← Quay lại trang sách

Chương 286 Tiệm tạp hóa của Diêm nương tử, khách đến (2)

Đêm đó, Lý Nguyên trở về trang viên Bách Hoa. Sau khi hắn mây mưa một hồi với bà chủ, đặt dấu chấm hết cho cuộc ân ái lúc trước, sau đó liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lần này, giấc mộng của hắn quả nhiên đã khác.

Cả căn phòng tối đen, gần như không có một tia sáng nào.

Một bóng trắng quỷ dị đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía Lý Nguyên.

Cái bóng trắng kia màu sắc trắng bệch, lộ ra một sự quỷ dị khó tả, mặc dù hắn đã sớm biết những chuyện này nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc đôi chút.

Bởi vì bóng lưng đáng sợ này không giống với nương tử của mình cho lắm.

Lý Nguyên muốn nhắm mắt để cho mình tiếp nhận sự thay đổi của nương tử, nhưng mí mắt của hắn không nhắm lại được. Ngoại trừ tròng mắt hắn đang trợn lên thì cả cơ thể đều không thể cử động được, thậm chí cũng không thể mở miệng nói bất cứ lời nào.

"Diêm tỷ, để ta cử động một chút, được không?"

Lý Nguyên muốn nói nhưng lại nói không ra tiếng.

Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Lý Nguyên đã cảm thấy áp bách xung quanh mình dần biến mất.

Xiềng xích nặng nề trong không khí cũng đã hoàn toàn biến mất.

Hắn có thể cử động cơ thể.

Lý Nguyên nhìn bóng trắng đứng trước cửa sổ, kinh ngạc một lát, sau đó âm thầm hít sâu một hơi và bước tới gần.

Hắn tự nhủ bất kể nương tử biến thành bộ dạng gì, ác quỷ hay quái vật cũng được, chỉ cần vẫn là Diêm tỷ thì hắn vẫn sẽ chấp nhận.

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Hắn cách bóng trắng kia càng lúc càng gần, đang định gọi tên Diêm Ngọc thì đã nghe được phía sau truyền đến tiếng cười hì hì.

Đó là tiếng cười của Diêm Ngọc.

"Tướng công, chàng tìm Phượng Nhi làm gì vậy?"

Lý Nguyên lộ vẻ kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy người đứng không xa phía sau hắn là một mỹ phụ xinh đẹp mặc váy trắng như tuyết, cô vừa che miệng của tiểu cô nương vừa dịu dàng nhìn hắn.

"Diêm tỷ!"

"Tiểu Thánh!"

Lý Nguyên bước nhanh tới, nhìn cô rồi lại nhìn bóng lưng bên cửa sổ kia, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Diêm Ngọc giải thích: "Trên phố quỷ, chúng ta tách ra nhưng thực tế lại là một chỉnh thể."

Dứt lời, cô buông nữ nhi ra, Tiểu Thánh vui vẻ vòng qua bên trái Lý Nguyên, kéo lấy tay trái của phụ thân, còn Diêm nương tử thì ôm lấy tay phải của Lý Nguyên.

Thê nữ ở bên cạnh, cho dù nơi này là long đàm hổ huyệt thì trong lòng Lý Nguyên cũng an tâm lại.

Diêm Ngọc làm nũng quấn lấy cánh tay hắn, Tiểu Thánh ở bên cạnh cũng bắt chước làm theo.

Mặc dù hắn đang ở sâu trong phố quỷ, nhưng trong lòng lại cảm nhận được sự ấm áp.

Ba người đi tới trước cửa, Diêm Ngọc đẩy cửa ra.

Ngoài cửa là một hành lang nhỏ sâu thẳm nối liền một cánh cửa.

Cánh cửa kia hơi mở, lộ ra một vài tia sáng.

"Tướng công, chúng ta đi xem thử."

Diêm Ngọc thừa nước đục thả câu.

Lý Nguyên cũng không tò mò hỏi này hỏi kia, mà là cùng thê nữ đi về phía cánh cửa kia.

Vừa qua cửa, luồng không khí ấm áp như ánh mặt trời phủ lên trên người.

Đó là một cửa hàng lớn sáng sủa, với ô cửa sổ rất lớn, còn có bàn trà gần cửa sổ, quầy tiếp khách hình cung và tủ kính lớn ở giữa cửa hàng.

Trong tủ kính bày các loại phấn son, cùng với một loại túi nhỏ màu đen.

Một nữ nhân mặc áo xám mỉm cười ấm áp, vội vàng đi vào cửa hàng.

Trước ngực nàng đeo một cái khay gỗ, son phấn trên khay đã bán hết.

Nàng đi tới tủ kính lấy son phấn mới đặt lên khay, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài, trên miệng rao hàng lặp đi lặp lại:

"Đi ngang qua, xin đừng bỏ lỡ, mau tới xem son phấn, già trẻ không gạt..."

"Khách quan, cửa hàng mới khai trương, mời ngài ghé xem."

Mà lúc này, sau khi ba người tới đây, cánh cửa sau lại lần nữa mở ra,

Phượng Nhi vốn vẫn dựa vào cửa sổ ra vào, lặng lẽ đi tới ngoài cửa, sau đó đứng trước tủ với mái tóc đen rũ xuống, nhưng nàng không đi ra ngoài như nữ nhân mặc đồ xám, mà chỉ đứng bất động ở đó giống như một pho tượng Quỷ Điêu băng lãnh.

Lý Nguyên kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

Lại nhìn lướt qua thứ hàng hóa bày trên tủ kính.

Hàng hóa chính là son phấn và cái túi nhỏ màu đen kia.

Nhưng rõ ràng là một cửa hàng lớn và sáng sủa như vậy nhưng lại chỉ bán hai đồ vật, có hơi mâu thuẫn và kỳ lạ, khiến người ta có cảm giác "bán hai thứ ở một nơi lớn như vậy, cũng quá ít đi".

Diêm nương tử ở bên cạnh nói: "Người bán hàng rong vẫn bán son phấn, bởi vì da người, ta biến nó thành nữ nhân, vốn dĩ ác quỷ cũng không có bộ dáng cố định."

"Căn phòng vừa rồi, là một căn nội phòng."

Lý Nguyên đã hiểu, đó là "phòng nghỉ dành cho nhân viên".

Hắn lại hỏi: "Thế Phượng Nhi thì sao? Phượng Nhi bán thứ gì?"

Lý Nguyên đã tò mò vấn đề này từ lâu rồi, dù sao Phượng Nhi đã bán Hùng ca với giá 1 tiền.

Đây không phải là chuyện Hùng ca có đáng giá 1 tiền hay không, mà là hắn tận mắt chứng kiến một số người tội nghiệp quấn thân nhưng cũng chỉ đáng giá 1 ly hoặc 2 ly.

Cho dù Hùng ca có đáng giá như thế nào thì cũng không thể đắt gấp trăm lần những người đó chứ?

Diêm nương tử nói: "Tướng công, chàng phải biết rằng trên đời này không phải mỗi quỷ vực đều nằm ở nơi có người ở.

Một số quỷ vực rất đáng thương, sau khi nó xuất hiện, quỷ ở bên trong không có cách nào giết người.

Bởi vì xung quanh quỷ vực kia căn bản không có người."

Lý Nguyên không biết nói sao về từ "đáng thương" này, tạm thời coi như là sự thương sót của nương tử nhà mình đối với đồng nghiệp đi.

"Cho nên, công việc của nàng là đem người bán cho những quỷ kia?"

"Không sai, chính là như vậy. Cho nên, Phượng Nhi bán giá rất đắt, đắt đến mức thái quá.

Đó cũng là điều mà mới đây ta mới thực sự hiểu được.

Khách hàng của Phượng Nhi là quỷ chứ không phải người.

Và cửa hàng của nàng... là một hắc điếm chân chính."

"Trên phố quỷ hẳn là có không ít người chứ? Những con quỷ đó không thể đi dạo ở tiền phố sao?"

"Chúng... không có ý thức, cũng có thể là do nguyên nhân khác.

Nhưng cửa hàng của Phượng Nhi vẫn có thể kết nối với chúng.

Cho họ biết rằng, ở đây có một cửa hàng có thể cung cấp cho họ những thứ họ cần."

"Chính là cái túi nhỏ màu đen kia phải không?"

"Ừ, bên trong chứa nhân khí.

Ác quỷ có thể cách túi ngửi thấy, nếu xác nhận muốn mua, Phượng Nhi sẽ dẫn ác quỷ đến nhà kho phía sau lấy hàng."

"Có cả nhà kho nữa?"

"Ta dẫn tướng công đi xem qua."

Sau đó, Diêm nương tử mang theo nam nhân và nữ nhi nhà mình đi dạo một vòng.

Lý Nguyên coi như đã biết được,"cửa hàng" của bà nương nhà mình là tổ hợp "một cộng ba".

Cửa hàng lớn phía trước trưng bày tủ kính, tiếp đãi khách hàng.

Mà phía sau có thêm "ba" chỗ nữa ", một "phòng nghỉ", và hai nhà kho.

Trong một cái nhà kho treo đầy da người và chất đống hộp son phấn, còn có hộp son phấn chưa hoàn thành và da người bị tiêu hao một nửa được đặt trên bàn gỗ lạnh lẽo, chắc hẳn đây là "hàng hóa" chưa hoàn thành của tên quỷ buôn áo xám.

Hàng nó bán căn bản chẳng phải là son phấn gì, mà là bột da người có âm khí nồng đậm cùng một phần sức mạnh của nó.

Một nhà kho khác thì trống rỗng, nhưng có thể thấy loáng thoáng mấy bóng người mờ nhạt.

Một cái bóng chính là một người, mà nếu là có ác quỷ nhìn trúng, là có thể tới lĩnh người.

Nhưng phải sau khi ngủ say, những người này mới đến được đây. Cho nên nếu tới chết cũng không ngủ thì có thể trở thành hành hài, và nếu tiến vào Chung phủ, thì bên Phượng Nhi sẽ hết hàng.

Mà cách để những người này phá bỏ lời nguyền là đi tới nơi này, sau đó mua lại túi của chính mình.

Bất quá bởi vì đây là hắc điếm nên giá cả sẽ tương đối đắt.

Người bán hàng rong kiếm được lợi nhuận nhỏ nhưng số lượng bán ra rất nhiều, còn Phượng Nhi là làm kinh doanh lớn.