mà đến.
Nữ tử phụ kiếm thân hình cao lớn đầu đội nón mặt che khăn, hai tay nâng một chiếc lăn đi từ từ xuống xe ngựa, rơi trên mặt đất xanh thẳm.
Trên xe lăn, một thiếu nữ cũng mang theo nón cùng loại, tay nâng má tuyết, xuất thần nhìn phía xa.
Kiếm bào trắng như tuyết bao trùm đôi chân dài của nàng, đôi chân dài mềm mại, dường như không có bất kỳ sức mạnh nào bám vào nó.
"Đại tiểu thư, chúng ta tới rồi."
Nữ tử phụ kiếm tên Bàng Hàn.
Mà thiếu nữ trên xe lăn lại là Bàng Nguyên Hoa.
Bàng Nguyên Hoa phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn trang viên trong tầm mắt xa xa, bình tĩnh nói: "Đi thông báo đi, nói người ở Tây sương phòng số 14 kia cầu kiến."
Một lát sau, cặp chủ tớ này được nghênh đón vào nội đường Bách Hoa trang viên.
Bàng Nguyên Hoa vén khăn che mặt lên, nhìn rõ thiếu niên có tên lão tổ đối diện, hành lễ nói: "Nguyên Hoa đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
Lý Nguyên cười nói: "Làm sao ngươi biết là ta cứu ngươi?"
Bàng Nguyên Hoa nói: "Chẳng lẽ không phải ngài nói cho ta biết sao?"
Nói xong, nàng nói: "Chuyện Huyết Đao lão tổ không vào cổng thành, rất nhiều người đều biết."
Mà Huyết Đao lão tổ vào cổng thành, cũng không giấu diếm.
Thật trùng hợp là, thời gian lão tổ ngài vào cổng thành và thời gian ta được cứu, hoàn toàn là cùng một ngày.
Không phải ngài cứu ta, còn có thể là ai?"
Lý Nguyên lấy ra "mộc nhân ngẫu bị hỏng của Bàng Nguyên Hoa" từ "thanh trang bị" đưa cho thiếu nữ đối diện: "Lúc ta chạy tới, nó đã ở trong lò lửa, hai chân đã bị thiêu hủy."
Bàng Nguyên Hoa nhận lấy rối gỗ, im lặng nói: "Tất cả nguồn cung cấp thực phẩm của ta đều đến từ Bàng Hàn.
Ngày đó, sau khi ta gặp Bàng Hàn ở dã ngoại, Bàng Hàn đi rồi, ta cõng không ít đồ ăn bắt đầu đi lòng vòng trong sơn dã, muốn vào Chung Phủ.
Nhưng... Bàng Hàn bị quỷ phó theo dõi, hơn nữa theo dõi nàng còn là Bàng Đạm Đài.
Bàng Đạm Đài chờ Bàng Hàn đi rồi, trực tiếp ra tay với ta.
Ta nhìn ra, nàng muốn bắt ta, sau đó ném ta vào trong cửa.
Vậy là...
Quỷ thợ mộc cũng sẽ không để cho người nào đó lợi dụng quy tắc mắc kẹt, nó sẽ xuất động quỷ phó, để cho quỷ phó làm cho nó có thể tiếp tục vận hành."
Thiếu nữ sâu kín nhìn trời, trong mắt đều là vẻ suy tư: "Nhưng ta may mắn chạy thoát, bởi vì quỷ phó ở trong mắt ta là quá nổi bật, giống như liên hệ thần hồn của bạch tước với tiền bối ngài vậy, đỉnh đầu quỷ phó cũng tung bay tơ tuyến.
Ta chơi trốn tìm với Bàng Đạm Đài ở trong sơn dã, sau đó trốn vào được phố quỷ, về tới Chung Phủ.
Sau đó, ta lại ra ngoài...
Nhưng lần này, ta mới ra ngoài không bao lâu, liền trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Hai chân ta mất đi tri giác, rõ ràng nó vẫn còn đó, không bị hoại tử, máu cũng đang lưu động bên trong, nhưng ta... Nhưng làm sao cũng không cảm giác được chân.
Ta nhớ lại cách Thẩm Cát Lương chết và đột nhiên nhận ra ta đang trải qua cái chết của hắn.
Ta liều mạng lấy tay bò, muốn một lần nữa trở về Chung Phủ.
Nhưng dần dần bắp chân của ta mất đi tri giác, tiếp theo, đầu gối, đùi thậm chí là eo cũng mất đi tri giác.
Ngay khi ta cho rằng mình đã chết chắc, nhưng đột nhiên hết thảy dừng lại.
Vậy là...
Quỷ thợ mộc đối mặt với tình huống mắc kẹt, nó cũng sẽ không chờ mặc kẹt tự động biến mất.
Mà sẽ tiến vào giai đoạn mới.
Giai đoạn một, phái quỷ phó tới tìm ngươi, cưỡng chế đưa ngươi vào cửa.
Giai đoạn hai, trực tiếp đốt khôi lỗi của ngươi, cho dù đối với nó là thất bại, nó cũng không có vấn đề gì, sau đó là có thể nhảy đến mục tiêu kế tiếp."
"Bị kẹt?"
Lý Nguyên cảm thấy từ này rất thích hợp.
Hoạt động của quỷ vực khó có thể gián đoạn, ác quỷ cực kỳ khủng bố, trên đầu bốc lên "dấu chấm hỏi huyết sắc" có lẽ có nghĩa là chúng chẳng thể bị giải quyết.
Tuy nhiên, chúng có thể bị kẹt.
Khi một cái quỷ vực không ngừng bị kẹt lại, vậy cũng đồng nghĩa với không tồn tại.