Chương 281 Ngũ Tạng Thôn Kim cực dương huyết, phu thê hợp lực thôn quỷ thương (1)
Trốn! Trốn! Trốn!
Đây là hành động mà Phương Kiếm Long lựa chọn.
Thân là đệ nhất thiên tài của tiểu môn phái vùng biên thùy, nhưng khi ở bên ngoài lại chung quy cái gì cũng không phải.
Hắn dần trở nên tự ti, sự khát vọng trở nên mạnh mẽ vốn bị che khuất bởi nụ cười khi xuất hiện trong lễ cưới, nhưng lúc này...
Oành! Oành! Oành!
Năng lượng cường đại bộc phát ở phía sau đại trạch của Chu gia.
Hàng ngàn người tham dự yến tiệc, xem yến tiệc cũng chạy trốn tán loạn.
Tràng diện hỗn loạn, người giẫm đạp lên người.
Mà đại trạch Chu gia thì lại bốc lên đợt bụi mù trong tiếng ùm ùm, phòng ốc sụp đổ, cự thạch loạn lưu.
Năng lượng như vậy đã vượt xa tưởng tượng của Phương Kiếm Long.
Hắn một tay ôm lấy lưng Chu Xảo Nhi, một tay nắm lấy đầu gối của nàng, thân hình hắn như hung thú đang chạy trong rừng.
Lúc đại hôn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vốn là một chuyện khiến người ta cực kỳ đau khổ và tức giận.
Phương Kiếm Long có đau khổ, có tức giận.
Nhưng nhìn nữ nhi nhà Chu trưởng lão lúc này lại run lẩy bẩy trong ngực mình, đáy lòng hắn lại sinh ra khoái cảm kỳ quái.
"Phương ca ca, phụ thân ta sẽ không sao đâu, ông ấy rất lợi hại, ông ấy..."
"Trước tiên chúng ta nên trốn đến nơi an toàn đã."
"Không cần trốn, đây nhất định là do phụ thân ta đã sắp xếp trước rồi, bây giờ chúng ta trở về là có thể thấy phụ thân ta đi ra, chỉ là một căn nhà bị hủy, một ít người hầu bị chết, chúng ta đổi phòng tân hôn khác là được."
"Người đến thì không thiện, người thiện thì không đến. Xảo Nhi muội muội, chúng ta cứ trốn đi trước đã."
Đôi tiểu phu thê nói chuyện ngắn gọn.
Chu Xảo Nhi im lặng, đột nhiên tức giận nói: "Phương Kiếm Long! Thả ta xuống!"
Phương Kiếm Long lắc mình trốn vào một ngõ sâu, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"
Mặt Chu Xảo Nhi đỏ lên, nói: "Có phải huynh sợ rồi không?"
Phương Kiếm Long: "..."
Chu Xảo Nhi nói: "Ta ta ta ta, tuy rằng ta không biết tác phong của người trong giang hồ của các huynh như thế nào, nhưng cho tới bây giờ, phụ thân ta chưa bao giờ sợ khó khăn, người đều là nghênh đón khó khăn, vượt qua chông gai, giết ra một con đường máu từ trong muôn trùng khó khăn, để rồi mới có thể đi tới ngày hôm nay."
Phương Kiếm Long nói: "Nàng muốn tướng công của nàng học theo ông ấy, bây giờ cầm đao lên trở về sao?"
Chu Xảo Nhi nói: "Ta cũng không biết, huynh là một đại nam nhân, đương nhiên là do huynh tự mình quyết định."
Vì thế, Phương Kiếm Long đã đưa ra quyết định, hắn cởi quần áo tân lang của mình, sau đó cũng muốn cởi quần áo tân nương trên người Chu Xảo Nhi.
Chu Xảo Nhi tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, giậm chân nói: "Huynh làm cái gì vậy?"
Phương Kiếm Long nói: "Màu đỏ quá dễ thấy, ta nghĩ là cởi rồi trốn vẫn tốt hơn."
Nói xong, hắn liền đưa tay túm lấy Chu Xảo Nhi.
Chu Xảo Nhi như bị điện giật, xù lông, hậm hực nói: "Huynh đừng chạm vào ta!!"
Tay Phương Kiếm Long sựng lại giữa không trung.
Chu Xảo Nhi ôm ngực, lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt lạnh lùng nói: "Huynh cứ đinh ninh là phụ thân ta chắc chắn sẽ thua sao?"
Phương Kiếm Long giải thích: "Xảo Nhi muội muội, chúng ta chỉ là trốn đến một nơi an toàn, để nhìn toàn cục cho rõ thôi."
Chu Xảo Nhi ngắt lời hắn: "Huynh có còn muốn đi theo phụ thân ta học tập công pháp cao thâm hơn không?"
Phương Kiếm Long khó xử nhìn Chu Xảo Nhi.
Chu Xảo Nhi lạnh lùng nhìn hắn.
Đôi tiểu phu thê im lặng nhìn nhau.
Phương Kiếm Long nhắm mắt lại trước.
Thật lâu sau, hắn cắn chặt răng, đưa ra quyết định.
Không!
Đây không phải là quyết định!
Bởi vì, hắn không có lựa chọn.
Hắn là người ở rể, mục đích hắn ở rể nơi này chính là vì đi đến Thánh Hỏa Cung quan sát sinh mệnh đồ lục, tìm hiểu pháp môn để bước vào lục phẩm.
Nếu không có nương tử ủng hộ, cũng không có nhạc phụ ủng hộ thì hắn nào có thể như ý nguyện được?
Cho nên, hắn lại một lần nữa mặc đồ của tân lang, ôm Chu Xảo Nhi đi trên đường.
Chu Xảo Nhi nằm trong khuỷu tay hắn, có chút khẩn trương nhìn phía xa, lồng ngực nàng phập phồng chứng tỏ trong lòng cũng không bình tĩnh.
Một lát sau, hai người trở lại nơi thiết yến.
Phương Kiếm Long nhanh chóng tìm kiếm một thanh trường đao, nắm ở trong tay, sau đó đứng quan sát từ xa.
Chu Xảo Nhi thản nhiên nói: "Huynh yên tâm đi, phụ thân ta sẽ không xảy ra chuyện."
Phương Kiếm Long gật đầu.
Chu Xảo Nhi lại thuận miệng hỏi: "Tiệc cưới ở đây đã tổ chức xong rồi, có còn muốn đến tổ chức ở Phương gia không?"
Phương Kiếm Long nói: "Tất cả nghe theo nương tử."
Chu Xảo Nhi thấy hắn nghe lời, lại cười nói: "Vậy thì làm thật tốt, làm to đẹp một chút, cho Phương gia nhà huynh chút thể diện."
Trong lúc cặp tiểu phu thê đang nói chuyện, đột nhiên trong đại trạch Chu gia vang lên một hồi tiếng oanh kích như gió táp mưa sa, mặt đất cũng rung động không ngừng.
Mà sau trận này, động tĩnh cực lớn kia cũng lắng xuống.
Hiển nhiên, trận chiến này đã kết thúc......
Trong đống đổ nát của Chu gia.
Cự hán cả người đầy máu, nhưng đó không phải máu của gã, mà là máu của kẻ thù.
Nhưng gã cũng không hài lòng.
Lưu Nhất Thủ cầm lấy chiếc gương ở trong tay lắc lắc, cái gương âm u này lập tức nát bấy, hóa thành từng đống đất màu đen âm lãnh như trong phần mộ, rơi xuống đất.
Y lẩm bẩm: "Thứ này chỉ dùng được một lần, dùng xong liền hỏng," sau đó lại nhìn về phía cự hán, hỏi: "Như thế nào?"
Cự hán đang cầm một cái túi trông rất ẻo lả, khiến cho cánh hồng liên bay múa quanh người trở về trong túi, lúc này mới đáp một câu: "Trốn rồi."
Lưu Nhất Thủ ngạc nhiên nói: "Trốn?"
Cự hán nói: "Nhưng mà lão đã bị trọng thương, muốn khỏi hẳn cũng không dễ."
Lưu Nhất Thủ không dám tin nói: "Với tất cả những thứ này mà còn có thể trốn thoát sao?"
Cự hán nói: "Bước vào ngũ phẩm, cho dù gãy tay gãy chân, cho dù thân thể bị người đánh nát, cũng vẫn có thể nhanh chóng khôi phục."
Lưu Nhất Thủ nói: "Nhưng có ngươi ở đây."
Cự hán nói: "Lão đã an bài đường lui, thời khắc tối hậu chạy trốn, lão dùng lực lượng cực hạn của ngũ phẩm, một là ta không rõ, không ngăn cản. Hẳn là lão đã dùng một loại đan dược trân quý bí chế của Thần Mộc Điện, nhưng loại lực lượng bộc phát trong nhất thời này chắc chắn tiêu hao sinh mệnh, tiêu hao tiềm năng..."
Lưu Nhất Thủ đột nhiên nói: "Không phải là ngươi cố ý chứ?"
Cự hán nhíu mày, hừ lạnh, đi từng bước từng bước về phía Lưu Nhất Thủ, lực áp bách quanh thân tản ra bốn phía.
Thường Thích ở phía sau Lưu Nhất Thủ sợ tới mức lui về phía sau hai bước, Lưu Nhất Thủ lại không nhúc nhích.
Cự hán đi tới trước mặt Lưu Nhất Thủ, từ trên cao nhìn xuống y, lạnh lùng hỏi một câu: "Ngươi cho rằng ngũ phẩm rất dễ giết sao?
Ngươi... không hiểu sự đáng sợ của võ giả."
Lưu Nhất Thủ đáp trả gay gắt nói: "Ngươi cũng không hiểu hành hài khủng bố như thế nào."
Cự hán cười khinh miệt, sau đó ôm ngực đứng sang một bên, cũng không nói nhiều nữa.
Lưu Nhất Thủ đảo mắt, nói: "Vì chúng ta là đồng minh, vậy nên những tranh cãi vô nghĩa này nên được đặt xuống trước.
Có lẽ là do chúng ta hiểu biết về nhau quá ít mà thôi."
Cự hán dùng giọng mũi hừ một tiếng, xem như câu trả lời.
Lưu Nhất Thủ nói: "Nếu Chu Nộ Dương đã trốn, ngươi đi xem người nhà của lão còn ở lại hay không, đến lúc đó bắt lại làm mồi nhử.
Ta không thể ở lại bên ngoài quá lâu được, ta rút lui trước."
Cự hán nói: "Đi đi."
Lưu Nhất Thủ mang theo Thường Thích, nhanh chóng rút lui khỏi phạm vi của đại trạch Chu gia từ phía sau, sau đó đi bảy vòng tám vòng, biến mất ở sâu trong một ngõ nhỏ chật chội, tiến vào phố quỷ.
Cự hán thì hơi ngẩng đầu, bay lên đến giữa không trung, buông ngũ cảm ra, muốn đi tìm người nhà của Chu Nộ Dương, mà người đứng mũi chịu sào chính là tân nương và tân lang tiệc trong cưới hôm nay.
Nhưng ngũ cảm của gã vừa mới buông ra, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên thân hình xoay một vòng giữa không trung, tựa như mũi tên xé gió, đầu hướng xuống, xuyên gió mà qua, chỉ chốc lát sau liền "bùm" một tiếng, rơi vào trên một đài cao ở hiện trường của tiệc cưới.
Phương Kiếm Long chỉ kịp cảm thấy như một đoàn hỏa lưu tinh đập xuống, hắn vội vàng chạy lên trước một bước, đem Chu Xảo Nhi bảo vệ trong lòng.
Chờ cho đến khi gió mạnh tan hết, hắn vẫn cảm thấy quanh thân như bị roi quất, bắt đầu dâng lên từng đợt đau đớn.