Chương 245 Phu thê sóng vai, biên giới quỷ vực (2)
Diêm nương tử nói: "Đi chợ đen quỷ vực, đó là nơi duy nhất ta có thể xuất hiện ngoại trừ phố quỷ, chàng vừa đến là ta liền biết.
Nhưng ngàn vạn lần đừng đi nhầm chỗ, bởi vì chàng đến chợ đen, là có thể nhìn thấy bên cạnh chợ đen có thêm một cửa hàng son phấn.
Cửa hàng son phấn đó rất lớn, cũng rất cổ quái,
Trước cửa hàng bán son phấn, sau cửa hàng lại treo rất nhiều da người.
Nhớ để cho người của phường Ngân Khê thậm chí mấy cái phường xung quanh đặc biệt lưu ý, nếu nhìn thấy ở trên đường có tiểu thương đẩy xe nhỏ tại bán 'Âm Ký Thủy Phấn', ngàn vạn lần đừng mua, lập tức chạy trốn.
Hơn nữa, gần đây quỷ vực chợ đen chắc chắn sẽ mở rộng...
"Nó đã được mở rộng..." Lý Nguyên cười khổ một tiếng.
Diêm nương tử nói: "Còn có thể tiếp tục mở rộng, e là không chỉ dìm nửa nội thành mà rừng rậm xung quanh cũng sẽ bị bao trùm, nhưng phố xá sầm uất ở cửa phường sẽ không bị ảnh hưởng."
"Ta biết rồi." Lý Nguyên nhìn bà nương nhà mình trước mặt, muốn ôm cũng không ôm được, dắt tay cũng không dắt được, hắn nhắm mắt suy ngẫm, đột nhiên nói: "Ác quỷ cùng với quỷ phó, đều e ngại tổ lục ảnh huyết, nếu như ta giúp nàng đi tiêu hao cửa hàng son phấn của người nọ, nàng và Phượng Nhi có thể chiếm ưu thế rồi kéo cân bằng trở lại không?"
Diêm nương tử không nói "đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy", bởi vì nàng biết... hiện giờ bất kể là nàng, hay là tướng công, hay là Tiểu Thánh, thật ra đều bị trói chặt vào nhau.
Cô trở nên mạnh mẽ, cũng có thể giúp đỡ nhiều hơn cho tướng công, đồng thời cũng có thể đi bảo vệ Tiểu Thánh.
Cho nên, cô nhẹ giọng nói: "Hẳn là có thể, nhưng tướng công chàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, ta lo lắng chàng gặp chuyện không may."
Lý Nguyên nói: "Ta sẽ có chừng mực."
Diêm nương tử ôn nhu nói: "Chàng đừng nóng vội, bây giờ cân bằng này vẫn còn ổn định, ít nhất trong hai ba năm sẽ không có biến hóa lớn. Chàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu chàng xảy ra chuyện, vậy cả nhà chúng ta liền xong đời."
"Ừm."
Lý Nguyên gật gật đầu.
Diêm nương tử lại đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Lý Nguyên kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
Diêm nương tử không trả lời, mà nói: "Tướng công, chàng hứa với ta một chuyện.
Sau khi chàng trở về, nhất định phải nạp thiếp, hoặc là tiếp nhận nha hoàn hầu hạ..."
Lý Nguyên sửng sốt, chợt hiểu được ý nghĩ của nương tử nhà mình.
Võ giả luyện huyết, huyết dịch tràn đầy, dục vọng như giang hải gợn sóng, phập phồng không ngớt, nếu không phát tiết, dần dà, dù cho không sinh ra họa hoạn nhưng cuối cùng vẫn không tốt.
Lúc trước, Lý Nguyên có Diêm Ngọc và bà chủ, vậy cũng được.
Nhưng bây giờ, Diêm Ngọc không thể chạm vào, mà bà chủ cũng đang chăm lo cho hai đứa con, không thể bên cạnh hắn giống như trước kia nữa.
Trong khoảng thời gian này, thật ra hắn đã có chút mất cân bằng tâm tình, cho nên mới thường xuyên mượn rượu giải sầu, tưởng niệm nương tử, áp chế dục vọng. Khi ngủ với bà chủ, phần lớn thời gian cũng không có cách nào làm cái gì, vì để tránh kinh động đứa nhỏ.
Nhưng Diêm Ngọc không muốn hắn như vậy.
Võ giả cao phẩm khác nên như thế nào, nam nhân nhà mình nên như thế đó.
Cho nên, nàng mới hạ "tử mệnh lệnh" như vậy.
"Ta hiểu rồi."
Lý Nguyên đáp lại.
Nói xong, hắn dừng bước, nhìn lướt phong cảnh hai bên đã hoàn toàn tối đen.
Mà đường mòn dưới chân hắn giống như ánh sáng chiếu ra từ khe cửa, cực kỳ chật chội, chật hẹp, như ruột dê quanh co khúc khuỷu.
Bỗng nhiên, một bên truyền đến tiếng cười hì hì, một tiểu cô nương quấn khăn trùm đầu màu đỏ chạy ra, hô: "Ca ca, có muốn mua một bông hoa không?"
Lý Nguyên giả vờ như không nhìn thấy nàng.
Nhưng lúc này, tiểu cô nương lại không nói chuyện với Diêm Ngọc áo xám, mà trước đây lúc Bàng Nguyên Hoa ở chỗ này, nàng từng nói một câu "tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, cài một đóa hoa chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Để ca ca mua một đóa đi."
Lý Nguyên không phản ứng, tiểu nữ hài liền biến mất.
"Quay lại đi."
Lý Nguyên xoay người.
Diêm nương tử áo xám cũng gật đầu nói: "Những quỷ này đều là quỷ có niên đại lâu đời, bình thường mà nói chúng sẽ không chủ động chạm vào ta, ta cũng sẽ không chủ động chạm vào chúng."
"Chạm vào sẽ dung hợp sao?"
"Cũng không phải, hẳn là bên yếu bị đánh lui, sau đó đường ai đi nấy.
Trừ phi, ta với nó tương thích thì mới có thể dung hợp.
Hoặc là ta công kích nó, như vậy mới có thể cưỡng chế dung hợp.
Ta, Phượng Nhi và người bán hàng rong thuộc trường hợp sau."
Lý Nguyên lập tức hiểu được, ác quỷ quả thật giống như là chương trình, còn người thì giống như bộ nhớ.
Giữa chương trình và chương trình, chỉ khi tương thích thì mới có thể dung hợp. Nếu không, nếu chỉ là đụng vào một chút, vậy sẽ không sinh ra cái gì, chương trình nhỏ yếu sẽ bị chương trình cường đại đánh lui. Nhưng nếu là thường xuyên đụng vào, vậy sẽ cưỡng chế dung hợp.
Diêm nương tử áo xám nói: "Ta cẩn thận nghĩ, ngày đó, người bán hàng rong cầm lấy nữ nhi của chúng ta, là ta quá nóng nảy cũng quá sợ hãi, cho nên mới không ngừng công kích người bán hàng rong.
Nhưng thật ra, ta chỉ cần công kích một chút, đẩy ra người bán hàng rong, nói không chừng mọi chuyện đã êm đẹp.
Nhưng nữ nhi chúng ta bị quỷ bắt, và lúc đó, ta chỉ muốn liều mạng với nó."
"Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm." Lý Nguyên nói.
Diêm nương tử áo xám nói: "Chỉ cần Tiểu Thánh vẫn khỏe, vậy không phải là sai."
"Thế nhưng, ở phố quỷ này, không phải là thường sẽ không động thủ sao?"
"Phố quỷ chỉ là khí tức hỗn loạn, lại bị ràng buộc bởi một quy luật giao dịch lớn hơn.
Khí tức hỗn loạn, điều này dẫn đến tất cả quỷ và người đều phải mặt đối mặt, như vậy mới có thể ảnh hưởng đến đối phương, nhưng nếu người ở trước mặt quỷ kích phát quy luật của quỷ, quỷ cũng có thể ra tay.
Quy luật giao dịch, chính là chỉ người bán hàng rong, cùng với những cửa hàng kia.
Người bình thường đi lạc vào quỷ phố, chỉ cần đến chỗ người bán hàng rong mua đồ là có thể rời đi.
Hành hài vào cửa hàng, cũng chỉ cần mua đồ vật, quỷ trong cửa hàng sẽ không nhằm vào ngươi, ngược lại... ngươi sẽ không ra ngoài được."
"Thì ra là thế..." Lý Nguyên lập tức hiểu được, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Chung Phủ nếu ở đầy người, rồi lại tới quỷ, quỷ không có chỗ ở, có phải sẽ đi gõ cửa? Sau đó sẽ bộc phát xung đột?"
"Đúng vậy." Diêm nương tử nói: "Sau đó thông thường, quỷ sẽ giết người rồi mới vào phòng."
"Cuối con phố là thứ gì?"
"Một con quỷ đáng sợ hơn."
"Cũng là... cửa hàng?"
"Không, những loại có nhà lớn hơn, không gian lớn hơn, chẳng hạn như vườn hoa, vườn thú, cung điện, thậm chí cả thanh lâu..."
"Sâu hơn nữa thì sao?"
"Ta không biết, Phượng Nhi và người bán hàng rong cũng không biết."
"Có những con phố khác không?"
"Có."
"Tại sao lại có nhiều phố như vậy?"
"Cuối con phố của chúng ta là Kỳ Thú Viên. Trước Kỳ Thú Viên có rất nhiều cửa hàng, rất bình thường đúng không?
Những cung điện khác, trước hoa viên cũng có cửa hàng, chuyện này cũng rất bình thường, không phải sao?"
"Phải đi qua Kỳ Thú Viên, mới có thể đến các đường phố khác?"
"Không phải, đây là do cửa vào quyết định, chàng ở chung quanh tiến vào phố quỷ, vậy đều sẽ tới nơi này.
Nếu như chàng đi đến Ngọc Kinh, từ Ngọc Kinh tiến vào phố quỷ, vậy có lẽ chính là một con phố khác."
"Thì ra là thế."
Lý Nguyên một hơi hỏi rất nhiều vấn đề.
Diêm nương tử áo xám giải đáp từng câu một.
Sau đó, hai người đều trầm mặc.