Chương 259 Cấp độ của ác quỷ, nhìn cục, nhập cục (3)
Nếu hoàng thất không còn, thì thiên hạ lại để làm gì?
Hành hài thì muốn mượn Hoàng đế, dù sao Hoàng đế vẫn còn đại nghĩa, Thiên tử Đại Chu chưởng thiên hạ non sông mấy trăm năm, từ lâu đã là đáy lòng chính thống của bách tính. Huyện binh, phủ binh đều nghe theo quan phủ điều động, quan trọng hơn... vẫn là "chính thống" và "đại nghĩa".
Có "chính thống" và "đại nghĩa" là có quyền giải thích.
Hành hài có thể quang minh chính đại đưa người vào phố quỷ có lẽ chỉ là bước đầu tiên.
Về phần thế lực lớn phe võ giả, thứ nhất là bị hoàng đế hủy ước, sau đó hoàng đế nâng đỡ hành hài, sao bọn họ có thể ngồi yên không để ý tới?
"Còn chưa tới Trung Nguyên mà đã giết thành bộ dáng này rồi."
Trong lòng Lý Nguyên ngưng trọng vô cùng....
Mắt thấy thời gian đã đến, hắn lại dẫn Tiểu Thánh đi tới quỷ vực chợ đen.
Diêm nương tử dạy Tiểu Thánh một lát, sau đó lại chạy đến bên cạnh nam nhân nhà mình.
Lý Nguyên trực tiếp thuật lại những gì hắn thấy và suy đoán của hắn.
"Tình hình phương Bắc không lạc quan.
Hành hài, hoàng thất, võ giả, ba phe này đều có lý do không thể không chém giết.
So sánh thì quỷ vực cũng không quá đáng sợ.
Chiến hỏa cũng không biết khi nào thì cháy đến chỗ chúng ta."
Diêm nương tử yên lặng nghe.
Nàng biết, mặc dù nàng đã trở thành bộ dạng đặc biệt này, cũng tuyệt đối không phải là tồn tại vô địch.
Sau đó, cô đưa ra một ý kiến: "Có lẽ Liễm Y trai có một tồn tại tương tự như ta."
Nhưng nếu quỷ trì, ác quỷ áo liệm, đèn lồng đầu người mà tướng công nói đều là thật, vậy sợ rằng vị này không phải là cấp bậc của Kỳ Thú Viên.
Có lẽ chính vì vậy, hành hài mới dám gióng trống khua chiêng đứng ra đối kháng với võ giả."
Lý Nguyên cảm thấy có chút đau đầu.
Nói thật, hắn muốn mang theo gia đình nhỏ chạy về phía nam.
Nhưng phía nam là thế giới yêu thú, ra biển thì càng đừng nói, quỷ vật và truyền thuyết hư vô mờ mịt trên biển nhiều hơn.
"Ta sẽ nghĩ cách khác."
Thiếu niên rũ mắt, suy tư biện pháp.
Mà ở phía xa, Tiểu Thánh đột nhiên lớn tiếng hô lên: "Da người xấu, da người xấu - nha nha, lên!"
Quạ đen đáp xuống, bắt đầu giúp quỷ phó áo trắng đối kháng với quỷ da người.
Lý Nguyên có chút lo lắng.
Diêm nương tử nói: "Không có việc gì, để cho nàng luyện đi. Hai ngày trước ta phát hiện lực lượng của nàng nếu tiêu hao thì chỉ cần đi tới quỷ vực chợ đen, là có thể được bổ sung rất nhanh."
Thật chờ nàng trưởng thành, nói không chừng còn có thể giúp ta ngăn chặn tiệm son phấn."...
Rạng sáng, Lý Nguyên dẫn Tiểu Thánh rời đi, sau đó để cho Tiểu Mai hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo lên giường.
Sau một hồi lão gia cùng nha hoàn thông phòng như thường ngày, đêm tĩnh yên ổn.
Tiểu Mai thỏa mãn nằm liệt trong chăn, mông dán sát lão gia.
Mà Lý Nguyên thì ngửa mặt lên trời, nhắm mắt mở mắt, tiếp tục quan sát tình cảnh huyện Tiểu Liễu phủ Bắc Giang....
Huyện Tiểu Liễu.
Hồng quang.
Hồng quang nhàn nhạt giống như cánh cửa địa ngục mở ra một khe hở.
Sương mù mùa đông bốc lên làm hồng quang mờ mịt, nhàn nhạt di động, bao phủ toàn bộ phường Xuân Phong.
"Đừng ra ngoài, đồ ăn ở đây đủ cho chúng ta ăn một thời gian dài rồi."
Trong tầng hầm ngầm, Phương Kiếm Long và thiếu nữ áo xanh ngồi đối diện nhau, hai người ở trong hắc ám, ngoại trừ một cái cơ quan tinh xảo ngó ra bên ngoài thì hai người hầu như đã đoạn tuyệt liên hệ với ngoại giới.
"Ta họ Chu, tên Xảo Nhi."
"Tên ta là Phương Kiếm Long."
"Phương công tử tới thật không đúng lúc, ai..." Chu Xảo Nhi khe khẽ thở dài.
"Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Phương Kiếm Long sờ thư trong ngực, hắn còn muốn hoàn thành nhiệm vụ lão tổ giao.
Chu Xảo Nhi buồn rầu nâng má, nói: "Hành hài làm loạn, cha ta bảo ta ở lại phía sau, cho rằng hành hài sẽ không chọc đến địa phương như phường Xuân Phong, nhưng không ngờ..."
Phương Kiếm Long đột nhiên nói: "Xin lỗi, trước đó thủ hạ của ta."
"Không liên quan đến Phương công tử, hơn nữa vị kia cũng bị ảnh hưởng, hắn thân bất do kỷ." Chu Xảo Nhi nói.
Phương Kiếm Long cười nói: "Cô nương thật sự là hiểu rõ đại nghĩa."
"A"
Chu Xảo Nhi mỉm cười.
Phương Kiếm Long lại nói: "Cô nương đừng lo lắng, hết thảy sẽ khá hơn thôi."
Hai người trầm mặc.
Chu Xảo Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ừ, vốn ta... ở đây một mình, nhất định sẽ sợ hãi. Cũng may có công tử cùng đến."
Thanh âm của nàng càng nói càng thấp, Phương Kiếm Long lại nghe cẩn thận.
Hắn tự giễu mỉm cười: "Cũng đúng, nói không chừng nơi này chính là chỗ tuyệt mệnh của chúng ta, trước khi chết có thể ở cùng một chỗ với cô nương, Phương mỗ đã không còn gì tiếc nuối nữa."
Trong bóng tối, Chu Xảo Nhi đỏ mặt, nàng vội vàng nhỏ giọng đi tới cơ quan bên kia, nói: "Ta nhìn bên ngoài."
Nàng ghé sát nhìn một lát.
Phương Kiếm Long vừa vội vừa tò mò, cũng lại gần nhìn.
Nhưng cơ quan này chỉ có thể nhìn thấy một xíu không gian phía sau tửu lâu, bây giờ bên ngoài đã bị sương mù bao phủ, căn bản nhìn không rõ ràng.
Nhưng ở trong bóng tối, một nam một nữ không cẩn thận chạm da thịt vào nhau, sau đó cả hai đều như điện giật, hai bên tách ra.
Sau khi tách ra, ca hai im lặng không nói gì.
Rất lâu sau.
Chu Xảo Nhi đột nhiên dịu dàng nói: "Công tử là người ở đâu?"
"Huyện Sơn Bảo." Phương Kiếm Long cũng không biết chuyện gì xảy ra, tim đập hơi nhanh, có lẽ là do hoàn cảnh, cũng có lẽ là vì cái khác...
Chu Xảo Nhi nói: "Công tử cũng là người trong giang hồ?"
"Sao cô nương lại nói vậy?"
Hai người "kiểm tra hộ khẩu", rồi lại trò chuyện hồi lâu.
Lát sau, Chu Xảo Nhi mới nói: "Thật ra cha ta là Thánh Hỏa cung một... một... đệ tử bình thường. Người nói Trung Nguyên hỗn loạn nên mới để ta ở lại đây.
Mấy ngày nay, tâm tình ta không tốt cho nên mới đến tửu lâu dạo một vòng, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Người hầu trong nhà ta nếu biết, nhất định sẽ rất sốt ruột, bọn họ sẽ tới cứu chúng ta."
Chờ sau khi chúng ta đi ra ngoài, ta... ta sẽ nhờ phụ thân nghĩ cách xem có thể giới thiệu công tử vào Thánh Hỏa cung hay không."
"Đa tạ cô nương." Phương Kiếm Long thật sự mừng rỡ, đây là phúc họa tương y a...
Chu Xảo Nhi lại đột nhiên nói: "Công tử... có hôn phối chưa?"
Đột nhiên tim Phương Kiếm Long đập nhanh hơn, hô hấp của hắn cũng dồn dập hơn, nói: "Còn chưa có. Cô nương thì sao?"
Chu Xảo Nhi thẹn thùng nói: "Không có."
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, bóng tối vốn âm trầm khủng bố, đột nhiên nhiều hơn... sự mập mờ và dịu dàng....
Uỵch uỵch...
Bạch tước giương cánh, bay giữa không trung.
Tầm mắt Lý Nguyên cũng nhanh chóng quét qua.
Hắn tìm kiếm rất lâu.
Hắn muốn tìm được nơi hồng quang phát ra, bởi vì nếu sau này chuyện tương tự phát sinh ở huyện Sơn Bảo, hắn cũng có thể sớm làm rõ vấn đề.
Nhưng mà càng ngày sương mù càng nồng đậm, tôn lên hồng quang tươi đẹp như máu.
Trong đôi mắt của bạch tước, mơ hồ còn nhìn thấy vài thân ảnh ở bờ sông, ở ngõ sâu, ở trong đình viện đang lễ bái không khí.
Lý Nguyên cũng không ham chiến, để bạch tước bay cao.
Mà đúng lúc này, trong sương mù chợt hiện lên một làn sóng.
Một giây sau, bạch tước liền "vèo" mất đi trọng tâm, nhanh chóng xoay xuống và rơi vào trong một bàn tay.
Thanh âm âm lãnh vang lên: "Bảo ngươi đi tìm phủ chủ, ngươi còn nhìn? Vậy thì đừng trách ta."
Dứt lời.
Bùm!
Tầm mắt Lý Nguyên ở chỗ bạch tước biến mất.
Thần sắc hắn lạnh lùng, nhưng cũng bình phục lại rất nhanh.
Hắn một bên để cho một con bạch tước khác vốn ở thôn phường huyện Hổ Bối chạy tới phường Xuân Phong, một bên từ trên giường ngồi dậy.
"Lão gia..." Tiểu Mai mơ mơ màng màng tỉnh lại, ưm ưm.