← Quay lại trang sách

Chương 273 Đại chiến nổi lên! Linh khí hồ lô, võ giả ngũ phẩm nghiền ép (1)

Phủ Bắc Giang, huyện Lâm Viên.

Huyện này nằm phía sau huyện Đông Tuyền.

Trong khi huyện Đông Tuyền đã là "tiền tuyến".

Hành hài và võ giả bộc phát rất nhiều trận chiến giữa huyện Đông Tuyền và huyện Tây Xuyên.

Mà những thương binh bên võ giả đương nhiên không thích hợp ở lại tiền tuyến.

Từ đó, huyện Lâm Viên trở thành chỗ tốt nhất để an trí người bị thương.

Thượng sứ của Thần Mộc Điện "Mộc Hoa" cùng với thượng sứ Sơn Tự Đường "Sơn Bạch Thủ" bởi vì bị thương, nên đều tu dưỡng ở huyện này.

Tuy nhiên, lực khôi phục của võ giả nhập lục phẩm là tương đối khủng bố.

Chỉ cần không bị giết trong nháy mắt, họ có thể dùng ảnh huyết vẽ tổ lục lên người, sau đó vết thương có thể khôi phục như cũ. Mặc dù tay gãy, chân gãy, thậm chí thân thể bị chém thành hai nửa, cũng đều có thể khôi phục như cũ.

Tuy nhiên, đó chỉ là vết thương bình thường.

Thủ đoạn công kích của hành hài, tựa như trời sinh dùng để đối phó với võ giả, võ giả muốn dưỡng lành vết thương này thì luôn phải lấy tổ lục ảnh huyết trùng kích miệng vết thương, để tẩy rửa âm khí trong miệng vết thương.

Trước khi âm khí tan biến, vết thương này sẽ không khỏi.

Mộc Hoa bị trúng công kích của hành hài, cả người thiếu chút nữa bị "đường hóa", may mắn y phản ứng nhanh, trong quá trình "đường hóa", y liên tục vẽ tổ lục ảnh huyết khắp cơ thể, lúc này mới giữ được một tia sinh cơ cho mình.

Sau khi xảy ra chuyện, một đám đệ tử liền bảo hộ y ở chính giữa, hành hài căn bản không thể đánh vào.

Hoặc là nói, hành hài sẽ không tấn công.

Hành hài vốn rất thưa thớt, hơn nữa tác phong mỗi người đều như thích khách, mặc kệ một kích đó có trúng hay không thì cũng trốn xa ngàn dặm, không xuất hiện nữa.

Cho nên, những võ giả này lại bắt đầu gọi hành hài là "quỷ thích khách", để phân biệt với thích khách bình thường.

Thích khách bình thường trong giang hồ chỉ đơn giản là hạ độc, ám khí, ngụy trang, trong khi các loại năng lực biến hóa kỳ lạ của hành hài lại mở rộng rất nhiều thủ đoạn "ám sát".

Mộc Hoa dưỡng thương, y lợi dụng tổ lục ảnh huyết, trước tiên ổn định thương thế, sau đó bức âm khí lên cánh tay trái, thế cho nên toàn bộ cánh tay trái của y đều là đường, nếu không cẩn thận, đường này vỡ vụn, sợ rằng cánh tay trái của y cũng không còn.

Trong những ngày chữa thương tu dưỡng, Mộc Hoa dần dần dùng ảnh huyết xua đi âm khí, mà "cánh tay đường" kia cũng bắt đầu khôi phục thành huyết nhục, và lại lần nữa được đưa vào quỹ tích vận chuyển của ảnh huyết.

Bây giờ, y được coi là đã khôi phục.

Nhưng sau khi khôi phục, Mộc Hoa cũng không lập tức đến tiền tuyến, mà là đi dạo khắp nơi trong huyện, thứ nhất là thích ứng với thân thể sau khi khôi phục, thứ hai là suy tính biện pháp đối phó với hành hài.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tửu lâu bên cạnh truyền đến thanh âm mắng chửi lớn tiếng.

"Cái gì?

Tửu lâu các ngươi ngay cả Xuân Mộng nhưỡng cũng không có?"

"A, Xuân Mộng nhưỡng, là cái thứ gì?

Nó có thể so sánh với Mã Đầu tửu của tiệm chúng ta sao?

Đi đi, không uống thì cút, ngang ngược?

Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào! Phiền nhất là loại người ngoại lai như các ngươi, ỷ vào chút bản lĩnh liền không coi ai ra gì."

Ngay sau đó, là một hồi cãi vã.

Sau đó, mấy đại hán bị ném xuống lầu, hô lên "ai ai".

Mộc Hoa tò mò nhìn lên lầu, vừa nhìn đã thấy một tráng hán với thân hình khôi ngô, tóc ngắn, gã đang siết nắm đấm "ken két".

Chuyện giang hồ của tửu quán này, Mộc Hoa vốn không muốn hỏi đến, cũng không thèm để ý.

Nhưng y đột nhiên dừng bước, bởi vì y cảm thấy trong cơ thể tráng hán này lại là mênh mông ảnh huyết, tiếng sóng máu vỗ vào cơ quan nhục tạng không chút che giấu kia tựa như chì thủy ngân thiết sa, thủy triều đánh gân cốt, truyền đến tiếng rì rào tràn ngập áp lực.

Đồng tử Mộc Hoa co rút lại.

Khí huyết hùng hồn này làm cho y không thể quen thuộc hơn.

Bởi vì võ giả thất phẩm không thể có nồng độ khí huyết như vậy.

Chỉ có lục phẩm.

Mộc Hoa lập tức hứng thú.

Mà sau khi mấy đại hán dưới lầu bị bỏ lại, cả đám cũng bị sự quyết đoán của tráng hán kia ép tới không dám nhúc nhích, lúc này mới giật mình chọc vào người đắc tội không nổi, bọn họ cũng không dám buông ngoan thoại, cũng không dám nói thân thích nhà mình làm cái gì, chỉ là đứng dậy liền tản đi.

Mà trên tửu lâu, tiểu nhị đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, hai chân run rẩy, còn ót liên tục dập đầu xuống ván gỗ.

Chẳng mấy chốc, lão bản tửu lâu đã bị kinh động, đây là một người mắt dài, gã trực tiếp đẩy tiểu nhị ra, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí nói giao tiểu nhị cho tráng hán xử lý, giết hay làm gì đều được.

Mộc Hoa lẳng lặng nhìn.

Nói thật, ở trong lòng y, tên tiểu nhị kia dám mạo phạm lục phẩm, cho dù vô tình nhưng cũng đã là con đường chết. Chắc là tửu lâu này có chút bối cảnh bang phái, cho nên ngày thường tiểu nhị đã quen thói ngang ngược người ngoại lai rồi, không nghĩ tới hôm nay đá trúng thiết bản.

Mà dù tráng hán kia có giết tiểu nhị, y cũng sẽ không hỏi nhiều.

Nhưng mà, điều khiến y bất ngờ là tráng hán này không giết người, chỉ nói một tiếng: "Xui xẻo, uống rượu thôi mà cũng ra được chuyện như vậy."

Lão bản của tửu lâu vội vàng cẩn thận nhận lỗi, sau đó lại gọi người đến tửu lâu bên cạnh mua chút Xuân Mộng nhưỡng.

Nhưng mà tráng hán kia lại mất hứng đứng dậy, hỏi rõ là tiệm nào sát vách, sau đó liền vội vã chạy qua.

Chỉ để lại lão bản tửu lâu không biết nói gì, chỉ sợ hãi đứng đó, thật lâu sau mới nói một câu: "Lần sau lúc thương hội Ngưng Ngọc tới, mua chút Xuân Mộng nhưỡng cất vào hầm đi."

Chưởng quỹ bên cạnh vốn định nói "chúng ta là chính điếm, nếu như mua rượu của các nhà khác, đây không phải là đập chiêu bài của chúng ta sao?" Nhưng nhìn loại tràng diện này, gã cũng nói không nên lời, chỉ đáp lại: "Vâng."

Tráng hán này, đương nhiên là Lý Nguyên.

Hôm nay tới đây, hắn cũng đã thương lượng trước với Diêm Mục.

Diêm Mục hiểu rõ Mộc Hoa, cũng biết tiến độ dưỡng thương của Mộc Hoa, y cung cấp tin tức, Lý Nguyên liền đi "ôm cây đợi thỏ", tiện thể mở ra thị trường cho rượu nhà mình.

Lúc này, Lý Nguyên ra khỏi cửa tửu lâu, giống như không nhận ra Mộc Hoa, nhưng vẫn cảnh giác nhìn lướt qua y một cái, rồi nghênh ngang đi đến một tửu lâu khác.

Mộc Hoa dõi mắt nhìn hắn đi xa, sau đó lại gọi hai đệ tử, đi điều tra sơ qua nam nhân này.

Kết quả điều tra, biết được nam nhân đến từ phía tây nam, đây hiển nhiên không phải địa bàn của hành hài.

Nhưng Mộc Hoa cẩn thận, lại chờ đợi, đồng thời phát động tai mắt của thế lực địa phương, tiến hành lặng lẽ điều tra.

Mà trong hai ngày sau đó, hành tung của nam nhân này tại huyện Lâm Viên là rất bình thường, gần như không có khi nào biến mất một cách đột ngột.

Nhất là buổi tối, nam nhân này cũng không trở về sương phòng ngủ, mà là ở trong thanh lâu tìm hoa khôi chơi đùa.

Hoa khôi kia vừa vặn là người của bang phái địa phương, cho nên... quỹ tích hành động của nam nhân này, lúc nào ở đâu làm cái gì, tất cả đều rõ ràng.

Điều này làm cho Mộc Hoa loại trừ đi hơn phân nửa khả năng đối phương là hành hài.