Chương 290 Thiên phú của Tiểu Bình An, phó điện chủ của Thần Mộc Điện bí mật tới (2)
Đây là một nam tử đầy râu ria xắn ống quần, lộn ống tay áo, trông giống như hán tử ở nông thôn.
Hắn vứt bỏ vẻ ngoài xa hoa, đổi thành một lòng khổ cầu tu hành.
Tu hành cũng không phụ hắn, để hắn bây giờ chỉ cách thất phẩm một bước.
Lúc này, hắn đứng bên cạnh ruộng thịt nội thành.
Phía đông ruộng thịt, đã lộ ra quỷ vực chợ đen.
Chỉ có điều, giống như biên giới, ranh giới giữa ruộng thịt và quỷ vực rất rõ ràng.
Quỷ vực dù có khuếch trương như thế nào, thì cũng không hướng tới bên ruộng thịt.
Cuối thu, trong ruộng thịt, một đống thịt đang sinh sản, bên ngoài là thịt cửu phẩm, ở giữa là thịt bát phẩm.
Những năm trước đều như vậy, nhưng ngày này lại khác.
Phương Thành Báo trừng to mắt, kinh ngạc nhìn trung ương ruộng thịt. Đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa gần như mù lòa, đống thịt kia nhoáng lên, tràn ngập năng lượng huyết mạch cường đại, mặc dù còn cách một khoảng, nhưng gió vẫn cuốn theo mùi máu bay tới...
Phương Thành Báo chỉ hít một hơi, đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, huyết dịch rung động.
Hắn không dám tin, liều mạng dụi dụi mắt, sau khi nhìn rõ ràng thì sự trầm ổn trên mặt mới bị đánh vỡ, sau đó thất thanh hưng phấn hô to: "Thịt thất phẩm!"
"Trong ruộng thịt, mọc lên thịt thất phẩm!!"
Hắn áp chế lại sự hưng phấn, nhanh chóng đem tin tức này nói cho Ngư môn chủ.
Vị môn chủ nho nhã và sạch sẽ kia nghe tin liền một mình chạy tới hiện trường, y nhìn chằm chằm ruộng thịt thật lâu, cuối cùng xác nhận ruộng thịt thật sự đã mọc lên rất nhiều thịt thất phẩm.
Nếu y vẫn là phó môn chủ lúc trước, ngoại trừ hưng phấn, tâm tình gì cũng sẽ không có.
Nhưng đã làm môn chủ hai năm nay, tầm mắt của y lại rộng mở.
Y cười ha ha nói: "Đây là ông trời ban thưởng cho chúng ta, đây là muốn Huyết Đao Môn ta tái sinh mấy cường giả!"
Trên mặt y là nụ cười, nhưng trong lòng y lại có chút sa sút.
Y biết, năm nay ruộng lúa thất thu trước nay chưa từng có, năm nay quỷ vực... Mấy ngày trước lại khuếch trương, gần như đã bao trùm toàn bộ Ngân Khê trong khu vực huyện Sơn Bảo.
Tựa như phần đất là nhân gian, mà nước lại là quỷ vực.
Ngân Khê kéo dài từ sông Trường Miên, mà sông Trường Miên lại chảy vào Đông Hải thần bí.
Đột nhiên nụ cười của Ngư Triều Cẩn dừng lại.
Nụ cười của Phương Thành Báo cũng đột nhiên ngừng lại.
Tốc độ dừng cực nhanh, giống như tất cả hưng phấn đều chỉ là diễn.
Ngư Triều Cẩn nhìn trái nhìn phải thấy không có người, đột nhiên hỏi: "Ca ca ngươi có gửi thư về nhà không?"
Phương Thành Báo nắm chặt nắm đấm, nói: "Ta dựa vào chính mình."
Dứt lời, dường như lại cảm thấy thất lễ, hắn lại vội vàng cung kính nói một tiếng: "Khởi bẩm môn chủ, huynh trưởng ta ở rể Chu gia, nhưng Chu gia lại sớm gặp đại kiếp nạn, huynh trưởng ta đến tận bây giờ vẫn không có bất kỳ tung tích nào."
Ngư Triều Cẩn giơ tay lên, muốn vỗ vỗ bả vai của vị thuộc hạ này, nhưng dường như lại cảm thấy bẩn, liền tiện tay phủi phủi xiêm y của mình, sau đó nói: "Ca ca ngươi là phương thức quan trọng để chúng ta liên lạc với Thánh Hỏa Cung."
Suy nghĩ một chút, y lại sâu kín nói: "Đừng để lão tổ biết."
Nhất hệ của lão tổ tu hành tại Võ Lư.
Mà Huyết Đao Môn bọn họ lại khát cầu ban tặng từ Thánh Hỏa Cung.
Nói cho cùng, nếu cận kề nguy hiểm thì Huyết Đao Môn sẽ lấy lão tổ cầm đầu.
Nhưng nếu liên lạc được với Thánh Hỏa Cung, như vậy nên lựa chọn như thế nào, Ngư Triều Cẩn cũng không có bất kỳ do dự nào.
Chỉ là, có một số việc chỉ có thể làm, không thể nói.
Cho nên, y lại bổ sung một câu: "Thành Báo, có một số việc dựa vào chính mình cũng vô dụng, ca ca ngươi cưới nữ nhi của trưởng lão Thánh Hỏa Cung, chúng ta phải dựa vào hắn."
Phương Thành Báo cúi đầu, thở dài nói: "Chỉ là ta không muốn thất vọng nữa."
Ngư Triều Cẩn mỉm cười nói: "Chuyện thất vọng còn nhiều lắm."
Y suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta nghe nói các ngươi an bài vài người tiến vào thương hội, trong đó cũng có tiến vào thương hội Ngưng Ngọc, để ra ngoài tìm kiếm ca ca của ngươi? Rốt cuộc có tin tức gì không?"
Phương Thành Báo lắc đầu, nói: "Huynh ấy biến mất cùng ngày đại hôn, xem ra hẳn là bị Hồng Liên tặc mang đi..."
Dứt lời, hắn trầm mặc xuống.
Ngư Triều Cẩn cũng không hỏi tiếp.
Trước đây y khát vọng vị trí môn chủ, hiện tại chiếm được vị trí này, thì lại cảm thấy bất quá như thế.
Y lại bắt đầu hâm mộ Thiết Sát, bởi vì Thiết Sát rời đi huyện Sơn Bảo, mặc dù chưa từng nghe thấy tung tích của gã nữa, nhưng Ngư Triều Cẩn luôn cảm thấy người như Thiết Sát, rất có thể cuối cùng cũng sẽ đến nơi gã muốn đến.
Mà hiện tại, khát vọng liên hệ với Thánh Hỏa Cung trong tâm trí của y lại càng ngày càng mãnh liệt.
Về phần lão tổ, nói cho cùng thì lão tổ cũng chỉ là lục phẩm, nếu y có thể tu nhập lục phẩm, vậy cũng sẽ không kém.
Sự kính sợ ngắn ngủi ở trong thời đại hỗn loạn cũng giống như mong muốn trở nên mạnh mẽ trong thời bình, đều dần dần bị suy yếu.
Sắc mặt của Ngư Triều Cẩn là nho nhã, nhưng trong lòng lại bắt đầu sinh ra chút tâm tư khác thường, u ám. ...
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiểu Bình An giơ đao gỗ, chém ra dáng.
Mấy ngày nay, tỷ của hắn luôn nhìn hắn luyện đao, điều này làm cho hắn rất tự hào.
Hắn đang dùng hành động để nói với tỷ hắn, hắn... Lý Bình An, không phải là khóc bao nhi!
Tiểu Thánh ngồi bên cạnh, dưới mông là ghế đá lạnh lẽo, hai bắp chân im lặng buông xuống, yên tĩnh như một thục nữ trời sinh.
Tóc của nàng rất đen, đen thâm thúy, lóng lánh, còn hiện ra vẻ quỷ dị, thậm chí nhìn lâu còn có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác đau đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng đã dung nhập toàn bộ quạ đen vào trong tóc nàng, giống như vị Phượng Nhi di nương mà mẫu thân nói, loại phương pháp bao hàm âm khí này đương nhiên sẽ làm cho người dương khí nhìn khó chịu.
Hai con quạ đen thoát khỏi mái tóc dài của nàng, đứng ở trên vai nàng, giúp nàng thấy rõ tình cảnh ở xa, sau đó nàng nũng nịu hỏi: "Đệ đệ, ngươi đang luyện đao pháp gì thế?"
Tiểu Bình An giơ đao lên, vung vung, tự hào nói: "Ta luyện đao pháp mạnh nhất thiên hạ."
Tiểu Thánh hỏi: "Đao pháp mạnh nhất thiên hạ là đao pháp gì?"
Tiểu Bình An gãi gãi đầu, nói: "Chính là đao pháp ta luyện."
Dứt lời, hắn lại cười "hắc hắc", tiếp tục xuất đao.
Hắn xuất đao.
Tiểu Thánh liền nhìn hắn xuất đao.
Nàng đã xem mấy ngày rồi, càng xem càng thấy nhàm chán.
Nhưng là phụ thân muốn nàng kết thân với đệ đệ, nhưng nàng luôn cảm thấy nàng và đệ đệ không thể thành bằng hữu, tuy rằng huyết mạch thân cận, nhưng khí tức trên người đệ đệ không... là khí tức trên người tất cả mọi người đều làm cho nàng cảm thấy xa lạ và khó chịu.
Ngoại trừ phụ mẫu.
Ngoại trừ Phượng Nhi di nương, tỷ tỷ bán phấn son, còn có đại tỷ tỷ bán hoa ngoài cửa sổ.
Tiểu Thánh nhéo nắm đấm nhỏ, nàng sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng, nàng muốn làm hảo bằng hữu với đệ đệ.
Nếu thấy nhàm chán, vậy thì cùng nhau chơi đi.
Cộc...
Đầu gỗ của cây gậy chạm đất.
Cộc cộc cộc...
Tiểu cô nương sắp bảy tuổi mụ đi đường đã không còn lắc lư nữa, không chỉ không lắc lư, nàng đi còn rất ổn trọng, vững vàng giống như một võ lâm cao thủ.
"A, tỷ tỷ, tỷ muốn cùng ta quyết chiến sao?"
Tiểu Bình An chú ý tới sự xuất hiện của tỷ tỷ lớn hơn hắn vài ngày tuổi, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt khinh thường lại tràn ngập ý tứ hàm xúc "muốn ăn đòn".
"Nhưng ta muốn nhắc nhở tỷ, ta không phải mới luyện đao ngày một ngày hai."
Tiểu nam hài lắc lắc cổ, trên khuôn mặt non nớt hiện ra vài phần khí phách.
Quạ đen của Tiểu Thánh ngồi xổm trên vai, một tay giơ lên quải trượng, nàng cũng không biết tại sao, từ sau khi dung nhập đám quạ đen vào tóc, lực lượng của nàng đã tăng lên chút ít.
Nàng hét lên: "Sữa!"
Tiểu Bình An: ???
Sau đó, hắn kịp phản ứng, tỷ tỷ nói là "Đến".
(*Chú: "sữa" phát âm là "nǎi","đến" phát âm là "lái", tương tự nhau)
Vì thế, hắn rút đao gỗ ra, giơ cao quá đỉnh đầu...
Sau đó đao của hắn còn chưa kịp chém xuống, bởi vì mũi trượng của cây gậy gỗ kia đã đặt ở trên cổ hắn.
"Đao, giơ quá cao." Tiểu Thánh tốt bụng nhắc nhở.