← Quay lại trang sách

Chương 307 Mới đến (3)

Trên bảng hiệu viết "binh khí cửu phẩm, bát phẩm, thất phẩm, cần cái gì cũng có. Còn có cơ quan do khôi lỗi sư thiết kế, thỏa mãn tất cả nhu cầu của các vị", mà phía trên cùng còn đánh dấu mấy chữ to hiển thị — "Tiếp nhận linh khí, vào trong nói chuyện chi tiết".

Lý Nguyên đang chờ đợi "hạt giống ra hoa kết trái", thế nhưng sau khi tiếp xúc với Cô Tuyết Kiến, hắn lại biết "việc này tuyệt đối không thể để cho bất kỳ thế lực lớn nào biết được".

Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ con đường thăng cấp đến ngũ phẩm, cũng biết rõ ngũ phẩm cần truyền thừa hoàn chỉnh mới có thể làm được.

Loại truyền thừa này thường đại biểu cho một thế lực lớn hoàn toàn mới.

Sau đó mọi chuyện lan rộng ra quá phức tạp, khó có thể tưởng tượng được.

Lý Nguyên có thể chắc chắn rằng, một khi hắn bại lộ việc mình là ngũ phẩm, hắn không thể khống chế được cục diện, sau đó sẽ bị truy bắt để hỏi rõ thế lực của mình. Rồi sau đó lại lộ ra việc hắn tự chế tạo ra công pháp, vẽ ra ba bức quan tưởng đồ. Như vậy... hậu quả chưa chắc đã quá tệ, nhưng hắn sẽ bị cuốn vào những mối quan hệ vô cùng phức tạp không thể thoát thân nổi. Tiền đồ như nào còn chưa biết, nhưng sẽ hoàn toàn mất khống chế, từ nay về sau thân bất do kỷ.

Đó không phải điều hắn muốn.

Mà sau khi cùng Cô Tuyết Kiến nói chuyện phiếm, hắn cũng biết được: sau khi đạt đến ngũ phẩm, vũ khí không còn là trang bị quan trọng nữa, mà chủ yếu là sử dụng linh khí.

Tài liệu đúc linh khí được chia thành hai cái, một là huyết kim tinh thượng hảo, hai chính là nguyên huyết của võ giả ngũ phẩm.

Còn lại, chính là tay nghề chú binh sư.

Cho nên nói, mỗi một dạng linh khí đều là "trói buộc", bắt đầu từ giây phút rèn đúc đầu tiền đã xác định được chủ nhân của nó là ai, về sau không thể thay đổi được nữa.

Như vậy, chuyện nào cũng cực kì phiền toái với Lý Nguyên.

Lý Nguyên tiến vào ngũ phẩm, chắc chắn cần linh khí.

Cần linh khí, hắn nhất định phải để chú binh sư chế tạo.

Chú binh sư thường lệ thuộc vào những thế lực lớn.

Hắn tìm chú binh sư chế tạo linh khí, liền đồng nghĩa với lộ ra bí mật hắn là võ giả ngũ phẩm.

Nhưng tin tức tốt là, hắn còn có thời gian để đi thăm dò tình huống, để chuẩn bị sẵn sàng....

Hắn hơi do dự, đi vào tiệm rèn.

Thợ rèn đang đánh phôi thai binh khí cũng không đình chỉ động tác vì hắn tiến vào, ngược lại trong phòng có một vị nam nhân trung niên vui vẻ ra đón, nhìn qua Lý Nguyên một cái, hỏi: "Khách quan, ngài cần gì?"

Lý Nguyên hành lễ, nói: "Chỉ là nhìn thấy trên bảng hiệu của quý quán có viết tiếp nhận linh khí, cho nên sinh lòng tò mò."

Người trung niên kia tự hào nói: "Là Chúc sư bảo chúng ta viết lên bảng hiệu."

"Chúc sư, y hẳn là một vị chú binh sư đi? Tiệm rèn các ngươi, còn có cả chú binh sư?" Lý Nguyên tò mò hỏi.

Người trung niên kia cũng có chút nhiệt tình, nói: "Chúng ta ở đây chỉ là chi nhánh, nghiêm khắc mà nói, chính là Chúc sư mở."

"Vậy bản thân Chúc sư, là ở trong tam trọng môn sao?"

"Không phải, Chúc sư ở trong núi sâu bên ngoài nội thành. Lão nhân gia nói phải cảm nhận được sự thay đổi của trời đất, mới có thể đúc ra được loại binh khí thanh lãnh vô thượng. Khách quan ngươi hỏi những thứ này, là muốn tìm Chúc sư để đúc binh khí sao?"

Lý Nguyên nói: "Ta muốn tìm y chế tạo một loại binh khí lục phẩm, để ta sử dụng."

Hắn muốn gặp vị chú binh sư này trước, liền tìm đại một lý do.

"Lục phẩm?!" Trung niên nhân kia lập tức trở lên cung kính, hành lễ, sau đó lại nói: "Mong khách quan để lại họ tên và phương thức liên lạc, chúng ta sẽ báo cho Chúc sư. Nếu Chúc sư nguyện ý gặp ngươi, vậy chúng ta sẽ đi thông báo cho ngươi."

Lý Nguyên gật đầu, viết lên giấy "Lý Nguyên, ngõ Đào Hoa, số 78", sau đó rời đi....

Đường phố

Thanh âm khắp nơi hội tụ vào trong tai Lý Nguyên.

"Nghe chưa? Vị phó điện chủ Thần Mộc Điện kia thu một vị đệ tử thân truyền."

"Đệ tử thân truyền? Thật ghê gớm, là thuộc nhà nào?"

"Không thuộc nhà nào cả, do Cô điện chủ thu được từ bên ngoài, nghe nói mới bảy tuổi."

"Bảy tuổi?!! Sao có thể chứ? Dựa vào cái gì?"

Bên cạnh lại có âm thanh khác xen vào nói: "Không phải chứ... đó là đứa nhỏ nhà ai vậy? Tại sao mới bảy tuổi đã được Cô điện chủ thu làm đệ tử đây? Đây là dạng quan hệ gì a."

Người kia lại cười nói: "Quan hệ? Thần Mộc Điện thu đệ tử dựa vào quan hệ sao?"

"Không phải quan hệ, làm sao mới bảy tuổi đã được thu làm đệ tử? Coi như là thiên tài, chỗ chúng ta còn thiếu thiên tài sao, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn thu một đứa trẻ bảy tuổi?

Bảy tuổi? Cái này ngay cả cửu phẩm cũng chưa vào đi?"

Lại nói: "Là hài tử nhà ai vậy? Là họ gì đã chứ?"

"Không biết, rất thần bí, nghe nói là Cô điện chủ tự mình tìm được."

Lý Nguyên yên lặng nghe.

Chỉ chốc lát sau, Lý Nguyên đi tới Phú Từ Đường, trực tiếp bốc thuốc.

"Viêm Cảnh Thiên? Xích Chu Quả? Không có, hai vị thuốc này đã bán hết rồi, khách nhân đi nơi khác xem đi."

Khi hắn bốc thuốc, người trước tủ trực tiếp ném ra một câu như vậy, sau đó lại nói: "Không biết người tìm đại phu ở đâu kê thuốc, ăn loạn sẽ chết người, cũng đừng để sau này hối hận không kịp."

Đang nói chuyện, bên kia lại là có nha hoàn áo xanh vội vàng chạy vào, hỏi: "Tiểu Mã đại phu, thuốc của nhà ta đã chuẩn bị xong chưa?"

Nam nhân trước quầy vừa cười nói "Được rồi được rồi", vừa từ dưới quầy lấy ra một chuỗi túi thuốc dùng dây thừng buộc chặt, đưa cho nha hoàn áo xanh kia.

Nha hoàn áo xanh nói: "Xích Chu Quả là loại tốt chứ?"

Nam tử trước quầy nịnh nọt cười nói: "Trăm năm, bảo đảm hiệu quả tốt, ha ha."

Lý Nguyên lướt qua kẻ mắt chó nhìn người, không nói gì, yên lặng đi ra ngoài.

Tuy nhiên, hắn bắt đầu nhận ra một vấn đề mới: hắn cần tìm được một sự cân bằng giữa cao và thấp. Nhưng nếu lại sử dụng tấm da hổ là Cô Tuyết Kiến, thì quá mức hoang đường rồi.

Hơn nữa, thế lực lớn không chỉ có quan hệ nội bộ phức tạp, quan hệ đối ngoại cũng cực kỳ phức tạp.

Trong lúc hắn kéo da hổ Cô Tuyết Kiến ra, cũng tiếp nhận một phần ân nghĩa của Cô Tuyết Kiến.

Huống chi, Cô Tuyết Kiến rõ ràng đang bảo vệ Lý Bình An, đang tận dùng khả năng để che giấu tin tức "Tiên Thiên Ảnh Huyết".

Nếu hắn mạo hiểm xuất đầu, đem sự tình nói ra.

Như vậy, hậu quả không lường trước được, hắn phải suy nghĩ rõ ràng trước....

Trên đường trở về, hắn đi đường vòng tới tửu lâu Hành Vu.

Tửu lâu Hành Vu, tửu phường Bách Hoa cùng thương hội Ngưng Ngọc ở huyện Sơn Bảo đều là phong quang vô hạn, nhưng ở đây lại tọa lạc trên đường phố vắng vẻ.

Ngoài cửa vắng hoe.

Chỉ có tiểu nhị đang gào rống.

"Tửu lâu Hành Vu, rượu ngon lâu đời, rượu ngon tam xuân, xuân thủy xuân thiên xuân mộng, hạn định theo mùa -

Một ly say, một bình đổ, đi qua ghé vào, không nên bỏ qua, mau tới nếm thử -"

Y thét rất to rất ra sức, nhưng người đi ngang qua chỉ là nhìn xem, cũng không có ai tiến vào.

Tiểu nhị khàn cả giọng, rốt cục kéo được hai vị khách vào trong.

Khách nhân sau khi đi vào không bao lâu, lại lớn giọng mắng chửi mà đi ra, trong miệng ồn ào "Mẹ nó, cái rượu rách nát gì đây, là cho người uống sao".

Trong tửu lâu, lập tức có người chạy tới lý luận với hai vị khách nhân này, nhưng hai vị khách nhân kia thực lực không kém, rất nhanh liền thoát thân.

Lý Nguyên yên lặng nhìn lướt qua, ánh mắt hơi nheo lại....

Chờ hắn trở lại trạch viện nhà mình trong ngõ Đào Hoa, lại ngoài ý muốn phát hiện một cỗ xe ngựa xa hoa dừng ở trước cửa.

Đợi đến sau khi Lý Nguyên bước vào trạch viện, minh đường ở tiền viện, đã thấy có một nam tử áo lam đang uống trà. Phía sau nam tử áo lam là hai hán tử khôi ngô đang đứng, mà trừ y ra, lại không có một người nào ngồi xuống.

Nam tử áo lam này khuôn mặt bình tĩnh, rất có khí độ, lông mày kiếm, khóe môi lộ ra nụ cười như có như không, mà đỉnh đầu y lại bay theo con số "1250-2780".

Lý Nguyên khẽ nhíu mày, bởi vì vị khách không mời này đúng là một cường giả ngũ phẩm.

Chẳng qua, hẳn là ngũ phẩm "Nhất Nguyên" hoặc là "Tam Nguyên", dù sao số liệu này có chút kém, cùng hắn là lục phẩm "2100-2850" cũng kém không nhiều lắm.

Nam tử áo lam nghe được động tĩnh, nhìn thấy người tới, liền không nhanh không chậm đứng dậy, hành lễ, cười nói: "Lão phu Thần Mộc Điện trưởng lão Quách Quảng Đan, bái kiến Lý tiên sinh."

Lý Nguyên vội vàng hành lễ, nói lời khách sáo: "Không biết Quách trưởng lão đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội..."

Quách Quảng Đan cười nói: "Lão phu cũng không đi lòng vòng."

Lý Nguyên nói: "Mời nói."

Quách Quảng Đan nói: "Chuyến này, lão phu có vài điều muốn thỉnh cầu, mong rằng Lý tiên sinh tương trợ."

Dứt lời, y cho mọi người lui ra, sau đó nói: "Lão phu biết, đệ tử thân truyền Cô điện chủ mới thu chính là nhi tử của tiên sinh.

Mà trong điện có tin đồn, nói là Cô điện chủ nợ tiên sinh nhân tình.

Cho nên, lão phu tới là hy vọng... ngươi bán cho ta nhân tình này. Lão phu tất có trọng tạ."

Sau đó y dừng một chút, nói: "Lão phu là lão tổ của Quách gia, mà gia chủ Quách gia ta chính là đệ tử nội môn của Thần Mộc Điện, lần này thăng chức, chính là lên làm trưởng lão. Nhưng theo quy củ, cần phải có một trưởng lão nữa đồng ý mới được.

Tuy nhiên... cũng không sợ tiên sinh chê cười, Quách gia chủ ta làm người ngay thẳng, đắc tội không ít người, có thêm một trưởng lão đồng ý chắc chắn là không được.

Nhưng mà trong môn còn một quy củ, chỉ cần phó điện chủ đồng ý, vậy liền tương đương với sự đồng ý ba trưởng lão. Cho nên... lão phu mới mặt dày đến tìm tiên sinh để xin phần nhân tình này. Mong đừng từ chối."

Đồng tử của Lý Nguyên co lại, nói: "Cho ta suy nghĩ một thời gian."

Quách Quảng Đan cười nói: "Hy vọng Lý tiên sinh đừng suy nghĩ quá lâu, ba ngày sau, ta lại tới."

Ngữ khí thoải mái, lại ẩn giấu đao phong, mang theo áp lực vô hình không thể cự tuyệt đè lên người Lý Nguyên.