← Quay lại trang sách

Chương 282 Ngũ Tạng Thôn Kim cực dương huyết, phu thê hợp lực thôn quỷ thương (2)

Phương Kiếm Long miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy được một cái hầu kết cơ bắp, một tráng hán đang đứng tựa vào gốc cây, quan sát hắn.

Áo của tráng hán đã sớm rách nát hết, bên hông chỉ treo một cái túi màu đỏ trông vô cùng ẻo lả, hình như là túi thơm.

Cự hán gãi gãi cằm, nhìn chằm chằm đôi phu thê mới cưới này, tò mò hỏi: "Tại sao không chạy trốn?"

"Nếu tiền bối muốn bắt thì cho dù cho chúng ta thêm một nén nhang nữa để chạy trốn, cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại thôi... đã như vậy, cần gì phải chạy nữa?" Phương Kiếm Long cung kính mà tâng bốc, sau đó hỏi: "Vãn bối Phương Kiếm Long, dám hỏi tiền bối là...?"

Cự hán nói: "Hồng Liên giáo, tới nơi này để giết Chu Nộ Dương, nhưng lão đã chạy rồi. Vì vậy... hai kẻ nhỏ bé các ngươi đương nhiên sẽ biến thành mồi nhử. Cho nên ta sẽ không giết các ngươi bởi vì đối với ta mà nói, hai người các ngươi cũng chỉ như con kiến mà thôi. Hiểu chưa, các ngươi đã rõ tình hình hiện tại chưa."

Phương Kiếm Long che miệng nương tử trong ngực, nói: "Vâng, chúng ta sẽ ngoan ngoãn đi theo tiền bối."

Cự hán nói "coi như các ngươi thông minh", ngay sau đó một chưởng đánh ngất xỉu Phương Kiếm Long, rồi lại bắt lấy Chu Xảo Nhi. Trong tiếng thét chói tai của nàng, cũng đánh nàng ngất xỉu, khiêng lên trên phần vai bị thương, phi thân lên trời, đi xa.

Dưới bóng râm đầu hạ, một con yêu điểu toàn thân xanh biếc đang lẳng lặng nhìn hỗn loạn ở phía xa... Tuy không thể nhìn thấy chi tiết, nhưng cũng thấy được tân khách Chu gia yến, Chu gia bị sập mất lầu cao, tân lang và tân nương tử bị một ngũ phẩm kỳ lạ khiêng bay đi....

Trong huyện Sơn Bảo, lão gia trẻ tuổi đột nhiên mở mắt ra, trong mắt vẫn lộ vẻ kinh hãi và ngưng trọng vô cùng.

Nguy hiểm không biết đã bắt đầu từ khi nào, nhưng chỉ cách có một con sông.

Một bên, Tiểu Trúc đang cầm nho tím đã rửa sạch sẽ, lột vỏ, đưa đến bên miệng hắn, khi thấy bộ dáng này của hắn, cũng bị dọa nhảy dựng, nhưng mà lại nhìn dáng vẻ chuyên chú suy nghĩ của lão gia, liền lén lút rụt tay lại, thu hồi nho....

Vài ngày sau...

Lý Nguyên dùng Thiên Lý Nhất Tuyến đi tới bên cạnh Diêm Mục, biết được đáp án hắn cần.

"Là Hồng Liên tặc.

Bọn họ liên minh với hành hài.

Phía Chu trưởng lão vẫn coi như còn ổn, nhưng nhiều châu phủ khác đã gặp phải phục kích.

Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Thần Mộc Điện chúng ta cũng tổn thất một tên ngũ phẩm, bảy tên lục phẩm, những người khác đa phần là bị thương." Diêm Mục nói.

Lý Nguyên nhíu mày nói: "Không phải là Hồng Liên tặc bị các ngươi tiêu diệt sao? Vì sao vẫn còn có năng lực lớn như vậy? Chỉ là liên minh với hành hài, mà đã có thể phát động phản công rồi?"

"Vẫn đang điều tra." Diêm Mục nói

"Có tìm thấy gì không?"

"Không có, hoặc ít nhất là do ta không biết."

Diêm Mục nói: "Hơn nữa, ta mệt chết đi được, ta không muốn quay về Thần Mộc Điện, lại càng không muốn gặp người kia.

Lần này vốn là Thần Mộc Điện lệnh cho ta đi phủ Bắc Giang để hỗ trợ, ta chỉ vừa mới rời khỏi huyện Sơn Bảo.

Vẫn muốn quay về..."

Vẻ mặt y mệt mỏi, dường như có chút chán ghét việc giết chóc, ánh mắt hơi cụp xuống.

Nhưng lúc nói đến câu cuối cùng, y lại mang theo nụ cười.

Y không có nhà, nơi di phụ ở chính là nhà của y, huống chi nơi đó còn có biểu muội giống như nữ nhi của y.

Y cười nói: "Tiểu di không còn, vậy ta sẽ đi theo tiểu di phụ."

Lý Nguyên im lặng nhìn y một cái, nói: "Cũng nên tìm bà nương."

Diêm Mục nói: "Tìm gì chứ? Phải là tiểu di phụ ngươi tìm tiểu di cho ta, ngươi nhìn ngoài kia có mấy võ giả tìm bà nương?"

Lý Nguyên khoát tay, không muốn cùng y nói tiếp về đề tài này nữa, hắn chấm dứt bằng câu "vậy trở về đi", suy nghĩ một chút lại nói: "Nhưng trước khi trở về, dùng thế lực của các ngươi giúp ta đổi vài thứ."

"Mười viên Tích Cốc đan, mười viên Trú Nhan đan, 450 cân huyết nhục lục phẩm. Tổng cộng 360 lượng huyết kim."

"Ngươi đổi xong, đưa thẳng cho ta là được."

"Đúng rồi, ngươi giúp ta nhìn xem có kỹ năng rèn luyện cơ quan nội tạng lục phẩm nào không, nếu có, giúp ta đổi một quyển, ở chỗ ta còn dư lại 160 lượng huyết kim cũng đưa hết cho ngươi."

Mấy ngày nay, Lý Nguyên vẫn duy trì ăn một lượng lớn thịt yêu thú lục phẩm, đồng thời dùng phương pháp áp súc huyết dịch để tiến hành tự mình tìm tòi phương thức tu luyện.

Kết quả, khỏi phải nói, thật đúng là hữu dụng.

Cốt lõi của võ giả chính là máu.

Huyết áp càng cao, máu sản sinh trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên lành tính.

Chỉ có điều Lý Nguyên cảm thấy số thịt mà mình đổi được đã bắt đầu không đủ ăn, bây giờ mỗi ngày hắn đều phải ăn mười cân, lượng ăn này rất lớn, gần như là gấp đôi so với lục phẩm bình thường, nhưng Lý Nguyên vẫn cảm thấy không đủ.

Mắt thấy Hồng Liên tặc tái xuất, Lý Nguyên muốn đổi nhiều một chút, để tích trữ thật nhiều lương thực, đỡ cho sau này trong lúc rối loạn còn phải chạy ra bên ngoài.

Hơn nữa, căn cứ vào ý tưởng "chuyển hóa tiền tệ thành thực lực", hắn muốn tiêu hết toàn bộ số tiền mình kiếm được trong một lần.

Về phần mười viên Ích Cốc đan kia, đó là để giúp Đường Niên tăng tỷ lệ "thành công của khôi lỗi lục phẩm", đó là vật phẩm thiết yếu.

Mà mười viên Trú Nhan đan, tuy hắn hơi do dự, nhưng hắn vẫn mua.

Diêm nương tử không có ở đây, bà chủ lo liệu cái nhà này, lo liệu tửu lâu Hành Vu, tửu phường Bách Hoa, thương hội Ngưng Ngọc, nàng rất đáng có được chúng....

Qua mấy ngày.

Diêm Mục mang đến vật phẩm Lý Nguyên cần, cùng với một phần kỹ năng lục phẩm Ngũ Tạng Thôn Kim Thuật.

Bản kỹ năng này bán bao nhiêu tiền, Diêm Mục không nói với Lý Nguyên.

Nhưng Lý Nguyên nhìn bộ dáng của y là biết cháu trai phải bù tiền cho hắn, hắn sống chết hỏi giá, cháu trai lớn mới nói "Cũng không tốn bao nhiêu, chỉ thiếu 40 lượng huyết kim".

Lần đại chiến này, Diêm Mục cũng thu hoạch chút ít huyết kim, giờ đổi hết huyết kim thành thịt yêu thú lục phẩm, sau đó giao cả cho Lý Nguyên, sau đó nhìn tiểu di phụ thần kỳ biến mất ở trong hư không

Rồi y lại ngửa đầu, dùng ánh mắt u buồn nhìn mây bay trên trời, hai chân dùng sức kẹp chặt con ngựa phía dưới, vỗ vỗ bầu rượu bên hông, thúc ngựa, tuyệt trần, xuôi nam, hướng bến đò sông Trường Miên mà đi....

Lý Nguyên lại một lần nữa cảm thấy áp lực.

Rất nhiều áp lực.

Lúc trước những áp lực kia đều rất xa xôi, nhưng giờ đây lại rất gần.

Phủ Bắc Giang chỉ cách một con sông, Chu gia vốn có cường giả ngũ phẩm, mà giờ đây lại bị người ta diệt, thậm chí Chu trưởng lão Chu Nộ Dương kia cũng bị trọng thương.

Lý Nguyên vẫn nhớ Chu Nộ Dương chân đạp hồ lô đỏ, lơ lửng giữa không trung trên bầu trời huyện Tân Dương, tư thế vô cùng khí phách, trấn áp một phương.

Nhưng trong chớp mắt, trưởng lão vô địch này đã bị trọng thương, thậm chí nữ nhi cùng con rể của lão cũng bị bắt đi.

Lực lượng có thể tiêu diệt Chu gia, đương nhiên cũng có thể diệt trang viên Bách Hoa hắn.

Đại chiến phủ Bắc Giang bất phân thắng bại, đây là một lần giao phong quy mô lớn giữa võ giả và hành hài, cũng là khởi đầu cho các trận doanh lần lượt lộ diện.

"Ngay ở phía bắc sông Trường Miên..."

"Nếu đến huyện Sơn Bảo, ta đây nên làm thế nào cho phải?"

Quá khứ, Lý Nguyên sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì Hồng Liên tặc và hành hài đều đang xoay quanh thành Ngọc Kinh.

Nhưng bây giờ... Cuộc chém giết này đã được trải rộng.

Lý Nguyên chỉ có thể cầu nguyện cho bọn Hồng Liên tặc không ai đưa ra kế hoạch "bao vây Trung Nguyên từ góc biên giới".

Nếu không, huyện Sơn Bảo nguy rồi.

Sau khi trở về trang viên Bách Hoa, Lý Nguyên dùng chim tước chú ý sát sao đến Linh Dương khẩu, ban đêm ôm bà chủ làm xong chuyện thường ngày, kể lại thế cục, hơn nữa bắt đầu thương lượng với bà chủ về chuyện "có thể tiếp tục rút lui về phía nam hay không".

Bà chủ sau khi điên cuồng, trong ánh mắt lộ ra thoải mái và bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: "Sau khi chợ đen cũ không còn, chợ đen mới thành lập lên ở phường Dung Quang.