← Quay lại trang sách

Chương 261 Thánh Hỏa trưởng lão ngũ phẩm, huyết kim, vô thanh vô tức vào Bắc Giang (1)

Đêm nay, lúc hoàng hôn, cửa phường của phường Xuân Phong mở rộng.

Phường chúng lần lượt chạy ra, nhưng không đi xa mà là phối hợp ở bên ngoài.

Giáp sĩ vốn vây quanh phường hiện tại là "họa địa vi lao", vây quanh những phường chúng này, để kiểm tra "Thứ bẩn thỉu trên người bọn họ có lây bệnh hay không, đêm nay còn có thể xảy ra chuyện hay không".

"Ta muốn gặp Diêm Mục!"

"Tránh đường!"

"Tránh đường cho bổn tiểu thư!"

Giọng nói của thiếu nữ vang lên.

Đây chính là Chu Xảo Nhi.

Cách đó không xa, có không ít phường chúng đều nhìn qua, kinh ngạc nhìn thiếu nữ này.

Các giáp sĩ thấy nàng khẩu khí to lớn như thế, cũng không ai dám ngăn cản nàng mà là đi báo cáo.

Giờ khắc này Phương Kiếm Long đột nhiên có cảm giác bị "Bánh ngọt rơi xuống từ trên trời đập trúng".

Hắn nhìn Chu Xảo Nhi "ương ngạnh" lại phách lối, đáy lòng sinh ra cảm thụ phức tạp, bởi vì... hắn và Chu Xảo Nhi ở trong mật thất thật ra đã tư định chung thân.

Đây có được coi là đại cơ duyên hay không?

Phụ thân của Chu Xảo Nhi chẳng phải là đệ tử bình thường của Thánh Hỏa Cung?

Phương Kiếm Long chưa bao giờ nghĩ tới vận may như vậy sẽ rơi vào trên đầu hắn, lúc này trong lòng là ý niệm rối như tơ vò.

Mà tâm tư của Chu Xảo Nhi cũng gắn liền với tình lang, nàng muốn biểu hiện để cho tình lang chứng kiến nàng là ai, sau đó không thể rời khỏi nàng, dù sao phụ thân nàng mặc dù là đại nhân vật, nhưng nàng lại chỉ là một người bình thường không thể tu hành công pháp.

Chỉ chốc lát sau, giáp sĩ tách ra, một con ngựa lớn đen nhánh từ xa mà đến, Diêm Mục ngồi trên đó, khuôn mặt mặc dù nho nhã nhưng mang theo vẻ khí phách, hoàn toàn không giống với bộ dáng nghèo túng lúc gặp Lý Nguyên.

Móng ngựa đạp vang.

Ngựa đến.

Diêm Mục nhìn thoáng qua thiếu nữ, sửng sốt một chút, sau đó xuống ngựa, nói: "Chu cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Chu Xảo Nhi thi lễ, nói: "Ta đến từ tửu lâu dạo chơi, không ngờ lại xảy ra chuyện."

Diêm Mục nói: "Vậy ngươi theo bên cạnh ta, nơi này rất nguy hiểm."

Chu Xảo Nhi cảm ơn, sau đó vẫy tay nói: "Phương ca ca, người chàng muốn tìm đây này."

Phương Kiếm Long vội vàng tiến lên, khom người đưa thư, sau đó nhẹ giọng nói: "Huyết Đao Môn Phương Kiếm Long, được lão tổ nhờ vả, đến đưa tin."

Diêm Mục vốn không muốn nhận thư, nghe được mấy chữ "Huyết Đao Môn" và "Lão tổ" liền trực tiếp nhận lấy, thư của tiểu dượng y không có khả năng mặc kệ, hơn nữa trong lòng y vốn cảm thấy ngại với tiểu dượng.

Đêm đó, phường chúng rời khỏi phường Xuân Phong không có mấy người ngủ được.

Mà giáp sĩ chung quanh cũng cảnh giác đề phòng.

Nhưng có đại cao thủ lục phẩm như Diêm Mục ở đây, đáy lòng bọn họ cũng có chủ tâm chứ không đến mức bối rối.

Nhưng một đêm trôi qua, không có gì xảy ra.

Không còn mất tích, không phát điên nữa.

Các giáp sĩ vốn còn hoài nghi lập tức xôn xao.

"Diêm đại nhân nói đúng."

"Thứ bẩn thỉu kia thật sự ở trong phường Xuân Phong mà không phải ở trên người những phường chúng này."

"Chẳng lẽ phủ chủ... thật sự là muốn hại chết những người này, cho nên mới để cho chúng ta bao vây?"

"Nhờ có Diêm đại nhân, nếu không Tam đại gia ta chết chắc rồi..."

"Đúng vậy, Nhị cô mẫu của ta vẫn còn ở trong những người này."

Các giáp sĩ làm phủ binh vốn là người của ba mươi sáu huyện này, trong đó có người có quan hệ họ hàng với phường chúng trong phường Xuân Phong này cũng là bình thường.

Diêm Mục yên lặng ngồi dưới gốc cây già.

Không lâu sau, có người chạy tới nhỏ giọng báo cáo.

Diêm Mục khẽ nhíu mày, bởi vì... không phát hiện ra hành hài.

Những hành hài kia giống như là chuột đất, căn bản không lộ diện, cũng không chính diện chém giết với võ giả, hơn nữa cho dù bị bao vây, bọn họ còn có thể biến mất dưới mí mắt.

Đại nhân trong điện nói, những hành hài này dường như có một nơi ẩn thân thần bí, nơi ẩn thân kia chỉ có hành hài mới có thể tiến vào.

Hành hài đi vào đường phố, mà trong đường đều là ác quỷ.

"Những hành hài này đã không phải là người, khó trách chỉ làm toàn chuyện phát rồ!"

Trong mắt Diêm Mục lóe lửa giận, siết chặt nắm đấm, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới nữ nhi ngọc hài của nhà tiểu dượng, vì thế yên lặng bổ sung một câu: Nàng không tính, nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nàng không có gì sai cả, có sai là ta.

Nghĩ tới đây, y đột nhiên vẫy tay với Phương Kiếm Long cách đó không xa.

Phương Kiếm Long đang dán cùng Chu Xảo Nhi, tình chàng ý thiếp không biết đang nói cái gì.

Phương Kiếm Long cũng không phải là một yêu đương não, chưa từng nghĩ tới chuyện hôn nhân cưới gả với một nữ tử bình thường, nhưng cọc đại cơ duyên này rơi trên người hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ dù sao nếu có một đại nhân vật Thánh Hỏa Cung làm nhạc trượng hắn, vậy con đường tu hành lục phẩm sau này của hắn cũng không phải đã trải bằng phẳng sao?

Cho nên, lúc này hắn tận khả năng phối hợp với Chu Xảo Nhi, nói những lời tình cảm miên man bên tai thiếu nữ này.

Diêm Mục thấy Phương Kiếm Long không chú ý tới y, liền hô lại: "Huyết Đao Môn?"

Lúc này Phương Kiếm Long mới phục hồi tinh thần lại, đang muốn đứng lên, nhưng lại bị Chu Xảo Nhi quấn lấy cánh tay, giống như dính ở trên người hắn.

Hai người tình ý miên man nhìn thoáng qua, lúc này Chu Xảo Nhi mới buông tay ra.

Phương Kiếm Long đi tới bên cạnh Diêm Mục, cung kính hành lễ nói: "Diêm đại nhân."

Diêm Mục trầm giọng nói: "Thư, ta đã xem qua.

Còn nhờ ngươi trở về nói cho lão tổ nhà ngươi biết, nói con đường trao đổi huyết kim và hoàng kim là chưa bao giờ mở, ta thật sự là bất lực."

Phương Kiếm Long sửng sốt, muốn nói tiếp.

Diêm Mục lại khoát tay nói: "Bất quá, tất cả huyết kim của ta đều có thể đưa cho lão tổ nhà ngươi."

Y hơi suy tư, nói: "Bây giờ ngươi tạm thời theo ta đi, đợi đến khi trở về địa phương của chúng ta, ta hồi âm cho ngươi một phong thư, ngươi mang theo phong thư và huyết kim rồi rời đi là được."...

Vài ngày sau.

Phủ Bắc Giang, huyện Tây Xuyên.

Trong một minh đường đang ngồi mấy người.

Huyện Tây Xuyên là địa bàn của Nông Y bang, nhưng hiện tại bang chủ Nông Y bang ngay cả tư cách ngồi xuống cũng không có, mà là mặc một bộ xiêm y nông hộ, cười ngây ngô đứng ở một bên.

Nơi đây bày năm cái ghế, ngoại trừ Diêm Mục, còn có một gã nam tử áo xanh ngồi phía trên Diêm Mục, đây là người Thần Mộc Điện được phái tới phủ Bắc Giang chủ trì đại cục - Mộc Hoa.

Mộc Hoa là người chủ trì, mà Diêm Mục lại là trợ thủ của y.

Đối diện là một tráng hán đầu trắng áo vàng, là đệ tử nội môn của Sơn Tự Đường, tên là Sơn Bạch Thủ.

Sơn Bạch Thủ tất nhiên là ngoại hiệu, mà tên thật là gì thì đã không ai nhớ rõ.

Đối diện còn có một người là một "Thiếu niên" thân hình thon gầy, mặt mỉm cười, tuấn tú có chút yêu dị, đây là đệ tử nội môn của Thánh Hỏa Cung, tên gọi Nguyên Tông Tử, bên hông phối một thanh đao nhỏ, cả người tản ra khí tức nguy hiểm như rắn độc.

Người này không tu hành 《 Địa Hỏa Chu Du Công 》 phổ biến nhất Thánh Hỏa Cung, mà là một môn khác tương đối thiểu số và tà là 《 Yêu Hỏa Nhiễu Tâm Quyết 》 . Người tu hành pháp môn này đều khá thích giết chóc, cho nên ba người khác đều cách xa y một chút.

Bốn người này ngồi ở hai bên trái phải trong nội đường, mà chủ vị lại trống không.

Diêm Mục hơi nhìn về phía Mộc Hoa.

Mộc Hoa nhẹ giọng nói: "Thánh Hỏa Cung phái một vị trưởng lão tới."