Chương 280 Thu hoạch và trở về, đại mạc chậm rãi hạ màn (4)
Tiểu Bình An thì lại đang chơi cùng với Tiểu Cúc, y cầm một thanh đao gỗ trong tay, đang múa soàn soạt, rất có tinh thần, sau khi nhìn thấy Lý Nguyên, Tiểu Cúc dừng lại hành lễ với Lý Nguyên, Tiểu Bình An lại chạy tới hô: "Phụ thân, có mang cho con đồ ăn ngon đồ chơi vui hay không?"
Lý Nguyên sạm mặt, gõ đầu y.
Lần này Tiểu Bình An không lập tức khóc òa lên, mà là kiên nhẫn nghẹn mấy hơi, sau đó mới khóc lên, Tiểu Cúc lại kéo oa nhi đi dỗ.
Đợi đến chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa chậm rãi trở về trang viên.
Bà chủ từ bên ngoài trở về, lúc nhìn thấy Lý Nguyên, nàng cũng chỉ hành lễ, nói một tiếng: "Lão gia đã trở về."
Nhưng đợi đến khi bên cạnh không còn ai, nàng lại nhào vào trong ngực Lý Nguyên, hai tay ôm chặt vòng eo hùng tráng của nam nhân, ân cần nói: "Thuận lợi không?"
Lý Nguyên nói: "Rất thuận lợi."
Hắn cảm thấy có khi mình thật sự không có mệnh của nhân vật chính.
Lần này đi phủ Bắc Giang, hắn làm công bình thường không có gì lạ, lại bình thường không có gì lạ mà kiếm được một khoản tiền.
Về phần đồng bạn khi nhục, trưởng lão chèn ép, gặp phải cường địch, đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không gặp phải
Hắn chủ yếu là đi theo Chu Nộ Dương đánh một vòng.
Trận chiến này, người định càn khôn chính là vị Chu trưởng lão của Thánh Hỏa Cung.
Bà chủ thân hình cao gầy, nàng và Lý Nguyên ôm cổ nhau, ghé vào tai nam nhân nhà mình nhẹ giọng nói: "Lần này sau khi chàng đi không bao lâu, Tiểu Bình An đã ra ngủ một mình, nó bảo là nó không muốn bị tỷ tỷ gọi là khóc bao nhi nữa, nó muốn trở thành một cường giả."
Lý Nguyên cười nói: "Cho nên bước đầu tiên để làm cường giả chính là ngủ một mình sao?"
Bà chủ cười hì hì, phong tình xinh đẹp chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, tất cả đều là cho nam nhân trước mắt.
Lý Nguyên nói: "Tiểu tử này, ta vừa trở về, nó đã hướng ta đòi ăn ngon chơi vui, ta vừa gõ nhẹ vào đầu nó, nó nín mấy hơi rồi cũng òa khóc."
Bà chủ hơi tách ra, nhưng khuôn mặt của hai người vẫn gần như dán sát vào nhau.
Đôi mắt thủy nhuận của nàng hơi trắng bệch, liếc Lý Nguyên một cái, nói: "Chỉ biết khi dễ nhi tử."
Lý Nguyên cười nhẹ giọng nói: "Ta không chỉ khi dễ nhi tử, đêm nay còn muốn bắt nạt ngươi."
Bà chủ đang muốn nói chuyện, đột nhiên giống như có cảm giác, sắc mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đánh vào ngực Lý Nguyên, muốn từ chối nhưng còn nghênh đón nói: "Đáng ghét."
Lý Nguyên lại nói: "Mỗi đêm đều bắt nạt."
Bà chủ không nói gì nữa, đôi mắt đẹp khép hờ, ôm chặt phu quân nhà mình, dịu dàng đáp: "Ừ."
Sau một đêm hoan hỉ, Lý Nguyên lấy một cái nồi lớn và 10 cân thịt yêu thú lục phẩm, ngồi ở trong viện, ném củi, bắt đầu nấu thịt.
Tất nhiên tạm thời không thể đột phá ngũ phẩm, nhưng hắn vẫn có thể tận khả năng đi tăng cường bản thân.
Mà bước đầu tiên, chính là tiếp tục nén máu.
Chỉ cần cấp độ ảnh huyết của hắn tăng lên, dù là tăng lên một chút, hắn cũng có thể đi giúp Diêm nương tử.
Thịt yêu thú lục phẩm, rất khó nấu.
Lý Nguyên nấu chừng hai canh giờ, thịt vẫn còn sống.
Hắn kiên nhẫn nấu thêm một canh giờ nữa, lúc này thịt mới chín.
Lý Nguyên cầm bát đũa lớn, trực tiếp ăn.
Sau khi ăn xong, hắn lại cầm cái nồi lớn kia lên, trực tiếp kề bên miệng, uống cạn ùng ục ùng ục hết sạch.
Sau đó, bắt đầu nén máu......
Vài ngày sau.
Phủ Bắc Giang.
Chu Nộ Dương vui vẻ tham gia hôn lễ của nữ nhi mình.
Tiệc rượu, yến tiệc bày hơn mười dặm.
Từ nay về sau, Chu phủ có thêm một người ở rể.
Người ở rể này chính là võ giả thất phẩm, tên là Phương Kiếm Long.
Nhưng mà, chuyện trào phúng hay là khinh thường người ở rể này đều không phát sinh.
Người tham dự yến tiệc ai nấy đều hâm mộ vô cùng, hận không thể chính mình thay thế Phương Kiếm Long, trở thành con rể của Chu gia.
Chu Xảo Nhi kéo tay của vị từng là thiên tài của Huyết Đao Môn, đi tiếp rượu các bàn tiệc, vui vẻ giới thiệu lang quân nhà mình với người khác.
Bây giờ, Chu Nộ Dương cũng vô cùng vui vẻ, lão ở trước mặt người uống không ít rượu, sau đó say mèm về phủ, trực tiếp ngã ngửa trên giường.
Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy liền nổi lên.
Mà đúng lúc này, trong bóng tối, đột nhiên nổi lên một vệt sóng vô cùng nhanh chóng, phương hướng của sóng đó chính là trường đao bên giường Chu Nộ Dương.
Mắt thấy đao này sẽ bị sóng kia chạm vào...
Đột nhiên, một bàn tay to nắm chuôi dao.
Trong không khí vang lên thanh âm sắc bén.
Vệt sóng kia tựa như rắn độc đâm đầu vào lửa nóng,"vèo" một cái lui trở về.
Đột nhiên Chu Nộ Dương ngồi dậy, trong mắt nào có chút say nào?
Lão đại đao kim mã ngồi ở trên giường, cười nói: "Cho ngươi cơ hội, ngươi liền tới?
Nếu đã đến, thì ra đây cho lão tử."
Vừa nói xong, ba thân ảnh đi ra khỏi bóng tối.
Người dẫn đầu là một lão giả thân hình bình thường, mặt mũi hiền lành, lão giả này nói với một nam tử gầy gò bên cạnh: "Thường Thích, ta đã nói rồi mà, loại chuyện thừa dịp say rượu trộm binh khí là vô dụng đối với Chu trưởng lão.
Ngươi xem, chúng ta có bố cục, người ta cũng bố cục.
Hai chúng ta có thể tới nơi này, hơn nữa ở đây tiến vào phố quỷ, cũng là người ta cố ý để cho chúng ta tới."
Thường Thích vân vê sợi tơ trong tay, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Nộ Dương.
Lần này, người của hắn ở phủ Bắc Giang gần như bị Chu Nộ Dương mang theo bảy gã lục phẩm kia giết sạch toàn bộ.
Sau đó, lão giả lại cười nói với Chu Nộ Dương: "Tại hạ họ Lưu, lúc trước làm đại phu, cũng có chút tiếng tăm, người đời thường gọi là Lưu Nhất Thủ.
Sở dĩ gọi như vậy là vì tại hạ thường thường chữa lành cho người, nhưng còn có thể lại hạ cho hắn một độc, hy vọng lần sau hắn đến thăm.
Người khổ tâm, trời cũng không phụ, có lẽ lão thiên gia cũng bị ta cảm động, cho nên để cho ta thành hành hài.
Sau đó lại vinh hạnh đi tới nơi này, gặp mặt trưởng lão thế lực lớn cao cao tại thượng như Chu trưởng lão."
Gã hành lễ, cười nói: "Chu trưởng lão, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt."
Chu Nộ Dương nói: "Phủ chủ phủ Bắc Giang."
Lưu Nhất Thủ cười nói: "Đúng vậy."
Chu Nộ Dương nói: "Xem ra ý nghĩ của ngươi cũng không phải chỉ có đánh cắp binh khí của ta, thừa dịp ta say lại ra tay... Ta đây ngược lại tò mò, nếu mặt đối mặt, ngươi tính đối phó lão tử như thế nào?"
Dứt lời, ánh mắt lão nhìn về phía sau Lưu Nhất Thủ còn có một nam tử.
Nam tử kia là một hán tử với thân hình cao lớn, y giống như một con yêu thú nguy hiểm, phủ phục trong bóng tối, khí nóng rực quanh thân tuy là nội liễm, nhưng làm thế nào cũng không gạt được cảm giác của Chu Nộ Dương.
Cự hán này cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đứng ở phía sau Lưu Nhất Thủ.
Mà Lưu Nhất Thủ lại đột nhiên sờ ngực.
Nhưng Chu Nộ Dương, sẽ không chờ gã lấy ra đồ vật.
Ánh đao sắc bén, xé nát mặt đất, xé nát nhà cửa, chém thẳng vào Lưu Nhất Thủ.
Mà cự hán phía sau Lưu Nhất Thủ đột nhiên tiến lên, chắn trước đao quang.
Bùm!
Sóng khí cuồng nộ, chấn nổ phòng xá, vỡ nát vách tường, lại tiếp tục lan tràn ra ngoài. Mấy nha hoàn người hầu đi ngang qua nghe tiếng nổ này thì trực tiếp xuất huyết màng nhĩ, hôn mê bất tỉnh.
Bụi mù cuồn cuộn, đất đá bắn tung tóe.
Chu Nộ Dương móc ra hồ lô đỏ son từ trong ngực.
Ba!
Lão cấp tốc mở nút ra, để cho kim châm nhỏ như muỗi bay ra.
Nhưng ngay sau đó, lão cũng thấy được cảnh tượng ở trong bụi mù phía đối diện.
Cánh sen.
Cánh sen màu đỏ.
Từng cánh hoa sen bay theo gió.
Thê mỹ, nóng rực, lại mang theo khí tức cực dương nóng rực.
Hiển nhiên, đây cũng là một linh khí, mà người thao túng không thể nghi ngờ... cũng là ngũ phẩm!
Chu Nộ Dương nhíu hai mắt lại, đồng tử co rút lại, gằn từng chữ nói: "Hồng, Liên, giáo!"
Hồng Liên giáo đuổi Thiên tử đi, bọn họ giúp Thiên tử đuổi Hồng Liên giáo đi, Thiên tử kết minh với hành hài, bên cạnh hành hài lại xuất hiện Hồng Liên giáo!!
Mà bên kia, Lưu Nhất Thủ đã móc ra đồ vật trong ngực, đó là một tấm gương âm u.
Rõ ràng là gương không soi người, nhưng bên trong lại giống như có thứ gì đó đang lắc lư.
Gã nhanh chóng lật tay, nhắm gương vào Chu Nộ Dương.
Nhất thời, trong gương cũng xuất hiện Chu Nộ Dương.
Mà Chu Nộ Dương trong gương thì đột nhiên chạy về phía gương, sau đó cả khuôn mặt áp sát vào gương, quỷ dị vô cùng.
Còn Chu Nộ Dương chân chính thì cảm thấy một cỗ lực kéo mãnh liệt, lực lượng kia đang kéo lão vào trong gương, giống như lão vào trong gương thì Chu Nộ Dương trong gương có thể chạy ra.
Sức mạnh này làm cho lão phân tâm.
Mà ở giữa những cánh hoa hồng liên, cự hán kia đột nhiên lao ra, một quyền như bẻ gãy cành khô, phá gió xé không, đánh về phía đầu Chu Nộ Dương.
Chu Nộ Dương cố gắng vung đao, đón đỡ nắm đấm kia.
Nhưng, lão phân tâm hai chỗ, lại sao có thể địch lại?
Một quyền này đánh nát đao quang của lão, cũng oanh cả người lão bay ngược ra xa.
Cự hán ở giữa những cánh hoa hồng liên, thân hình như thuấn di xuất hiện bên cạnh Chu Nộ Dương, vươn ra bàn tay to như bồ đoàn, năm ngón tay mở ra, chế trụ đầu vị trưởng lão Thánh Hỏa Cung này, sau đó đè xuống mặt đất một cách tàn bạo.
Oanh!!!
Trong đại trạch Chu gia, vang lên tiếng nổ vang khoa trương.
Mọi người còn đang tham dự yến tiệc ở tiền viện đều trợn mắt, líu lưỡi, không biết làm sao, sau đó chạy tán loạn...
Chu Xảo Nhi kéo tay Phương Kiếm Long, mờ mịt nhìn về phương xa.
Phương Kiếm Long phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt ôm ngang thê tử, nhanh chóng chuồn đi trong những cú đấm liên hồi của thê tử.