← Quay lại trang sách

Chương 303 Hoàn thành việc thăm dò, chuyển hướng sang Thần Mộc Điện (3)

Lý Nguyên và Đường Niên xoay người bỏ chạy, lúc vòng qua ngọn núi nào đó, hai người nghiêng đầu nhìn về vách núi phía sau. Đã thấy thú triều ầm ầm từ tràn ra hạp cốc, phía sau thú triều là một con yêu thú khổng lồ, cao lớn như một tòa lầu các.

Lý Nguyên nhìn rõ ràng, số liệu trên đầu yêu thú kia giống với số liệu trên đầu Chu trưởng lão, hiển nhiên, đây là một con yêu thú ngũ phẩm.

Bản thân Lý Nguyên cũng không yếu, nhưng có lẽ là có thứ gì đó thân thiết trên người hắn, yêu thú khủng bố kia chỉ nhìn lướt qua bọn họ, liền tiếp tục chạy theo phương hướng ban đầu.

Việc xem phía nam là đường lui, coi như bỏ ngỏ.

Lý Nguyên quyết định trở về huyện Sơn Bảo.

Lúc gần đi, hắn lấy mười cây U Linh Hương của thôn, lại cầm đi một cái rương có chừng ngàn lượng kim nguyên bảo, xem như chiến lợi phẩm, sau đó lại cùng Mộc Cẩu Lão Tứ thiết lập "ám hiệu", để sau này sử dụng.

Sau khi bỏ lại một con yêu tước để quan sát xung quanh, hắn liền trở lại xe ngựa, xe ngựa rời đi.

Nửa canh giờ sau...

Đã hoàn toàn không nhìn thấy thôn xóm.

Trong xe, Đường Niên hỏi: "Cha, chúng ta phải đi Miên Châu đạo sao?"

Lý Nguyên một bên giơ dây cương, một bên nói: "Chờ chúng ta trở về, những tin tức đầu tiên chắc đã về đến nơi."

Đường Niên lên tiếng.

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Còn nhớ lúc chúng ta vừa tới, ta bảo con đến đây rèn luyện không?"

"Còn nhớ."

"Bây giờ... có ý tưởng gì mới không?"

Trong xe, Đường Niên hơi dừng lại, sau đó nói: "Con không nên đi."

"Tại sao?" Lý Nguyên cười nói.

Đường Niên nói: "Bởi vì con chỉ nghe về tình huống ở nơi đó thông qua cha, chính con hoàn toàn không biết gì, nhưng lại tràn đầy lòng tin, tự cho mình là đúng.

Con cũng không phải thích khách, cũng không am hiểu việc lén lút trà trộn vào doanh địa, lại càng không am hiểu việc lén lút hạ độc.

Con là khôi lỗi sư, phương thức chiến đấu của con chưa bao giờ là đích thân ra tiền tuyến.

Tại sao con phải lén lút trà trộn vào nơi đó?

Tại sao con phải đích thân đi?

Cho dù cha giao nhiệm vụ này cho con, con cũng nên theo lý mà tranh luận, bởi vì... Đó không phải là nhiệm vụ dành cho con."

Lý Nguyên cười nói: "Có tiến bộ rồi."

Đường Niên cũng cười nói: "Là cha dạy tốt."

Trong thời gian gần hai tháng này, nàng và Lý Nguyên sớm chiều ở chung, hiểu được không ít lời nói và việc làm của nghĩa phụ, mưa dầm thấm đất.

Cách làm việc, cách suy nghĩ cũng bắt đầu thay đổi.

Lý Nguyên nói: "Tâm của con còn bẩn không?"

Đường Niên không biết nói sao: "Cha đừng có chê cười con, là do con chưa từng thực chiến qua, không hiểu chuyện, cho nên mới già mồm mà cãi cha..."

Lý Nguyên nói: "Trở về nếu ở cùng một chỗ với Tiểu Thánh, nhớ nhân tiện dạy Tiểu Thánh một chút, thời gian nó ở chung con còn nhiều hơn cả thời gian ở với ta."

"Con biết rồi, cha."...

Vài ngày sau.

Lý Nguyên trở lại huyện Sơn Bảo.

Bà chủ lại mang về rất nhiều tin tức từ Miên Châu đạo.

"Miên Châu đạo, là một địa phương nghèo có nhiều rừng rậm.

Cho nên, trong Miên Châu đạo, thế lực giang hồ lớn nhất chính là Cái Bang.

Khi người của thương hội Ngưng Ngọc, tửu lâu Hành Vu, tửu phường Bách Hoa tiến vào Miên Châu đạo đã có Cái Bang chặn đường, yêu cầu tiền tài, thậm chí còn yêu cầu nữ nhân.

May mắn Diêm Mục nói ra thân phận, mới có thể thuận lợi thông qua."

"Dưới Miên Châu đạo có tám phủ, Thần Mộc Điện ở phủ Viên Thiên là trung tâm.

Ở phủ Viên Thiên, ăn mày không nhiều, cho dù có cũng không dám làm càn ở đấy..."

"Thần Mộc Điện nội thành tương đối lớn, lớn hơn cả ba huyện Sơn Bảo cộng lại. Đó là nơi phồn hoa nhất, có trị an tốt nhất Miên Châu đạo.

Có thể sống ở đó, có thể làm ăn ở đó, đều không dễ dàng.

Nếu không phải có lời nói của Cô điện chủ, thì người của chúng ta đừng nghĩ đến việc mở cửa hàng, càng đừng nghĩ đến việc buôn bán."

"Miên Châu đạo có một cấm địa rất nổi tiếng, hẳn là một mảnh quỷ vực lớn.

Người dân địa phương gọi đó là Cực Lạc Nguyên."

"Cực Lạc Nguyên?"

"Ừ, bởi vì có rất nhiều tiếng cười vui vẻ truyền ra từ nơi đó, cho nên dân bản xứ gọi là phía bên kia của vùng cực lạc. Cũng bởi vì Cực Lạc Nguyên rất lớn nên có rất nhiều người biết đến."

Bà chủ nói đến đây thì ngừng.

Lý Nguyên suy tư thật lâu, muốn quyết định luôn, nhưng vẫn do dự.

Bởi vì Diêm nương tử bị quỷ vực hạn chế, không thể theo hắn rời đi....

Đêm đó, sau khi Lý Nguyên đi vào mộng, lại đi tới cửa hàng tạp hóa trên phố quỷ.

Hắn còn chưa lên tiếng, Diêm nương tử đã mở miệng trước.

"Tướng công, trên người chàng có âm khí."

Lý Nguyên sửng sốt.

Diêm nương tử lại nói: "Là hương hoa của tiệm hoa."

Mùi của tiệm hoa?

Từ khi nào?

Lý Nguyên thần sắc ngưng trọng, sau đó chợt nghĩ đến "Hương hoa nhàn nhạt" mà nghĩa nữ nói tới, chẳng lẽ, Công Sơn Tuấn kia quả nhiên có chút cổ quái?

Diêm nương tử nói: "Tiệm hoa có một loại vật phẩm, gọi là Oán Hồn Hương, là một loại hương phấn, một khi rắc lên người nào đó, người này dù có ở chân trời góc biển, cũng có thể tìm được dấu vết.

Nếu người này bị giết, Oán Hồn Hương sẽ bám vào người giết chết hắn. Sau đó người sử dụng Oán Hồn Hương này có thể lần theo dấu vết để tìm ra chàng."

Đồng tử Lý Nguyên co lại.

Rất hiển nhiên, trên người Công Sơn Tuấn có Oán Hồn Hương.

Hắn giết Công Sơn Tuấn, hương liền bám vào người hắn.

Hương mà nghĩa nữ nhà mình ngửi thấy chính là tàn hương.

"Vậy ta có cần đi đến tiệm hoa không?"

"Không cần." Diêm nương tử thản nhiên nói một tiếng, sau đó nàng trực tiếp giơ tay sờ lên mặt Lý Nguyên.

Tay kia lạnh như băng, lại trắng nõn.

Năm ngón tay vừa kéo, ngay lập tức, khói nhẹ màu đỏ nhàn nhạt bị kéo ra từ mi tâm Lý Nguyên.

Diêm nương tử nắm chặt tay, khói nhẹ màu đỏ kia trực tiếp tan đi.

"Đã không sao rồi." Diêm nương tử nói: "Nhưng còn có chút phiền toái nhỏ."

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài tiệm tạp hóa xuất hiện bóng dáng của một người áo xanh.

Là người bán hàng rong mặc áo xanh.

Người bán hàng rong với nụ cười ấm áp, nhanh chóng đi tới cửa hàng tạp hóa, nhưng không có đi vào, chỉ đứng ở cửa không nhúc nhích.

Mà nhân viên cửa hàng bạch y Phượng Nhi sau quầy đột nhiên cũng đi tới trước cửa, sau tiếng "khanh khách" vang lên, cũng đứng bất động.

Một lát sau, trên con đường ngoài cửa, xuất hiện một tiểu nữ hài bán hoa đội khăn đỏ như máu, xách giỏ.

Tiểu nữ hài mặt không chút thay đổi, thần sắc hờ hững, nhanh chóng chạy tới cửa hàng tạp hóa, sau đó liền nắm chặt nắm đấm, bắt đầu đập cửa.

Cốc cốc cốc!

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa rất vang.

Sau đó, người bán hàng mở cửa.

Tiểu nữ hài nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười quỷ dị, đưa tay bắt được người bán hàng rong, sau đó liền muốn kéo y ra ngoài.

Không lâu sau đó.

Người bán hàng rong áo xanh và tiểu nữ hài bán hoa vốn đang giằng co với nhau, đột nhiên lại tách ra.

Tiểu nữ hài bán hoa xoay người chạy đi.

Một lát sau, người bán hàng rong áo xanh xoay người đi về phía quầy, lấy son phấn mới ở trong tủ, lại chạy tới phố trước bán đồ.

Diêm nương tử nói: "Ta trực tiếp loại bỏ âm khí trên người chàng, dẫn đến quỷ của tiệm hoa.

Bất quá bởi vì âm khí trên người chàng cũng không nhiều, cho nên tiệm hoa này chỉ cử một con quỷ tới.

Nó tính tấn công cửa hàng tạp hóa một chút, nhưng bị người bán hàng rong áo xanh chặn lại, cho nên nó lại trở về."