Chương 283 Ngũ Tạng Thôn Kim cực dương huyết, phu thê hợp lực thôn quỷ thương (3)
Chợ đen cũ là ở thượng Ngân Khê, cho nên nghênh đón nhiều thương nhân từ bên ngoài, những thương nhân này đa phần là nha nhân, đạo phỉ, bởi vì bên ngoài Ngân Khê là núi, đồng bằng, quan đạo...
Chỗ chợ đen mới ở phường Dung Quang cũng là ở cực nam huyện Sơn Bảo ta, đi xa hơn nữa về phía nam chính là vùng hoang dã, mà tiếp tục đi về phía nam của vùng hoang dã thì là rừng sâu núi thẳm. Phía nam cũng chính là nơi thông tới Lạc Nhật Vũ Lâm, được xưng là thiên đường của yêu thú.
Cho nên, trong chợ đen mới bắt đầu xuất hiện một ít thợ săn yêu. Những thợ săn yêu này thỉnh thoảng đi tới chợ đen ở phường Dung Quang buôn bán yêu thú sống.
Bắt đầu từ ngày mai, ta cho người thử tiếp xúc với bọn họ.
Tiếp đó, ta có thể cung cấp một số lợi ích buôn bán thương mại để đổi lấy thông tin và thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài với bọn họ.
Thiếp nghĩ, hy vọng đi về phía nam phụ thuộc vào họ..."
Lý Nguyên chỉ biết đại khái về sự vụ trong huyện, lúc này nghe bà chủ nói xong liền đề nghị, nói: "Tiết tỷ an bài là được, đây có lẽ là đường lui của cả nhà chúng ta."
Bà chủ liền gật đầu, sau đó "ưm" một tiếng, lại quấn lấy ôm chặt Lý Nguyên, nhưng trong cái ôm chặt này chỉ có tình cảm, không có run rẩy hay sợ hãi.
Lý Nguyên thầm nghĩ quả nhiên bà chủ đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu đặt nàng ở trên chiến trường, cũng có thể coi như là một tướng quân đứng ở trung quân mà không loạn.
Lý Nguyên cũng ôm chặt nàng, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, duỗi tay ra ngoài chăn tằm, từ hộc tủ bên cạnh lấy một cái bình nhỏ chứa "Trú Nhan đan", sau đó ghé vào tai nương tử nói tác dụng của đan dược này.
Làm gì có nữ nhân nào mà không yêu cái đẹp?
Không hy vọng tướng công thương nàng, quan tâm tới nàng?
Từ trong bờ ngực tướng quân của mình, nàng ngước đôi mắt long lanh...
Chăn tằm dậy sóng, một đêm hoan lạc.
Ngày hôm sau, đến sau giờ ngọ nàng mới xuống giường, trang điểm trước gương, liếc mắt nhìn Lý Nguyên đang luyện võ trong viện, giữa hai lông mày lại hiện lên vẻ ưu sầu, trong gương đồng chiếu ra một đôi mắt suy tư....
Trong viện, Lý Nguyên đang tu luyện "Ngũ Tạng Thôn Kim Thuật"
Loại kỹ năng này cũng là một loại kỹ năng cực kỳ hiếm thấy, nó cần một kỹ năng nội luyện thất phẩm đạt tới cấp chuyên gia.
Nội luyện là luyện tạng phủ, hoành luyện là luyện thân thể.
Thông thường, võ giả tu hành hoành luyện đã ít nhưng võ giả tu hành nội luyện lại càng ít hơn.
Nhưng Lý Nguyên đã sớm đem hoành luyện và nội luyện tu thành một thể. Hơn nữa, hắn ngộ ra kỹ năng tuyệt đỉnh trong thất phẩm — Kim Thân.
Lý Nguyên nhắm mắt khoanh chân điều động huyết dịch theo phương pháp vận chuyển huyết dịch trong "Ngũ Tạng Thôn Kim Thuật". Còn một số tài liệu cần thiết để tu luyện thì hắn để tiểu Trúc đi tìm.
Những phụ dược này cũng không phải là thảo dược quý hiếm mà chỉ là những thảo dược bình thường dùng để hỗ trợ ảnh huyết giúp nội tạng hồi phục.
Gần nửa tháng sau...
Lý Nguyên thở phào một hơi
Lúc này, cuối cùng "Ngũ Tạng Thôn Kim thuật" đã xuất hiện dòng chữ (1/10).
Không chần chừ, Lý Nguyên trực tiếp tiêu 309 điểm tăng đầy kĩ năng, trong khi đó số điểm trống còn lại là 9042 điểm.
Tức khắc, một ký ức huyền diệu xuất hiện trong đầu.
Trong ký ức này, hắn vốn là vua dạ dày. Khi người khác chỉ có thể ăn 6 cái bánh bao trong một bữa thì hắn có thể ăn 60 cái.
Nhưng mà, sức ăn tăng lên, lượng lớn thức ăn mà hắn hấp thụ chỉ càng làm cho hắn trở nên béo phì.
Bị người mọi người khinh bỉ, người thân cười nhạo khiến hắn quyết định làm một chuyện khác thường.
Hắn bắt đầu tự kỷ luật.
Mà thiên phú của hắn đã dần dần phát huy.
Thoáng một cái, nhiều năm trôi qua.
Hắn đã đột phá lục phẩm và trở thành người được mọi người ngưỡng mộ.
Thế nhưng, hắn lại chết lặng và khó chịu
Bởi vì đây hình như không phải là những điều hắn thích làm.
Như vậy, hắn thích điều gì đây?
Rồi sau đó, một ngày nọ, hắn dưới một cơ duyên xảo hợp nuốt một viên đá vào trong bụng, nó mang đến một cảm giác kỳ diệu. Hắn yêu khoái cảm này và không thể kiềm chế.
Hắn cố gắng tiếp tục nuốt nhiều đá hơn, sau đó là kim loại.
Trong bụng truyền đến cảm giác no căng, nhớ lại khoái cảm lúc ấy đã khiến hắn rơi nước mắt và xúc động.
Chỉ có điều, nội tạng của hắn quá yếu nên không thể chịu đựng những thứ này.
Kết quả là hắn bắt đầu thử các phương pháp khác. Hắn cố gắng điều động huyết ảnh để tăng cường nội tạng và điều phối các phương thuốc để tăng cường nội tạng.
Sau khi bị thương nặng, cuối cùng... hắn cũng đã ngộ ra.
Hắn đã thành công.
Nội tạng của hắn vô cùng cứng rắn, hắn có thể nuốt tất cả kim loại. Cho dù đao kiếm cắm thẳng từ cổ họng xuống thì hắn cũng hoàn toàn không có việc gì.
Chỉ có điều, vấn đề mới lại xuất hiện.
Hắn có thể cắn nuốt những kim loại này nhưng lại không thể tiêu hóa.
Dạ dày của hắn không đủ mạnh để tiêu hóa những kim loại này, đơn giản là sau khi nuốt vào rồi lại phun ra.
"Không phải, không phải như vậy..."
Hắn đau đớn thét dài, chạy trong mưa, gào lớn: "Nội tạng sao có thể là vật bất tiện như thế được!"
"Ta không cam lòng, không cam lòng!"
Sau đó, hắn đã gặp một người lạ với khuôn mặt mờ nhạt, người đó thì thầm vào tai hắn, chỉ bảo cho hắn một lần.
Một lần chỉ điểm này giúp cho hắn hiểu ra được bí mật thực sự của "tiêu hóa kim loại" chính là - độc tố.
Nếu như hắn dựa vào cơ thể của mình tiết ra độc tố có tính ăn mòn cao, thì chẳng phải là có thể tiêu hóa được những kim loại kia sao?
Ý nghĩ này làm cho hắn sinh ra sự hứng thú mạnh mẽ.
Hắn đã ham mê như vậy. Cho dù đây là một kĩ năng không ai xem trọng, không ai quan tâm thì hắn cũng sẽ sử dụng hết tất cả năng lực để hoàn thiện.
Hắn bắt đầu thử hấp thu độc tố ở phạm vi nhỏ, nhưng khả năng tự khử độc của ảnh huyết làm cho hắn khó làm được điều này.
Bình thường, mỗi lần hấp thụ độc tố, khi nó vào trong cơ thể sẽ lập tức bị thân thể bài xuất.
Hắn cố gắng thử vô số lần, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác...
Cuối cùng trong buổi sáng dưới cơn mưa tuyết dày đặc, hắn ngồi một mình trước lò sưởi.
Trên lò là một cái nồi sắt đang nấu canh.
Canh vừa mới sôi, những bóng khí sủi lên từ đáy nồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào những bóng khí đó.
Rõ ràng nó là khí nhưng lại có thể chảy trong nước.
Cho dù nó nhanh chóng bốc hơi nhưng nó cũng đã tồn tại trong nước.
Nếu khí có thể như vậy thì tại sao... độc tố lại không thể như thế?
Ký ức hoàn thành, Lý Nguyên cảm giác rất chân thực giống như chính bản thân hắn đã trải qua.
Sau khi "Ngũ Tạng Thôn Kim thuật" đạt đến đại viên mãn, hắn đã có thể chứa được độc tố trong cơ thể và làm cho nó tồn tại ở dạng bọt khí trong huyết dịch. Chẳng qua những độc tố này chỉ là những độc tố bình thường và không có khả năng đầu độc võ giả lục phẩm.
Trong lòng của Lý Nguyên hiện ra với một cảm giác quen thuộc.
Lúc trước, hắn luyện "Thuần Thú thuật" đến đại viên mãn.
Mà bây giờ,"Ngũ Tạng Thôn Kim Thuật" ở mấy tầng trước đều là cường hóa nội tạng. Chỉ khi đột phá đến viên mãn, đột nhiên biến thành "bóng khí giữ độc tố phổ thông trong cơ thể".
Loại chuyển biến không thể tưởng tượng này vừa nhìn đã biết là biến dị.
Chẳng qua, bây giờ biến dị này nhìn có chút vô dụng.
Lý Nguyên cảm nhận được kỹ năng này rất thần kỳ, nhưng vẫn tạm thời để sang một bên. Hắn nhanh chóng đi nấu 20 cân thịt yêu thú lục phẩm.
Chất củi, nhóm lửa, nấu nồi thịt lớn.
Đợi đến khi nấu chín, hắn cầm cả nồi đổ vào trong miệng.
Nước canh và thịt thú vào bụng nhưng nó lại bị nội tạng vô cùng cứng rắn trong cơ thể áp chế, trở nên dày đặc.
Lý Nguyên ăn hết 20 cân thịt, bụng của hắn thậm chí còn không phồng lên.
Đây chính là hiệu quả hắn muốn.
Hắn muốn nén máu lại.
Sau khi ăn hết 20 cân thịt, hắn bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Vào ban đêm, hắn cùng nhóm "nha hoàn thông phòng" làm chút chuyện thường ngày mà "lão gia và các nha hoàn" nên làm.
Khí huyết mạnh mẽ khiến cho hắn phải bài xuất thông qua một cách nào đó.
Bốn nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc chia làm hai nhóm, mỗi ngày hai người bồi tiếp Lý Nguyên.
Mà sau đó, Lý Nguyên còn có thể ân ái cùng bà chủ.
Đêm muộn, hắn nghe bà chủ nói về các tình báo các nơi.
"Thợ săn yêu rất sẵn lòng thiết lập liên hệ với địa bàn của chúng ta, họ nói chợ đen dời đến phường Dung Quang rất tốt. Điều này giúp cho việc vận chuyển yêu thú của họ trở nên dễ dàng hơn.
Nhưng khi người của chúng ta đề nghị đi đến địa bàn của bọn họ thì lại bị từ chối."
"Thương hội Ngưng Ngọc mang về tin tức từ phương bắc, bọn họ nói không biết chuyện gì xảy ra. Có không ít tửu lâu ở giang Bắc vốn không muốn nhập hàng hóa của bọn họ, nhưng lúc này lại bắt đầu chủ động liên hệ với bọn họ để mua chút Xuân Mộng nhưỡng.
Đây là tin tốt.
Tin xấu là, vô cùng loạn."
Sau đó, bà chủ kể lại từng chuyện một.
Điều này làm cho Lý Nguyên có cảm giác nguy hiểm, giống như chiến hỏa có thể thiêu cháy huyện Bảo Sơn bất cứ lúc nào.