Chương 288 Tiệm tạp hóa của Diêm nương tử, khách đến (4)
Lý Nguyên nói: "Đệ đệ của con không phải cũng không có bạn sao, mỗi ngày đều luyện đao nhưng cũng rất vui vẻ. Hơn nữa, tỷ đệ các con cũng có thể làm bạn mà."
Tiểu Thánh suy nghĩ một chút, ngửa đầu lên và mở đôi mắt thuần khiết không tỳ vết như bạch ngọc, ngọt ngào nói: "Tiểu Thánh nghe cha, con không đi tìm đại tỷ tỷ nữa cũng không mua hoa, ngày mai con đi tìm đệ đệ chơi cùng."
Lý Nguyên thấy nữ nhi ngoan như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang nói chuyện thì đột nhiên cánh cửa mở ra, bên ngoài như có một luồng âm phong thổi vào.
Người bán hàng rong áo xám mặt mỉm cười bước vào cửa tiệm cùng với một nam nhân khí chất lạnh lùng, sau đó đứng ở một bên lễ phép nói một tiếng: "Hoan nghênh quang lâm."
Sau khi nam nhân kia bước vào, rất nhanh đã thấy được một nhà ba người ngồi nói chuyện bên bàn trà cạnh cửa sổ.
Con ngươi của gã bất động thanh sắc đảo quanh, rồi đột nhiên đi tới một nhà ba người, Lý Nguyên nhìn lướt quâ gã một cái, thần sắc khẽ động, bởi vì số liệu trong tầm mắt hắn có chút không bình thường.
Số liệu này là "165-330".
Giới hạn dưới của chỉ số là tiêu chuẩn thất phẩm, nhưng giới hạn trên đã sắp đạt tới cấp độ lục phẩm.
Loại khoảng cách này rất không bình thường.
Lý Nguyên theo bản năng bước về phía trước một bước, chắn trước mặt thê nữ. Đây là một loại bản năng cho dù là thông qua cảnh trong mơ tiến vào phố quỷ thì bản năng này vẫn còn.
Nam nhân liếc mắt nhìn Lý Nguyên cười nói: "Gặp lại tức là hữu duyên, tại hạ Bao Lục Kỳ."
Lý Nguyên nhìn lướt qua bên hông phồng lên của gã, rất rõ ràng nơi đó có một con dao găm.
Nam nhân cùng hắn nhìn nhau một hồi, dường như là bỏ đi chuyện vốn định làm.
Dù sao, gã vốn diệt cả nhà kia, sau đó đi tới một nơi hoang dã, rồi không hiểu sao lại tiến vào một con phố cổ như vậy. Gã dựa vào ý nghĩ tìm kiếm cơ duyên rồi cứ như vậy đi theo nữ tử áo xám, lúc này mới tới được cửa tiệm sâu trong con phố.
Nhưng trên đường, gã đã nhận ra nơi này thật quỷ dị.
Nhưng không sao, cầu phú quý trong nguy hiểm, không mạo hiểm làm sao có thể có thu hoạch?
Nam nhân tên là Bao Lục Kỳ này cũng coi như to gan, gã không mua đồ ở đầu đường mà là đi theo người bán hàng rong áo xám tới nơi này.
Lúc đầu gã định bắt cóc cô nương đó, nhưng bây giờ... gã lại không hiểu sao từ bỏ ý nghĩ, chỉ ôm quyền nói: "Không biết nơi này là nơi nào?"
Lý Nguyên không nhìn thấy "trang bị" trên người nam nhân, hắn hiểu đây chỉ là một võ giả bình thường đi nhầm vào nơi này, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Quỷ điếm vốn kinh dị.
Lúc trước hắn tiến vào tiệm mộc, trong lòng cũng khiếp sợ.
Nhưng nếu đến phiên người khác xông vào quỷ điếm nhà mình
Cảm giác này thật sự có chút bất đồng.
Lý Nguyên không nói gì, Diêm nương tử đột nhiên mở miệng chậm rãi nói: "Hứa Kỳ, võ giả thất phẩm, người ở phủ Phượng Tiên, Phục Giang đạo.
Thuở nhỏ được Vương gia thu dưỡng, lúc nhỏ bởi vì thiên phú thượng giai cho nên được Vương gia truyền thụ võ nghệ, cường thân kiện thể, nghĩ rằng tương lai sẽ được bái nhập tông môn.
Sau đó vì vấn đề danh ngạch môn phái, Vương gia cho đích tử nhà mình vào môn phái và loại trừ ngươi.
Tuy nói bởi vì danh ngạch môn phái có hạn nên không cho ngươi tiến vào môn phái tập võ, nhưng đã bù đắp cho ngươi địa vị cao, chưởng quản một số công việc sinh lợi của gia tộc.
Về sau dưới cơ duyên xảo hợp, ngươi lấy tiền mở đường, bái nhập một môn phái khác.
Sau đó, mặt ngoài, ngươi tiếp tục chưởng quản các sự vụ cho Vương gia, nhưng trong âm thầm, ngươi lại chăm chỉ tu tập công pháp, cuối cùng đạt tới thất phẩm.
Năm nay, Vương gia có đại địch đánh úp.
Lúc đại địch diệt sát Vương gia, ngươi ngồi nhìn mặc kệ, cũng không ra tay. Bởi vì ngươi vẫn luôn ghi hận trong lòng, ngươi cảm thấy Vương gia mắc nợ ngươi, cảm thấy Vương gia đang lợi dụng ngươi, ngươi không cần thiết vì Vương gia ra tay.
Sau khi đại địch rời đi, ngươi lại bất ngờ phát hiện Vương gia còn có người lặng lẽ đi ra khỏi mật đạo, hơn nữa trong tay còn nắm giữ một bảo bối, một bảo bối có thể được xưng là ma đao trong giang hồ.
Lúc này, ngươi xuất thủ, ngươi đoạt ma đao kia, sau đó chuyển tầm mắt về những người Vương gia còn lại.
Người cầm đầu là tẩu tử của ngươi, ngươi giết nàng, hơn nữa diệt khẩu toàn bộ những người còn lại, giết không còn một mảnh.
Sau đó hoảng hốt chạy bừa, đi tới nơi này."
Diêm nương tử không nhanh không chậm nói rõ ràng từng chữ, cũng vạch trần nam tử này căn bản không phải là Bao Lục Kỳ, mà tên là Hứa Kỳ.
Hiển nhiên, bước đầu tiên của nam nhân này vào đây, cô đã thấu triệt tội nghiệp của gã.
Hứa Kỳ cũng không nói nhiều, trong nháy mắt rút thanh "chủy thủ" bên hông ra.
Đợi đến khi "dao găm" hiện rõ hình dạng.
Thân đao cực nóng, cất giấu tơ máu, sát khí cuồn cuộn.
Lý Nguyên nhìn quen mắt, nhớ ra đây không phải là huyết kim tinh bình thường sao?
Không cách nào sinh ra linh hồn, cũng không thể biến thành linh khí trong tay "Chú binh sư" nhưng lại được võ giả lục phẩm ôn dưỡng, cho nên ẩn chứa sát khí, tâm tình cùng với một bộ phận lực lượng còn sót lại.
Người sử dụng có thể mượn những lực lượng này, mà khiến cho bản thân bộc phát ra lực lượng mạnh hơn, nhưng cũng dễ dàng bị khí tức trong đao ảnh hưởng, mà trở nên điên cuồng, thị sát.
"Ngươi là ai? Tại sao lại biết những chuyện này?"
Hứa Kỳ vừa sợ hãi, vừa điên cuồng nhìn chằm chằm Diêm nương tử.
Sau đó lại lạnh lùng nói: "Ta... ta giết bọn họ, là bọn họ nợ ta!
Ta vốn là thiên tài võ đạo, nếu đưa ta vào môn phái, ta nhất định sẽ trở thành cường giả!
Nhưng bọn họ lại muốn ta an phận thủ thường!
Bọn họ cho rằng một chút tiền thối là có thể mua chuộc ta, là có thể trấn an ta sao?"
Diêm Ngọc bình tĩnh nói: "Nhưng ngươi dùng số tiền thối này mở đường, âm thầm tiến vào một môn phái khác."
Có thể là vấn đề về hoàn cảnh và áp lực, Hứa Kỳ có chút mất kiểm soát cảm xúc hét lên: "Đó là ta lo liệu gia nghiệp, mới có được tiền, có liên quan gì đến Vương gia?
Số tiền kia, hàng năm ta còn phải phân chia cho Vương gia, đó cũng coi như trả lại ân tình của bọn họ!
Ma đao trong tay tẩu tử, ngươi có biết thanh ma đao này quan trọng thế nào với ta không?
Tẩu tử thấy ta, nàng còn muốn ta cầm thanh ma đao này đi báo thù cho Vương gia.
Ha ha ha, thiên đại chê cười, ta rõ ràng có thể giết nàng liền lấy được đao, thì tại sao ta phải báo thù cho Vương gia?
Thấy ta không muốn, nàng đe dọa ta, nói rằng nếu ta không đồng ý, nàng sẽ ném đao xuống vách đá.
Ta cũng là rơi vào đường cùng mới ra tay, mới giết nàng và những... hài tử phía sau nàng."
Hứa Kỳ tay cầm ma đao, nhắm ngay Diêm nương tử, sau đó lại từng bước từng bước lui về phía sau.
Gã không ngu, gã đã nhận ra nơi này vô cùng quỷ dị, có lẽ căn bản không phải là nơi gã nên tới.
Gã từng bước lui lại trước cửa, lấy khuỷu tay đẩy cửa, nhưng đẩy không ra.
Gã lại đột nhiên xoay người, dùng sức đập về phía cửa này, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên, Hứa Kỳ cảm thấy gì đó, đột nhiên nghiêng đầu, đã thấy một nhân viên bán hàng áo trắng xõa tóc dài nắm lấy tay gã.
Gã chỉ cảm thấy hàn khí xông thẳng lên đầu, gã muốn giãy giụa, nhưng... lại phát hiện mình đúng là không thể nhúc nhích, ngoại trừ con ngươi còn có thể xoay chuyển, những nơi khác đều là không thể nhúc nhích.
Phượng Nhi kéo tay Hứa Kỳ, nó đi về phía trước một bước, Hứa Kỳ cũng đi một bước.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Nhi đã mở cửa sau tiệm tạp hóa, mang theo Hứa Kỳ đi vào bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Lý Nguyên im lặng nói: "Đi nhà kho..."
Diêm Ngọc nói: "Gã ra tay với ta, cho nên cho dù có tiền cũng vô dụng.
Đúng rồi, ban ngày còn có người đi theo người bán hàng rong tới, hiện tại cũng vào kho hàng của Phượng Nhi.
Loại được đưa từ phố quỷ vào nhà kho, sẽ không biến thành hành hài, cho nên trong chốc lát sẽ có khách đến mua."
Lý Nguyên chống cằm nhìn bà nương nhà mình, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Diêm tỷ, nàng nói xem nếu ta dán chân dung của nàng lên cửa. Đêm hôm khuya khoắt có đạo tặc muốn phá cửa mà vào, gã có thể kích hoạt quy tắc giết người của Phượng Nhi không?"
Thần sắc hắn lại giật giật, bổ sung thêm: "Nếu ta đem chân dung của nàng theo bên người, để trước ngực như tấm giáp. Nàng nói, nếu ta gặp phải địch nhân, địch nhân này xuất đao với ta, cũng chính là xuất đao với chân dung của nàng. Thì Phượng Nhi có xuất thủ không?"
Diêm Ngọc:...