← Quay lại trang sách

Chương 272 Hồn thiết sinh nhục, huyết tinh sinh linh, kim thiền thoát xác lại hồi (4)

Vài ngày sau.

Phố quỷ.

Chung Phủ.

Phía đông ngoại viện, sương phòng đã được dọn ra, chuyên cung cấp cho hành hài từ bên ngoài đến ở.

Cũng bởi vì chuyện này, phủ chủ Chung Phủ nhiều lần bị người phía dưới lên án, nhưng mà lên án thì lên án, vị phủ chủ thường xuyên mặc hồng bào này vẫn lấy tư thái "rất sợ", để mặc cho những hành hài ngoại lai kia tung hoành.

Thủ hạ bị ngược đãi, phủ chủ Chung Phủ nhịn.

Bị cướp dê béo, phủ chủ nhường.

Muốn ở trong phủ, phủ chủ theo...

Bất quá, khi hành hài ngoại lai đưa ra yêu cầu Chung Phủ xuất người, giúp đỡ họ tấn công các phủ các châu, phủ chủ Chung Phủ cự tuyệt, lý do là... quá yếu, hành hài ở nông thôn này còn chưa phát triển đến trình độ Trung Nguyên, không dám ra ngoài.

Vì thế, phủ chủ Chung Phủ lại bị chụp mũ "Sợ".

Lúc này, trong sương phòng của viện lạc phía đông này, âm khí dày đặc sinh sôi ở bên ngoài, vách đá lạnh lộ ra màu xám trắng loang lổ cổ xưa, mà sau cổng vòm kiểu cổ, trước một cái bàn tròn lại ngồi hơn mười người.

Đây là những hành hài chuyên môn phụ trách sự vụ của "phủ Bắc Giang".

"Thường Thích" từng bị Diêm nương tử ép mua ép bán, cùng với tổ đội hai người của Thường Thích cũng ở trong đó.

Ngoài ra, còn có vài bóng dáng mơ hồ.

Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, mà ánh mắt thì rơi vào một bức chân dung trên bàn tròn.

Đó là khuôn mặt của một nam nhân bình thường.

Thường Thích lạnh lùng nói: "Mộc Nhị, đi công vụ mười bảy lần, bắt được mười sáu hành hài của chúng ta, trong đó mười người chết ở trong ngục, còn năm người sau khi thoát khỏi đại ngục bị những võ giả kia đuổi theo, giết chết."

Một người khác nói: "Người này rất đáng ngại, ta đề nghị dùng quỷ kính. Giết hắn đi."

"Còn chưa tới lúc dùng, kính quỷ phải dùng trên người Chu Nộ Dương." Người này nói tiếp: "Khi đó... đó là lúc phủ Bắc Giang thu cung."

Người nói chuyện khí định thần nhàn, mà y vừa dứt lời, xung quanh cũng im bặt.

Hiển nhiên, vị này mới là phủ chủ chân chính đến phủ Bắc Giang nhậm chức.

Thử hỏi phủ chủ thật ẩn núp ở trong quỷ phố, những võ giả kia cho dù dốc hết toàn lực cũng sao có thể ám sát được?

Thường Thích nói: "Phủ chủ, người này nhìn như lỗ mãng nhưng lần nào cũng có thể phá vỡ sát cục, chúng ta..."

Gã còn chưa dứt lời, thân ảnh bị vây ở giữa đã giơ tay ngắt lời gã.

Sau đó ánh mắt âm lãnh nhìn lướt qua bức họa, lạnh lùng nói: "Giết, nhất định phải giết, cho dù không dùng quỷ kính..."

Nhưng phủ chủ không thể nói hết câu, bởi vì cách đó không xa có hành hài vội vàng đến gần, nói: "Mộc Nhị chết rồi!"

Một đám hành hài đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đưa tin kia.

"Nói lại đi."

"Mộc Nhị, tên cung phụng Mộc Nhị kia, đã chết!"

"Nói chi tiết đi."

Hành hài kia lộ vẻ vui mừng khắp mặt, một năm một mười kể lại toàn bộ sự tình.

Nguyên lai, Mộc Nhị tiên sinh dẫn người đi vây quét Bái Hương giáo của hai huyện phía Bắc phủ Bắc Giang, sau khi tiến vào cạm bẫy, hắn bỗng nhiên mất đi lý trí, hai mắt si tình nhìn một hành hài bên chúng ta, hô "Hồng Hồng, là nàng sao, Hồng Hồng..."

Hành hài của chúng ta lúc ấy có chút choáng váng, nhưng phản ứng lại rất nhanh, vì thế cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng thở dài, mà vị Mộc Nhị tiên sinh kia lại thật sự nghe lời vị hành hài kia của chúng ta, sau đó đi vào một gian phòng.

Sau đó, hành hài của chúng ta đóng cửa.

Sau đó, Mộc Nhị tiên sinh biến mất, hẳn là đã bị nguyền rủa lôi đi, chết rồi.

"Lại có chuyện như thế sao."

Phủ chủ phủ Bắc Giang có chút kinh ngạc: "Gọi vị hành hài kia tới cho ta xem."

"Dạ."

Một lát sau, một nữ tử có chút tư sắc đi vào trong đình viện.

Vẻ kinh hãi trên mặt nữ tử này còn chưa phai nhạt.

"Phủ chủ, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc cung phụng kia nhìn thấy ta, hai mắt hắn thật giống như bị ta hút vào.

Ban đầu ta cho rằng là hắn háo sắc, nhưng sau đó, ta phát hiện không thích hợp.

Bởi vì..."

"Vì cái gì?"

"Trong mắt hắn lộ ra thần sắc si tình, giống như..."

"Như là gì?"

"Giống như, hắn biết ta, hơn nữa không phải là quen biết bình thường, ánh mắt kia mang theo tiếc nuối, thống khổ, kiên quyết. Hắn dùng thanh âm run rẩy gọi ta là Hồng Hồng, ta ý thức được hắn nhận lầm người nên tương kế tựu kế, lừa hắn vào phòng đã bị chúng ta an bài sát cục."

Nữ tử nói xong, lại thở dài, nói tiếp: "Thật sự là một nam nhân si tình, nếu không là hắn là địch nhân, nói không chừng ta có thể sẵn sàng nói chuyện, tâm sự với hắn, nghe chút chuyện xưa của hắn đâu."

Chân tướng sự tình đã được phơi bày.

Mọi người không nói nên lời.

Đột nhiên, hành hài tên Thục Nương bên cạnh Thường Thích nói: "Có lẽ, đây là một cơ hội của chúng ta."

Thường Thích âm hiểm cười nói: "Là thừa dịp đối phương còn chưa rõ ràng Mộc Nhị đã chết, lợi dụng hộp son đặc sản địa phương hóa thành bộ dáng của hắn, thẩm thấu vào để giết chết cung phụng ở cùng chỗ với hắn sao?"

Thục Nương cười nói: "Chính là như thế."

"Phủ chủ phủ Bắc Giang" suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì đi thử xem."

Thục Nương nói: "Mộc Nhị là lục phẩm, chúng ta có thể vận dụng hộp son màu vàng trị giá ba phân tiền, không chỉ hóa thành bộ dáng của hắn, còn có một phần sức mạnh của hắn. Chúng ta chưa từng dùng loại hộp son này, bây giờ dùng vào chuyện này cũng coi như vừa đẹp."

Thường Thích nói: "Ta đi thôi, ta là thất phẩm, hóa thành võ giả lục phẩm hẳn là có thể chịu đựng được mà không bị cắn trả."

"Phủ chủ Bắc Giang" nhìn Thường Thích một cái, nói: "Vậy được, việc này không nên chậm trễ, ngươi trang điểm đi, nếu sự tình thành thì coi như là đại công của ngươi."

Mặt Thường Thích lộ vẻ vui mừng, cung kính đáp lời, sau đó cầm lấy bức họa Mộc Nhị, vội vàng chạy sang một bên, lấy ra 【 hộp son màu vàng 】 bắt đầu trang điểm.

Một lát sau, khuôn mặt của gã đã biến thành khuôn mặt của Mộc Nhị, ngay cả thân hình cũng bắt đầu phát sinh vặn vẹo quái dị, trở nên giống như Mộc Nhị...

Thế nhưng, Thường Thích trang điểm xong lại ngây dại.

Gã nhìn tay mình với vẻ khó tin.

"Lại làm sao vậy?" Phủ chủ nhíu mày hỏi.

Thường Thích nói: "Hắn chẳng phải là lực lượng lục phẩm, quá yếu, ngay cả cửu phẩm cũng không phải!"

Mọi người:?????

Nhất thời, lập tức có hành hài nói: "Không thể nào! Hắn nhất định là lục phẩm! Rất nhiều người chúng ta đều đã thấy qua thực lực của hắn."

Phủ chủ lạnh lùng nói: "Thú vị, xem ra vị Mộc Nhị tiên sinh này con phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta."

Thường Thích hoàn toàn trợn tròn mắt: "Vậy bây giờ ta phải làm sao?"

Phủ chủ nói: "Cho ngươi hai lựa chọn.

Một, tiếp tục giả trang Mộc Nhị, đi huyện Đông Tuyền.

Hai, việc này bỏ qua, công trạng cũng không đề cập tới."

Thường Thích cắn chặt răng, gã rất muốn đi, bởi vì lập được công lao có nghĩa là "cơ hội có thể đi lại dưới ánh mặt trời" sẽ trở nên lớn hơn, gã từng bị nguyền rủa, cũng từng giải được nguyền rủa, nhưng những ngày sau đó lại dính phải một lời nguyền mới đáng sợ hơn.

Gã hoàn toàn không thể giải quyết lời nguyền này, chỉ có thể trông cậy vào vị quốc sư ở Ngọc Kinh kia có thể thực hiện lời hứa của y, giúp gã áp chế lời nguyền, để cho gã hành tẩu trong ánh mặt trời.

Nhưng mà nếu đối phương đã dùng một khuôn mặt giả, thì rất có thể cũng nghĩ tới gã sẽ giả mạo hắn...

"Ta chọn cái thứ hai."...

Vọng Nguyệt tửu lâu.

Một nam tử khôi ngô vô cùng đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ với Diêm Mục.

"Tiểu dượng, người kim thiền thoát xác thật là tuyệt."

"Bị ép buộc."

Lý Nguyên rót rượu cho cả hai, sau đó nâng chén chạm vào đối diện, một hớp uống cạn nói: "Nếu có người có khuôn mặt Mộc Nhị tiên sinh xuất hiện, các ngươi trực tiếp bắt là được, nhất định là hành hài."

"Biết."

Diêm Mục nói: "Vậy kế tiếp dượng có kế hoạch gì không?"

Lý Nguyên cười nói: "Đương nhiên là tiếp tục làm cung phụng cho ba nhà các ngươi."

Diêm Mục:...

Thật lâu sau, miệng y phun ra hương thơm, phun ra chữ "thảo", sau đó cười khổ nói: "Ta thật may mắn vì ngươi là tiểu dượng của ta, mà không phải người khác..."

Y chuyển đề tài, lại nói: "Bất quá, thủ đoạn hành hài của ngươi lại hết cái này đến cái khác, ta thấy hành hài thật cũng chưa chắc có nhiều đạo cụ như ngươi chứ?"

Lý Nguyên nói: "Đạo cụ lần này tương đối đắt, ta cũng không thể dùng hằng ngày. Cho nên ta đã nói với người nhà, trong khoảng thời gian này ta sẽ không trở về, tập trung vào việc kiếm thêm tiền ở đây, kiếm đủ tiền rồi về nhà."

Diêm Mục cười khổ nói: "Ngươi không thể giúp chúng ta giải quyết chuyện này sao?"

Lý Nguyên im lặng nói: "Ngươi nghĩ ta không muốn giải quyết.

Nhưng ta giải quyết như thế nào?

Các ngươi cũng không phải trả tiền theo đầu người.

Hơn nữa ngay cả ai là hành hài các ngươi cũng không biết.

Hơn nữa, đến lúc đó ta giúp các ngươi giải quyết vấn đề, các ngươi lại tìm hiểu ta giải quyết như thế nào.

Cháu trai, cháu muốn dượng cháu chết không tử tế sao?"

Nụ cười của Diêm Mục càng ngày càng khó coi, y trái lo phải nghĩ, nhưng cũng biết những gì Lý Nguyên nói chính là lời nói thật, tông môn vốn như thế, nhân tâm cũng như thế, biết làm sao được?

Y suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu dượng, lần này ta sẽ không tiến cử, chúng ta biên cho bộ dáng này một cái thân phận mới, sau đó ngươi tìm Mộc Hoa đi. Hiện tại chính là lúc dùng người, Mộc Hoa chắc chắn sẽ cho ngươi đi tiểu các trong núi."