Chương 256 Phủ Bắc Giang hỗn loạn, dê béo vào phố quỷ, cưỡng ép mua bán (5)
Người trên đường phố ngày càng ít đi.
Ở quỷ dị trở nên ít đi.
Phương Kiếm Long nuốt yết hầu, hắn chợt cảm thấy túi gấm trong ngực nóng vô cùng, trên thẻ treo bằng đồng trong túi gấm, hình ảnh Phương Kiếm Long đã thống khổ vô cùng...
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến thanh âm thiếu nữ non nớt.
"Thiếu hiệp, ở đây..."
Phương Kiếm Long quay đầu, thấy thiếu nữ áo xanh vừa được hắn cứu đang ở một góc hành lang, vẫy tay với hắn, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta biết nơi này có một địa điểm an toàn, chúng ta trốn vào trong mật đạo."
Phương Kiếm Long nhìn chung quanh, hắn lại đá văng mấy cửa phòng, trong phòng có mấy đệ tử đã biến mất, người còn lại thì trạng thái như điên cuồng...
"Thiếu hiệp, nhanh lên."
Thanh âm thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở.
Phương Kiếm Long sờ bức thư trong ngực, cắn răng xông về phía thiếu nữ, sau đó đi theo nàng chạy về phía một góc tửu lâu.
"Ngươi là ai?"
"Quán rượu này là của nhà ta."
"Là đại tiểu thư à, thất kính."
"Đừng nói nữa, chúng ta mau trốn đi, những người này đều điên rồi."
Phương Kiếm Long chạy rất nhanh, trong lúc đó lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng tử của hắn co rút lại, bởi vì lại rất nhiều người đã biến mất....
"Đây là đâu?"
"Sao ta lại ở đây?"
Một đám người đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ, và xuất hiện trên một con phố cổ lát gạch đá xanh.
Trên đường phố, người bán hàng rong đang rao bán.
"Đi ngang qua, đừng bỏ lỡ, nhìn một chút, son phấn, già trẻ không gạt..."
"Hàng mới đưa ra thị trường, hàng mới đưa ra thị trường, dây chuyền cài tóc, thấp nhất chỉ cần 2 ly tiền."
"Kẹo làm bằng đường tạo hình động vật, đủ loại kẹo ngọt, mua một xâu nếm thử đi..."
Người mới tới phố cổ, nhìn chung quanh.
Đầu hắn có chút đau, chỉ cần nghĩ tới quá khứ thì sẽ rất đau, dường như bọn họ đã làm chuyện gì không tốt, sau đó lại quên lãng đi.
"Trước tiên tìm hiểu con phố này đi." Có người đề nghị.
Một nữ nhân khác có dáng vẻ ca cơ thì cảnh giác nhìn bốn phía, nàng nhớ hôm qua nàng đi chơi với một công tử, là đi huyện Hổ Bối, sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Trong lúc nhóm người này đi dạo.
Trong những ngõ hẻm tối lại có không ít hành hài.
Những người bình thường đi lạc vào phố quỷ, đối với họ, là dê béo, là dê béo cung cấp quỷ tiền và đạo cụ miễn phí.
Chỉ chốc lát sau, trong những người này có không ít người căn cứ vào nguyên tắc hỏi đường, mua đồ ở chỗ người bán hàng rong.
Một số khác thì đi sâu vào trong đường phố, nhưng lại bị một số hành hài chặn lại, họ không muốn những con dê béo này bị lạc sâu trong phố quỷ.
Sau một lát, không ít người đều mua đồ.
Mà đúng lúc này, ba thân ảnh bọc áo choàng đi vào.
Người cầm đầu, thân hình nhỏ gầy, nhưng nghênh ngang, mà hai mắt lại lộ ra bình tĩnh hoàn toàn khác với tư thế kiêu ngạo.
Âm thanh âm u truyền đến: "Cũng không biết phố quỷ ở địa phương nhỏ này có thể bán được những đặc sản gì."
Thì thào xong, gã đứng ở lối ra, hô lên: "Những người đi nhầm vào nơi này thì tới quầy hàng mua đồ, mua xong, giao cho ta tất cả đồ vật trong tay, ta mở cửa cho các ngươi rời đi."
Hắn vừa hô xong, mấy hành hài lập tức nhìn về phía hắn.
Một người trong đó cười lạnh, lật tay lấy kẹo đường ra, liếm.
Ngoại trừ người này, lát sau lại có người lấy kẹo đường ra, một bên nhìn chằm chằm ba người kia, một bên nhanh chóng liếm.
Kẹo đường mặc dù trân quý, nhưng nhân số nhóm dê béo này cũng quá nhiều, nếu có thể ăn hết, hao tổn mấy xâu kẹo đường thì tính là gì.
Chỉ tiếc, động tác liếm của bọn họ rất nhanh đã dừng lại.
Trong không khí, sinh ra một gợn sóng vô hình.
Gợn sóng này trong nháy mắt tới trước mặt bọn họ.
Đó là sợi chỉ gần như hoàn toàn trong suốt, sợi chỉ quấn lấy một cây kẹo đường.
Vèo!
Cây kẹo đường bay xa, rơi vào trong tay nam nhân nhỏ gầy kia.
Vù vù vù!
Không lâu sau, nam nhân nhỏ gầy đã cuốn lấy hết kẹo đường của đám người vào trong tay hắn.
Đám hành hài thần sắc đại biến, còn có những cái khác đang muốn ra tay thì đột nhiên có một hồng bào nhân đi tới từ đằng xa.
Hồng bào nhân chính là phủ chủ Chung Phủ.
"Các hạ là ai?" Phủ chủ Chung Phủ hỏi.
"Đi theo phủ chủ phủ Bắc Giang mà đến." Nam nhân nhỏ gầy âm u nói: "Ngươi trông giống như người đứng đầu ở đây, không đến mức chưa từng nghe qua chứ?"
Dứt lời, hắn giơ tay chỉ quanh, nói: "Đám này đều do chúng ta làm, chỗ tốt đương nhiên cũng là chúng ta lấy. Nếu các ngươi cũng muốn chia chén canh, vậy thì đi tìm phủ chủ phủ Bắc Giang, gia nhập với chúng ta."
Ánh mắt hồng bào nhân sâu kín đảo qua ba người bọn họ.
Nam nhân nhỏ gầy nói: "Có đôi khi, những nơi nhỏ không thể so sánh với những nơi lớn."
Thần sắc hồng bào nhân thay đổi mấy lần, lại nhìn lướt kẹo đường trên tay đối phương, nói: "Có cơ hội, tất sẽ đi phủ Bắc Giang bái kiến."
Dứt lời, y vung tay áo lên, nói: "Tặng cho bọn họ."
Đợi đám hành hài theo y trở về Chung Phủ, hồng bào nhân lại nói: "Ai ở phủ Bắc Giang?"
Lập tức, có mấy người ra khỏi hàng.
Hồng bào nhân nói: "Đi điều tra rõ ràng."...
Phố cổ...
Ba người đứng.
Những người đi lạc vào đây vốn còn muốn ầm ĩ, nhưng khi nhìn thấy tình hình này thì đều ngoan ngoãn đến chỗ người bán hàng rong mua đồ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi, từng người trong nháy mắt lại chết thảm.
Nam tử nhỏ gầy nhìn càng ngày trong tay càng cầm nhiều đạo cụ và quỷ tiền, khuôn mặt đắc ý lộ ra nụ cười.
Khi thấy người càng ngày càng ít, nam tử gầy gò này cũng chuẩn bị rời đi.
Mà đúng lúc này, một người bán hàng rong áo xám đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía hắn.
Nam tử nhỏ gầy sửng sốt.
Người bán hàng rong áo xám mỉm cười, nhiệt tình nói: "Khách nhân, sợi tơ nhện trên người ngươi là thứ ta đang tìm kiếm, liệu có thể bán cho ta không nha."
Nam nhân nhỏ gầy:...
Hắn vẻ mặt đau khổ, đem sợi dây giao ra ngoài.
Nhưng người bán hàng rong áo xám lại không nhận mà là ấm áp cười nói: "Khách nhân, là sợi chỉ trong ngực ngươi ấy."
Sắc mặt nam tử nhỏ gầy đại biến.
Nhưng hắn biết, lên phố quỷ thì sẽ có tỷ lệ nhất định bị ác quỷ hỏi mua đồ, mà lúc này, hắn hoàn toàn không có cách nào để từ chối.
Hắn gần như khóc và lấy sợi dây màu bạc trong ngực ra, đưa cho người bán hàng rong áo xám.
Mà người bán hàng rong áo xám cũng cầm mười tờ tiền giấy trắng bệch đưa cho nam tử này.
Nam tử tiếp nhận, xoay người rời đi, tim của hắn đang rỉ máu....
Đêm đó.
Lý Nguyên lại dẫn Tiểu Thánh đến quỷ vực chợ đen.
Diêm nương tử áo trắng lấy từ trong ngực ra một sợi ngân tuyến đưa cho hắn, nói: "Hôm nay có hành hài xa lạ tới đây, trên tay gã có một thứ rất hiếm lạ, ta nghĩ rất có thể tướng công sẽ cần cho nên mua từ hắn, tốn mười tiền. Đó là tất cả số tiền mà ta có thể lấy được từ người bán hàng rong."
"Mười tiền?"
Bảo bối a...
Lý Nguyên nhận lấy ngân tuyến, sợi dây kia "vèo vèo" quấn ở đầu ngón tay hắn, ngay sau đó: "thanh trang bị" nổi lên một dòng chữ mới: 【 Trang bị 5: Thiên Lý Nhất Tuyến 】.