Chương 304 Hoàn thành việc thăm dò, chuyển hướng sang Thần Mộc Điện (4)
Lý Nguyên nói: "Diêm tỷ, tỷ có biết cửa hàng hoa này nằm ở nơi nào của quỷ vực không?"
Diêm nương tử nói: "Ở hướng đông nam phường Tiểu Mặc, hẳn là nơi trước đó tướng công gặp tà."
Sau khi trở thành quỷ, chuyện Diêm nương tử biết cũng trở lên rất nhiều.
Lý Nguyên trầm mặc.
Sơn trang giống như cái xác khổng lồ đó.
Chẳng lẽ thật sự là thi thể.
Vậy cửa hàng bán hoa là hoa xác sao?
Thảo nào bên cạnh quỷ vực lại nở Băng Cốt Hoa, thì ra chính là tiệm hoa...
Chính mình có tài đức gì chứ, tại thời điểm là còn là cửu phẩm đã gặp một "cửa tiệm song quỷ"...
Nhưng vấn đề là ở đây.
"Quỷ vực cửa hàng bán hoa","Băng Cốt Hoa","Oán Hồn Hương trên người Công Sơn Tuấn đến từ "cửa hàng bán hoa", những chuyện này liên kết lại, dường như hình thành một manh mối thần bí.
Manh mối này dẫn tới đâu?
Có phải là dây của cần câu không?
Hay là một trong nhiều đường dây giăng thành lưới?
Lúc ấy, hắn còn cảm thấy "Công Sơn Tuấn hẳn không phải là do một thế lực lớn nào đó phái tới", dù sao thế lực lớn nào lại để cho một cường giả lục phẩm đi làm thợ săn yêu, làm một phát hơn ba mươi năm?
Hiện tại xem ra, hắn vẫn là đánh giá thấp trình độ nguy hiểm của thế giới này.
Chờ đã!
Ngăn cản truy binh, Hắc Liên Hoa hạ độc một thôn đến tan chảy.
Chờ một đóa hoa nở.
Cánh hoa đen.
Rất nhiều tin tức, rất nhiều lời nói không kìm được mà chen chúc vào, dường như lại bắt đầu xây dựng mạng lưới lớn như có như không, không cách nào chứng thực, tất cả là phỏng đoán.
"Sao vậy, tướng công?" Diêm nương tử hỏi.
Lý Nguyên lúc này mới phục hồi tinh thần, nói ra tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, còn có những chuyện mà hắn biết, cùng với những suy đoán của hắn.
Diêm nương tử nói: "Nếu như vậy, chàng thật sự phải rời đi..."
Cô dựa vào nam nhân, toàn thân tái nhợt.
"Mang theo Tiểu Thánh rời đi, hài tử của chúng ta phải là sống ở nhân gian, chứ không phải quỷ vực."
"Là một người mẹ, ta không thể cho nó một đôi mắt.
Vậy thì trước khi rời đi, ta sẽ tự mình vẽ cho nó."
Lý Nguyên nói: "Ta sẽ quấn Thiên Lý Nhất Tuyến lên người Ngư Triều Cẩn, bất kể ta đang ở nơi nào, ta đều sẽ đến quỷ vực chợ đen tìm nàng. Chỉ là... Tiểu Thánh."
"Đưa nó đi."
Thần sắc của Diêm nương tử trở nên nhu hòa, cô nhìn tiểu cô nương đang chơi đùa ở chỗ tiệm tạp hóa phía xa, nói: "Nó không nên ở chỗ này."...
Một tháng sau.
Cô Tuyết Kiến đích thân đến đón đệ tử bảo bối của mình.
Mà Lý Nguyên cũng đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Hắn đi một chuyến Xa Hương, Hứa Lan, Hứa Thịnh đã đột phá thất phẩm, hiện giờ đang hướng tới đại viên mãn.
Hắn mô phỏng lại 【 Thiên Lý Hiệp Khách Đồ 】, 【 Nam Sơn Quỷ Vũ Đồ 】, quyển đầu tiên giao cho Hứa Lan, quyển sau giao cho Hứa Thịnh, sau đó rời đi.
Hắn lại đem một bộ mô phỏng của Công Tử Ky Lộc Đồ đặt ở Võ Lư, giao cho Triệu Thuần Tâm.
Về phần bản gốc, hắn đặt hết ở bên trong quỷ vực chợ đen, dù sao loại vật này là không thể mang theo bên người.
Ba bức quan tưởng đồ lộ ra bên ngoài sẽ dẫn tới cái gì, Lý Nguyên rất rõ ràng.
Thế nhưng, tin tức thứ hai truyền đến, chính là thứ hắn mong đợi.
Cổ Tượng tướng quân, hắn cũng đi gặp một lần, chỉ có điều... Hắn là Mộc tiên sinh, không liên quan gì tới Huyết đạo lão tổ sắp rời đi....
Lúc này.
Sông lớn đã tan băng.
Lý Nguyên mang cả nhà, theo Cô Tuyết Kiến rời đi.
Về phần tửu lâu Hành Vu và tửu phường Bách Hoa thì vẫn tiếp tục buôn bán, chỉ có điều tửu lâu và tửu phường này đều biến thành sản nghiệp của Huyết Đao Môn.
Lý Nguyên đi cùng bà chủ, đồng thời nắm tay nữ nhi.
Tiểu Thánh "mọc" ra một đôi mắt xinh đẹp.
Phía sau hắn còn có nghĩa nữ, cùng với khôi lỗi bọc trong áo choàng, không thấy rõ bộ dáng.
Bàng Nguyên Hoa ngồi trên xe lăn, cũng đi theo phía sau hắn.
Sau đó là Mai Lan Trúc Cúc, Vương thẩm, Vương Đại Lang - hồi nhỏ tên là Tiểu Thặng, cùng với Vương Sơ Lục nhũ danh Nữu Nữu.
Phía trước là tiếng cười của Cô Tuyết Kiến và Tiểu Bình An.
Vị phó điện chủ kia đang bồi dưỡng tình cảm với đồ đệ bảo bối của nàng.
Đội này khá lớn, đi một chút lại dừng một chút, dần dần đi xa.
Lý Nguyên quay đầu nhìn về phía sau....
Ở nơi biên thùy phía nam sông Trường Miên, cực nam huyện Sơn Bảo.
Một nam nhân và một nữ nhân đang đi bộ trong vùng đất hoang vu.
Nam tử thân hình khôi ngô, một thân hồng y, thần sắc trầm ổn.
Nữ tử áo bào trắng như tuyết, tóc tai bù xù, khuôn mặt thanh thuần đến làm người ta tự ti mặc cảm, nhưng hai tròng mắt lại đan xen giữa "đờ đẫn vì quá mức chuyên chú nghiên cứu " với "điên cuồng".
Nếu Lý Nguyên ở đây, sẽ nhận ra nam tử này, chính là chủ nhân của Chung Phủ ở phố quỷ.
Nếu Bàng Nguyên Hoa ở đây, sẽ nhận ra nữ tử này, đúng là "bạn cùng phòng" của nàng, vị nữ tử họ Long kia.
Hai người này đi bộ ở đồng hoang, không chút lo lắng nào về lời nguyền của bản thân.
Hiển nhiên, lời nguyền của bọn họ đã sớm được giải trừ, thậm chí không chỉ một lần, còn có thể là hai lần, ba lần...
Chủ nhân Chung Phủ nói: "Công Sơn Tuấn bị người ta giết, Oán Hồn Hương trên người y cũng biến mất."
Nữ tử họ Long nói: "Đã lâu không ra ngoài, ngươi hỏi ta, ta cũng đoán không ra là ai."
Chủ nhân Chung Phủ dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, bất kể Công Sơn Tuấn bị ai giết chết, bất kể Oán Hồn Hương làm sao mà bị cắt đứt, đều không quan trọng... Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết."
"Hành hài từ bên ngoài đến, ngươi định làm gì? Vẫn cứ giả bộ dụ dỗ?"
"Cũng không phải dụ dỗ."
"A, rõ ràng ngươi giơ tay lên là có thể bóp chết bọn họ, nhưng ngươi lại nhẫn nhịn trên mọi mặt."
"Không phải là ta nhẫn nhịn bọn họ, mà là Liễm Y trai sau lưng bọn họ."
"Liễm Y Trai? Lâu lắm rồi ta không ra khỏi nhà, nói đi."
"Biết người bán hàng rong áo xanh không? Có biết cửa hàng tạp hóa đột nhiên xuất hiện ở phố quỷ không?"
"Chưa vào, không biết."
"Đó là một thể dung hợp hoàn mỹ nhất giữa người và quỷ, là một sự tồn tại không thể sao chép được.
Trong tiệm tạp hóa, và trong "Liễm Y trai" chắc chắn tồn tại một người mạnh mẽ hơn.
"Thú vị đấy."
Hai người đi dạo một lúc.
Chủ nhân Chung Phủ đột nhiên ngửa đầu, dùng biểu tình có vẻ say mê bình tĩnh nói: "Hoa sen sắp nở rồi...
Đây là một kiệt tác mà chúng ta chưa từng có...
Đây là kiệt tác ẩn chứa sức mạnh của tiệm hoa, sức mạnh của Kỳ Thú Viên."
Dứt lời, hắn ngửa đầu, rốt cục lộ ra nụ cười nói: "Tướng do tâm sinh, mỗi người đều là dã thú."