← Quay lại trang sách

Chương 289 Thiên phú của Tiểu Bình An, phó điện chủ của Thần Mộc Điện bí mật tới (1)

Phố quỷ, chỗ sâu.

Trong một tiệm tạp hóa đèn đuốc sáng trưng bên cạnh con đường hẹp quanh co.

Một nhà ba người ngồi trước bàn trà bên cửa sổ.

Cách đó không xa,"nhân viên bán hàng áo trắng" Phượng Nhi đứng bất động sau quầy.

Bầu không khí quỷ dị, lại ấm áp.

Diêm nương tử liếc mắt nhìn nam nhân nhà mình, nghe lời nói không biết xấu hổ của hắn, đôi mắt đẹp nhịn không được mà trợn trắng, giận dữ một câu: "Nghĩ hay lắm."

Hình tượng của Lý Nguyên ở bên ngoài là trầm ổn, khí phách, cẩn thận, nhưng khi ở trước mặt bà nương nhà mình lại có chút vô lại, không chịu buông tha nói: "Tại sao lại không được?"

Diêm nương tử chống má, vắt chân, nhìn hắn, nói: "Lấy một bức tranh để đại biểu ta đi phát động quy tắc... ta còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy."

"A? Tức là có thể trở nên mạnh mẽ hơn." Lý Nguyên nắm bắt được trọng điểm.

Diêm nương tử suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ vậy, nhưng đó là cấp độ mà ta chưa thể chạm tới."

Lý Nguyên nói: "Vậy Kỳ Thú Viên thì sao?"

Diêm nương tử trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Chúng nó hẳn là cũng không được, nếu không thì chẳng phải là bức họa của chúng nó đã được dán khắp nơi rồi sao? Dù sao loại phương thức kéo khách này, cho dù chúng không có ý thức thì cũng sẽ đi làm."

Lý Nguyên lúc này mới thôi, kiếp trước hắn cũng xem một số phim kinh dị, đa phần quỷ quái trong phim đều cần "một môi giới bản thể cụ thể" mới có hiệu lực, ví dụ như băng ghi hình nguyền rủa, nước sông bị ô nhiễm... Loại lực lượng "tùy ý họa dung đồng đẳng bản thể" đã không thể coi là ác quỷ nữa, ít nhất đã vượt qua phạm trù ác quỷ.

Nếu bà nương nhà mình thật sự có bản lĩnh này, vậy chẳng phải là ác quỷ cùng cấp độ khác cũng có năng lực tương tự, như vậy, chẳng phải là dị giới này đã sớm diệt vong rồi sao.

Nhưng đồng thời, hắn cũng tò mò về Kỳ Thú Viên này, liền hỏi: "Diêm tỷ, nàng cho ta số tiền này có đủ cho ta đi vào trong vườn dạo một vòng không?"

Diêm nương tử nói: "Đừng đi, đó là nơi ta không hiểu rõ lắm."

Hơi dừng lại, Diêm nương tử lại nói: "Đại Chu Cửu Đạo, hẳn là đối ứng với chín con phố quỷ, chúng ta Phục Giang đạo tương ứng với Kỳ Thú Viên này."

Lý Nguyên nói: "Thiên Lý Nhất Tuyến kia, hẳn là đối ứng với một con phố quỷ khác ở Kỳ Thú Viên."

Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng nam nhân nhỏ gầy kia lấy "sợi dây vô hình" kéo phi điểu của hắn.

Theo bản năng, hắn cảm thấy "Niêm Vật Chi Tuyến" và "Thiên Lý Nhất Tuyến" hẳn là một thể.

(*Chú: niêm vật: dính lấy)

Diêm nương tử nói: "Đúng vậy, ta nhìn thấy sợi dây này trên người một hành hài, phải mất 10 tiền mới mua được cho chàng."

Sợi dây này chứa ít nhất hai loại sức mạnh của những quỷ rất đáng sợ.

Tuy nhiên..."

Cô chống má cười nói: "Qua một thời gian nữa, tiểu điếm của chúng ta cũng có thể đẩy ra hàng hóa của Phượng Nhi và người bán hàng rong liên thủ làm ra, chờ có, ta lấy trước hai cái cho tướng công thử xem.

Cho nên, mặc dù tướng công không thể vẽ dáng vẻ thiếp thân chế thành áo giáp ngực, dán ở trên cửa, thì cũng không cần ủ rũ."...

Bảy ngày sau.

Sức khỏe của Lý Nguyên từ từ khôi phục.

Hắn cũng bắt đầu cố gắng điều tiết bản thân, để cho mình thích ứng với cuộc sống hoàn toàn mới, người nhà hoàn toàn mới này.

Dù sao cũng là một nhà đoàn tụ, hằng ngày ở bên nhau, cuộc sống bình an, như vậy... là hình thức nào thì cũng có sao đâu?

Hơn nữa, nghĩ theo một góc độ lạc quan khác, mặc dù Diêm nương tử đã không còn là người nữa, nhưng cô lại giải quyết được vấn đề thọ nguyên, ít nhất trăm năm sau sẽ không chết giống như bà chủ.

Nhưng giải pháp này, vẫn khác với hắn.

Hắn trường sinh bất lão, là không có điều kiện, không có hạn chế.

Mà Diêm nương tử lại như đi trên dây.

Sự tồn tại của cô là một loại cân bằng, là quy tắc của Phượng Nhi, cũng là dựa vào âm khí của quỷ vực.

Sự tồn tại của cô cũng là một loại ràng buộc, loại ràng buộc này cần hắn và Tiểu Thánh duy trì, nếu không dần dà, có lẽ Diêm nương tử sẽ đánh mất nhân tính và biến thành một ác quỷ đặc thù mới.

May mắn, hắn trường sinh bất lão, cho nên tai họa ngầm này cũng có thể giải quyết, cũng không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư để phấn đấu, cố gắng....

Giữa tháng mười một.

Ruộng lúa lại lần nữa thất thu, hơn nữa càng ngày càng cằn cỗi.

Nhưng bởi vì thương hội Ngưng Ngọc, giá cả lương thực coi như bình ổn, rất nhiều cám cốc ngô gạo được vận chuyển từ bên ngoài về.

Hơn nữa còn vì đất ruộng được mở nhiều, tình huống toàn bộ huyện Sơn Bảo coi như là chuyển biến tốt đẹp một chút.

Ban đầu chỉ có mỗi phường Ngân Khê mở quán cháo, bây giờ mười hai phường ở huyện Sơn Bảo đều mở quán cháo...

Những quán cháo này chỉ cứu những người thực sự không có lương thực để ăn.

Lúc này Diêm Mục đang ở trước quán cháo, múc từng muỗng cháo cho người qua lại, sau đó có đôi khi nhìn đội ngũ không thấy điểm cuối kia, trong mắt thường hiện ra ảm đạm và khó chịu vô cùng.

Nhưng mà, y là cái gì?

Y thân là lục phẩm, tại huyện Sơn Bảo này có lẽ là siêu nhiên tại thượng, nhưng tại một phủ, một đạo, một nước, thì cái gì cũng không phải.

Y có thể thay đổi được điều gì?

Y không thể thay đổi được bất cứ điều gì cả.

Loại khó chịu trách trời thương dân này của y chính là một chuyện cười không biết tự lượng sức mình.

Vì vậy, Diêm Mục đè xuống ngọn lửa trong lòng, y quyết định trợ giúp người trước mắt, cho nên... Y sẽ nghiêm túc múc đầy cháo cho mỗi một người dân tị nạn đến cầu cháo cứu tế, cũng sẽ có sự tôn trọng lớn nhất đối với mỗi một dân tị nạn nghèo túng chết lặng.

Y sẽ không sử dụng thái độ bố thí để đối mặt với những người này, mà sẽ sử dụng một giọng điệu bình thường để giao tiếp. Thậm chí khi y nhìn thấy một số hài tử, lão nhân chạy nạn, còn lặng lẽ đặt một ít chăn đệm và quần áo vào trong phòng bọn họ, nhưng không cho những người đó biết.

Với bản lĩnh của y, làm chuyện đó quả thực rất dễ dàng.

Làm làm chuyện tốt, không hiểu sao trong lòng y lại nổi lên cảm giác hảo tâm.

Y thậm chí còn có một sự thôi thúc, tản hết tài sản, đi mua một lượng lớn chăn bông và quần áo, rồi lặng lẽ đưa cho những người nghèo, lại mua một lượng lớn ngũ cốc bán cho những người nghèo này với giá thấp hơn nhiều so với thị trường.

Nhưng thật ra tiền trên người y cũng không nhiều, huyết kim ngược lại có thể đổi rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ có điều y không thể bán huyết kim.

Trong một lần uống rượu, y nói ý tưởng này cho Lý Nguyên.

Lý Nguyên vội vàng giúp y bác bỏ.

Diêm Mục biết không đáng tin, cũng chỉ có thể thở dài từ bỏ, sau đó rời quán cháo, gần như vùi đầu vào trong tu luyện.

Thần Mộc Điện có ba con đường công pháp, theo thứ tự là Trường Thanh Quyết, Khô Vinh Pháp, Hồi Liễu Công.

Pháp môn tu luyện của Diệu Thực Viên và Nông Y Bang đều là Trường Thanh Quyết, cũng chính là loại công pháp trồng hoa trồng cỏ làm ruộng là có thể mạnh lên.

Mà Diêm Mục lại tu hành Hồi Liễu Công, yêu cầu của môn công pháp này là sự tiêu sái, một loại nhẹ nhàng như cành liễu lay theo gió.

Diêm Mục mang tâm tư nặng nề như vậy, phương pháp tu luyện lục phẩm lại càng gian nan.

Lý Nguyên không khuyên, hắn biết không khuyên được.

Hắn và Diêm Mục tương giao không chỉ một năm hai năm, lúc trước Diêm Mục có thể hộ tống thanh quan trong mắt y đi thành Ngọc Kinh, đây đã là phớt lờ sinh tử, hôm nay thấy loạn thế như vậy, y lại không có năng lực thay đổi, há có thể dùng một câu hai câu là giải quyết được?...

Một năm này, ruộng lúa thất thu, mà ruộng thịt lại là được mùa trước nay chưa từng có.

Lúc này người đóng quân bên ruộng thịt nội thành chính là Phương Thành Báo trong huynh đệ Phương gia.

Vị quý công tử từng có diện mạo tuấn mỹ, đeo trường đao bảo thạch, trong mấy năm nay đã thay đổi bộ dáng.