Chương 308 Sau một hồi chém giết (1)
Vào đêm.
Tiết Ngưng lẳng lặng nằm trong lòng Lý Nguyên, áo lót kề sát nhau.
Lý Nguyên cảm thấy nhiệt độ trên thân thể mềm mại kia đã chậm rãi hạ xuống, chỉ có điều tinh thần khí của nương tử nhà mình lại rất thấp.
Hắn đưa tay vòng qua cổ Tiết Ngưng, lại nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hơi cảm giác, sau đó buông xuống rồi ôm nàng từ phía trước.
"Không còn nóng nữa, nhưng phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Tướng công, ta... ta nghe nói ban ngày có một trưởng lão của Quách gia tới đây."
"Sao còn quan tâm chuyện này?"
"Ai" Tiết nương tử than nhẹ một tiếng.
Lý Nguyên không muốn nàng quan tâm, nhưng lại không muốn giấu diếm, nên đành bộc bạch sự tình.
Tiết nương tử lập tức trầm mặc.
Nhi tử của nàng và Lý Nguyên bái Cô điện chủ làm sư phụ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Cô điện chủ sẽ hết lòng mà hỗ trợ bọn họ. Việc hôm nay là Quách trưởng lão đến nhờ, nếu Lý Nguyên trực tiếp cầm "bích ngọc lệnh bài" của Cô Tuyết Kiến đi tìm vị điện chủ kia, vấn đề chắc chắn có thể giải quyết.
Nhưng nhân tình là thứ dùng thì mất, chút chuyện vặt vãnh như vậy lại chạy đi tìm Cô Tuyết Kiến, vậy nếu sau này xảy ra chuyện lớn hơn thì sao?
"Hay là, tìm Diêm Mục?"
"Ta đã hỏi rồi, Diêm Mục nhận lệnh trong môn, ra ngoài làm việc, nếu không y đã sớm chạy đến chỗ ta."
"Y không phải là đệ tử nội môn sao? Không phải nên chuyên tâm tu luyện trong điện sao? Sao lúc nào cũng chạy ra ngoài vậy?"
"Bên ngoài rất loạn, ngay cả Cô Tuyết Kiến cũng động một tí là phải ra ngoài, huống chi là y?"
Hai người trầm mặc.
Lý Nguyên ôm chặt nương tử, nói: "Nàng ngủ đi đừng lo lắng, họ Quách kia sẽ không động thủ với chúng ta."
Tiết nương tử nói: "Tuy gã là trưởng lão gì đó, nhưng hôm nay xem ra, còn là địa đầu xà.
Đắc tội gã, thì cũng như mấy người bên ngoài đến huyện Sơn Bảo đắc tội chúng ta. Cho dù chúng ta không ra tay, cũng sẽ có rất nhiều phương pháp làm cho gã khó chịu.
Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?"
Lý Nguyên cười to nói: "Tiết tỷ, nàng cũng đừng nói lung tung.
Cái gì mà đắc tội với chúng ta? Gã là trưởng lão, không phải lão tổ đứng sau màn. Không những thế, phe gã cũng không phải là nhóm trưởng lão lợi hại nhất, ở trên bàn cờ Thần Mộc Điện này, gã nhiều lắm cũng chỉ tà một tên hề nhảy nhót. Đắc tội gã thì cũng giống như đắc tội Độc Cô Thu ở huyện Sơn Bảo."
Tiết nương tử bật cười,"phốc xuy" một tiếng, nói: "Chàng còn nhớ Độc Cô Thu sao?"
Lý Nguyên nói: "Đương nhiên nhớ, gã là người của Ngư Triều Cẩn, nhưng năng lực bản thân gã chẳng ra sao, hẳn gã là tiểu trưởng lão thảm bại nhất."
Tiết nương tử liếc hắn một cái, nói: "Người ta sắp là một nhà hai trưởng lão rồi, chuyện này không giống."
Lý Nguyên nói: "Vị gia chủ kia nếu có lên làm trưởng lão thì còn đến nhờ chúng ta làm gì, lại còn cưỡng ép chúng ta giao ra ân tình này?
Hoặc là có một người khác xúi giục gã, hoặc là chính gã cũng đã cùng đường, hoặc gã rất ngu xuẩn.
Nhưng bất kể là tình huống nào, Quách gia tất nhiên là không đối phó với phần lớn thế lực trong Thần Mộc Điện, nếu không cũng không đến mức ngay cả thêm một phiếu bầu của một trưởng lão nữa thôi mà cũng không làm được."
Tiết Nương Tử nói: "Chàng có chủ ý gì rồi sao?"
Lý Nguyên nói: "Hôm nay Quách Quảng Đan vừa đến, ta liền biết được, người bên ngoài không biết chúng ta và Cô Tuyết Kiến có quan hệ, nhưng đệ tử bên trong Thần Mộc Điện hẳn là biết được.
Bình An có thiên phú, bảy tuổi đã được thu làm đệ tử thân truyền, trên người nó tất nhiên tồn tại bí mật lớn nào đó.
Mà ta, dù sao cũng là võ giả lục phẩm.
Từ một góc độ nào đó mà nói, chúng ta có sức mạnh, hơn nữa còn có tiềm lực lớn.
Ta cũng không tin Thần Mộc Điện có nhiều người như vậy, nhiều gia tộc như vậy, chỉ có một Quách gia theo dõi chúng ta?
Thủ đoạn này Quách Quảng Đan, nói thật, ta chướng mắt.
Tuy gã là ngũ phẩm, nhưng ta vẫn chướng mắt.
Gã không biết thực lực của ta, lại mạo hiểm đến đây, ép buộc ta, sao lại có cách làm việc như vậy?
Thân phận của gã hẳn là lão tổ của Quách gia, binh mã chưa động, lão tổ đã đi trước, nào có đạo lý như vậy?
Tìm ta để ép ta bán nhân tình, cái này gọi là gây thù chuốc oán.
Sau khi chuốc thù hận, chẳng lẽ gã muốn giết ta?
Hoặc là cảm thấy ta sẽ bởi vậy mà chịu thua, từ nay về sau phục tùng Quách gia gã?
Có thể gọi là không nghĩ đến hậu quả."
Tiết nương tử nhẹ giọng thở dài nói: "Tướng công nói không sai.
Một người, có lẽ có đủ loại tính tình, nhưng một thế lực lại chỉ có một tính tình, đó chính là xu cát tị hung.
Thu nhận chúng ta rõ ràng sẽ làm cho một thế lực trở nên mạnh mẽ, mà chỉ cần có thể làm cho thế lực trở nên mạnh mẽ, vậy thì đáng giá cho bọn họ đi làm.
Cho nên, nhất định tồn tại thế lực khác đứng nhìn, đang xem chàng ứng đối Quách Quảng Đan như thế nào.
Quách Quảng Đan tất nhiên sẽ không tự mình ra tay với chàng, chọc giận Cô Tuyết Kiến, nhưng sẽ không đếm xỉa đến, để cho những người khác tới đối phó chàng.
Nếu chàng rơi vào vũng lầy, nhưng lại biểu hiện ra thực lực, đương nhiên sẽ có thế lực khác đến đưa tay kéo chàng, cứu chàng trong lúc nguy nan, thu tâm của chàng.
Nếu chàng không biểu hiện ra thực lực, lại khúm núm đem nhân tình bán cho Quách Quảng Đan, vậy... có lẽ tất cả thế lực đều sẽ mặc kệ chàng, sau đó lại lại lợi dụng cừu hận của chàng, đến đâm một thanh đao."
Lý Nguyên cũng thở dài nói: "Nàng thật sự không hiểu sức mạnh của nam nhân nhà nàng."
Tiết nương tử: "Hả?"
Lý Nguyên nói: "Coi như là Quách Quảng Đan, ta bảo đảm không chừng cũng có thể giết gã."
Tiết nương tử kinh hô: "Người ta là ngũ phẩm."
Lý Nguyên nói: "Giết gã, đủ rồi."
"Nhưng... ta không giết gã, ở nội thành Thần Mộc Điện giết chết một vị trưởng lão của Thần Mộc Điện, sẽ không có ai bảo vệ được chúng ta.
Giết một người không quan trọng, chúng ta lại vì vậy mà rơi vào hoàn cảnh phải chạy trốn không ngừng, không đáng giá."
"Cho nên..." Tiết nương tử ánh mắt đung đưa lưu chuyển: "Chàng muốn biểu hiện một chút thực lực của chàng, để cho những người đứng ngoài nhìn thấy thực lực thật sự của chàng, sau đó chàng lại căn cứ hành động của bọn họ mà lựa chọn.
Chỉ có điều, vì sao ngay từ đầu tướng công không đáp ứng Thần Mộc Điện, đi làm cung phụng cho bọn họ?"
Lý Nguyên nói: "Nếu ta đồng ý, vậy lúc này nàng sinh bệnh, có lẽ chính là một người nằm ở trên giường."
Tiết nương tử giật mình, cười nói: "Nhưng nếu những thế lực kia ném tới cành ô liu, tướng công lại có thể chọn lựa một cái thích hợp."
Lý Nguyên nói: "Nếu đã biết, còn không ngủ?"
Sắc mặt Tiết nương tử rốt cục nhu hòa, nàng dựa sát vào lòng nam nhân, nhẹ nhàng đáp.
Đợi đến nửa đêm, Lý Nguyên dùng "Thiên Lý Nhất Tuyến" đi về huyện Sơn Bảo gặp Diêm nương tử, thuận tiện mang về "còng tay da người". Chuyện sau đó bỏ qua không nói... ...
Ba ngày sau.
Quách Quảng Đan lại đến.
Vị trưởng lão áo lam mày kiếm mắt tinh này, dáng vẻ trẻ tuổi khác niên linh.
Mà ở trong mắt gã, Lý Nguyên đương nhiên cũng là một lão già.
"Lý tiên sinh, suy nghĩ kỹ chưa?" Quách Quảng Đan mỉm cười.
Lý Nguyên thở dài nói: "Không giấu Quách trưởng lão, ta đã đi tìm Cô điện chủ, đáng tiếc Cô điện chủ không bán cho ta nhân tình này."
Quách Quảng Đan: ???
Lý Nguyên nói: "Ta là người ngoại lai, làm sao có thể lay động Cô điện chủ đây? Quách trưởng lão đánh giá ta quá cao rồi."
Quách Quảng Đan nói: "Lý tiên sinh, đừng lừa gạt lão phu nữa, ngươi vẫn chưa đi tìm Cô điện chủ."
Lý Nguyên nói: "Không tin, có thể đi tìm Cô điện chủ hỏi thăm."
Quách Quảng Đan nói: "Đệ tử trực thủ căn bản không thấy ngươi vào tam trọng môn."
Lý Nguyên nói: "Đó là ta trùng hợp gặp được Cô điện chủ ở bên ngoài, chẳng lẽ Cô điện chủ đi đâu, còn phải báo cáo với đệ tử trực thủ sao?"
Quách Quảng Đan: ...
Gã sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên lạnh lùng nói: "Như vậy đi, Lý tiên sinh theo ta đi gặp Cô điện chủ. Chỉ cần Lý tiên sinh ở trước mặt Cô điện chủ nói bán nhân tình này, ta liền tin tưởng."
Lý Nguyên nhìn chằm chằm gã một lát, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: "Ta lừa ngươi, ngươi tin là thật?"
Giọng nói của hắn mang theo cười nhạo, giống như nhìn một con khỉ nhảy lên nhảy xuống.
Trước sau cực độ tương phản, chưa bao giờ chịu khuất nhục, giống như một cây châm đâm thẳng vào trong đầu Quách Quảng Đan.
Cây kim này, đâm đột ngột như thế.
Đâm một phát khiến Quách Quảng Đan ngay cả phản ứng cũng không kịp.