← Quay lại trang sách

Chương 244 Phu thê sóng vai, biên giới quỷ vực (1)

Khuôn mặt xa lạ, giọng nói quen thuộc.

Nhưng nếu người bán hàng rong son và Phượng Nhi dung hợp với nhau, mà Diêm Ngọc kẹp ở giữa lại chưa từng xảy ra chuyện, như vậy trên lý thuyết mà nói thì chỉnh thể mới này sẽ đồng thời có đặc điểm của "người bán hàng rong" và "Phượng Nhi".

Mà đặc điểm của người bán hàng rong hầu như có thể nhìn ra từ trong son phấn mà hắn buôn bán.

Thay đổi diện mạo theo ý muốn, thay đổi kích thước cơ thể theo ý muốn...

Vậy thì...

Phố quỷ âm u.

Ánh sáng lạnh lẽo chảy ra từ đèn lồng trước cửa hàng ở phía xa.

Thâm thúy, âm trầm, bên đường không phải ác quỷ thì là hành hài, hoặc là cừu non đi lạc vào đây.

Nhưng giờ khắc này, thật sự giống như kịch bản cẩu huyết mà nam chính nữ chủ đã lâu ngày gặp lại trong tiểu thuyết ngôn tình.

Trong lúc người bán hàng rong và Lý Nguyên đang nói chuyện, nhóm hành hài giấu ở trong ngõ bóng tối tuy rằng không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy người bán hàng rong chủ động nói chuyện với người khác.

Người bán hàng rong là ác quỷ, đám hành hài đều biết, mà người mặc áo choàng đeo mặt nạ kia dường như là hành hài bên ngoài Chung Phủ, gần đây luôn đến con phố quỷ này.

Điều này đại diện cho điều gì?

Là hành hài này nắm giữ bí mật lớn trong việc giao tiếp với ác quỷ sao?

Lý Nguyên cũng không biết bọn họ đang suy đoán cái gì, hắn một lần nữa đi tới trước sạp của người bán hàng rong, từ trong ngực lấy ra 3 tờ quỷ tiền 1 ly cuối cùng, cười nói: "Mua ngược lại là muốn mua, nhưng ngay cả rẻ nhất ta cũng không mua nổi."

Người bán hàng rong bỗng nhiên đứng dậy, cũng không thu dọn quầy hàng, bởi vì không cần thiết thu dọn, cho dù quầy hàng trống ở chỗ này thì cũng không ai dám tới cướp đồ.

Hắn nhìn sâu vào đường phố quỷ phía trước, nói: "Đi dạo chút đi."

Lý Nguyên thì nhìn ngược lại.

Hắn còn chưa nói chuyện, người bán hàng rong thì thầm: "Ta không ra được."

Hai người không nói gì nữa, cùng nhau đi sâu vào phố quỷ.

Đám hành hài nhìn thấy như vậy, kinh hãi vô cùng, có vài người đã chạy về phía Chung Phủ báo cáo.

Người bán hàng rong chủ động bắt chuyện với một hành hài, hơn nữa bởi vì hành hài này đến, mà bỏ lại quầy hàng và cùng hắn đi sâu vào phố quỷ.

Chuyện này là sao?

Đám hành hài Chung Phủ ý thức được, đây có thể là đại sự, là cục diện đại biến trước nay chưa từng có.

Đường phố chỗ sâu, người bán hàng rong rao bán dần dần xa, hai bên đường đập vào mắt là những cửa hàng trống rỗng, những cửa hàng này mỗi một lần đều đang biến hóa, hôm nay khác ngày hôm qua, lúc đi khác lúc đến ...

"Tiểu Thánh có sao không?"

"Nàng nhớ nương."

"Ta không thể ra ngoài được."

Thân hình người bán hàng rong biến đổi, không lâu sau đã trực tiếp biến về bộ dáng Diêm nương tử, nàng sờ sờ trong ngực, lấy ra một xấp tiền giấy trắng bệch đưa cho Lý Nguyên.

Lý Nguyên nhìn qua.

Mẹ nó... một xấp quỷ tiền mệnh giá "1 đồng".

Hắn nhận tiền, lại nhìn bảng thông tin.

【 Thanh trang bị 】 đã có sự thay đổi: 【 Trang bị 1: 1 tiền (30), 3 ly (3) 】

"Người bán hàng rong có không ít tiền, Phượng Nhi trước đây cũng thông qua bán người kiếm được chút tiền, nhưng bây giờ ta chỉ có thể lấy ra chừng đó. Tướng công, chàng cầm trước, đừng chê ít." Diêm nương tử mặc áo xám vẫn thanh tú như cũ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mà bộ áo xám của người bán hàng rong trên người cũng thay đổi theo hình thể nàng.

Mắt hạnh lưng tròng, nhưng lại có thêm vài tia thâm thúy và u lãnh, ngay cả khóe môi không cười cũng hơi cong, có cảm giác quỷ dị khó hiểu, mà hai gò má tái nhợt, trắng có chút bệnh hoạn và không giống người sống.

"Tướng công..." Diêm nương tử áo xám sửa sang lại suy nghĩ, rủ rỉ nói: "Ngày đó ở trong mộng, ta vì cứu Tiểu Thánh mà không ngừng kích phát quy luật giết người của người bán hàng rong, người bán hàng rong muốn giết ta.

Và quả nhiên, đúng như chúng ta đã đoán, quy luật của Phượng Nhi là không để ta chết.

Thế là Phượng Nhi không ngừng cứu ta.

Người bán hàng rong ra tay càng tàn nhẫn, Phượng Nhi lại cứu càng hung.

Rồi toàn bộ ngôi nhà trong mơ sụp đổ, giam cầm ta, Phượng Nhi và người bán hàng rong.

Khi ta tỉnh táo lại, Phượng Nhi và người bán hàng rong đã hòa nhập với ta.

Người bán hàng rong là một lớp da.

Còn Phượng Nhi... là thịt.

Da này sẽ nuốt chửng ta, nhưng thịt dưới da bảo vệ ta.

Vì vậy, những gì chàng nhìn thấy bây giờ không còn là ta của ngày xưa nữa.

Diêm nương tử đi về phía trước hai bước, tay không nhìn về phía Lý Nguyên, nói: "Hiện tại chàng không thể chạm vào ta, Tiểu Thánh cũng không thể."

Bởi vì, người bán hàng rong và Phượng Nhi còn đang tiếp tục dung hợp.

Bây giờ bất cứ ai chạm vào ta đều sẽ bị cả người bán hàng rong và Phượng Nhi cùng tấn công.

Phượng Nhi dù sao cũng là quỷ mới sinh ra không bao lâu, nàng yếu hơn người bán hàng rong một chút, hiện tại chỉ miễn cưỡng đạt tới cân bằng.

Bây giờ một ngày mười hai canh giờ, có bảy canh giờ ta sẽ mất đi tri giác, còn có năm canh giờ ta mới có thể tỉnh táo.

Mà nếu sự cân bằng bị phá vỡ, thời gian tỉnh táo của ta sẽ càng ngày càng ít hơn.

Chờ một ngày nào đó ta không tỉnh lại nữa, đó chính là thật sự đã chết."

Lý Nguyên cúi đầu, trong lòng nhẹ giọng thở dài.

Diêm nương tử vẫn thông minh như trước, Lý Nguyên làm một động tác nhỏ, nàng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Nguyên, lúc này ôn nhu nói: "Tướng công, chàng đừng tự trách mình, loại chuyện này vốn không ai biết gì cả, hơn nữa hiện tại không phải rất tốt sao?"

Cô thản nhiên cười nói: "Ta có thể giúp chàng, có thể bảo vệ Tiểu Thánh, cũng có thể đi làm một số chuyện ta vẫn muốn làm nhưng chưa có cơ hội."

Cô từ từ ngửa đầu, nhìn bầu trời nói: "Hiện tại tốt hơn so với sau trăm năm thành đống xương khô, tốt hơn nhiều."

"Diêm tỷ, nàng định làm gì?" Đáy lòng Lý Nguyên có chút suy đoán nhỏ, nhưng việc này quá ma huyễn.

Diêm nương tử do dự một chút, lại chậm rãi lắc đầu nói: "Quên đi, vẫn không biết cân bằng này có thể duy trì được bao lâu."

"Nhanh lên!"

"Chúng ở ngay phía trước!"

"Tên quỷ buôn và một hành hài đi vào chỗ sâu, đây chính là đại sự."

Không ít hành hài trong Chung Phủ đều lần lượt đi ra, đồng loạt chạy vào sâu trong phố quỷ.

Hành hài và ác quỷ đi cùng nhau, điều này có ý nghĩa gì? Không ai biết.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, trên người vị hành hài kia chắc chắn có bí mật lớn.

Bọn họ không thể làm gì với những ác quỷ kia, nhưng có thể theo dõi hành hài kia, khi hành hài kia tách khỏi ác quỷ thì sẽ bắt hành hài kia lại, sau đó hỏi ra bí mật.

"Nói không chừng nói không chừng... nó có thể làm cho thực lực của tất cả mọi người trong Chung Phủ của chúng ta lên một tầm cao mới a" một gã hồng bào nhân trong hai mắt chớp động ngọn lửa khát vọng...

Sâu trong phố quỷ.

Cả hai vẫn đang đi dạo.

Đối với Lý Nguyên mà nói, con đường dần dần hẹp lại, ánh sáng trở nên ảm đạm.

Ngoại trừ con đường quanh co dưới chân vẫn còn sáng, căn nhà hai bên bắt đầu trở nên tối đen, mơ hồ, thậm chí biến dạng...

Diêm nương tử áo xám hiển nhiên cũng không có cách nào giúp hắn che đậy những ảnh hưởng này.

"Vậy ta làm sao mới có thể giúp nàng?" Lý Nguyên hỏi.