Chương 309 Sau một hồi chém giết (2)
Gã sửng sốt một hai hơi, lúc này sắc mặt mới xanh mét, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi! Muốn chết!!"
Dứt lời, gã giơ tay lên, trên bàn tay khí huyết cuồn cuộn.
Lực còn chưa tới, toàn bộ khí lưu trong đại trạch Lý gia bắt đầu gia tốc lưu động, hội tụ, tựa như được một chưởng này dẫn dắt, đánh tới Lý Nguyên.
Lý Nguyên mỉm cười nhìn gã.
Quách Quảng Đan đẩy chưởng này về phía trước, nhưng khi sắp chạm đến Lý Nguyên thì lại lệch đi.
Oanh!!!
Vách tường phía sau Lý Nguyên trực tiếp vỡ nát, vang lên một tiếng nổ như sấm trong không khí.
Nhưng bởi vì chưởng này không có tiếp theo, đất đá bị gió lốc cuốn đều là sôi trào mà bay lên, bụi phóng lên tận trời, đại trạch Lý gia như thể bị một cái lồng bụi úp xuống.
Nhưng mà, thần sắc của Lý Nguyên không có gì biến hóa, tựa như hắn đã sớm biết một chưởng này sẽ không đánh lên người hắn.
"Đừng hối hận!"
Trong bụi mù, truyền đến thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt.
Đó là tiếng uy hiếp của Quách Quảng Đan.
Chẳng qua uy hiếp xong, vị trưởng lão áo lam này lại phất tay áo mà đi.
Lý Nguyên thấy gã đi xa, nhịn không được mà cúi đầu, nở nụ cười.
Nhưng sau khi mỉm cười, hắn lại khe khẽ thở dài.
Đôi khi, gặp được một người thông minh còn tốt hơn nhiều so với gặp được một "kẻ ngốc vốn nên là người thông minh". ...
Ở phía xa cách nơi này hơn mười dặm, trên tầng cao của một tòa lầu các, có người mặc bộ y phục bằng lụa trắng, tay cầm quạt xếp, thân ảnh sắc mặt phong lưu đang nhìn ra xa.
Từ chỗ của y, nếu là phàm nhân bình thường thì chỉ có thể thấy nội thành náo nhiệt, nhưng y lại có thể nhìn quang cảnh xa tận mười dặm ở ngoại thành.
Chính xác mà nói, nơi y nhìn là số 78 ngõ Đào Hoa phía sau đệ nhất trọng môn, trạch viện Lý gia.
Y thu hồi tầm mắt, nói: "Quách Quảng Đan thật là ngu xuẩn đến đáng thương."
"Sao vậy, lão tổ?"
Phía sau y là một thiếu nữ đeo lụa mỏng màu xanh nhạt, mặc áo ngắn màu xanh biếc.
"Quách Quảng Đan đi tìm Lý Nguyên kia, mạnh mẽ mà đòi nhân tình, muốn Cô Tuyết Kiến đề cử cho gia chủ bất thành khí của gã."
"Lý Nguyên?
Ồ... Là gia tộc của đệ tử thân truyền mới thu nhận của Cô điện chủ?
Hình như là một tán nhân lục phẩm.
Hì hì, Quách trưởng lão là không biết tìm ai nên mới đi tìm hắn, muốn thông qua hắn mời Cô điện chủ hỗ trợ?
Quách trưởng lão là ngũ phẩm, mà vị Lý Nguyên kia chỉ là tán nhân lục phẩm, nhưng chỉ cần Lý Nguyên tìm Cô điện chủ, Quách trưởng lão kia rất thảm.
Theo ta thấy,
Có lẽ, Quách trưởng lão cảm thấy Lý Nguyên kia thay vì lãng phí một lần nhân tình, chi bằng bán cho hắn còn có thể đổi lấy chỗ tốt, phải không?
Lão tổ, Quách trưởng lão làm như vậy, cũng không thể coi là ngu xuẩn chứ?
Hơn nữa, tại sao lại nói gã đáng thương?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bóng lưng kia xoay người, nói tất cả những sự tình vừa xảy ra cho thiếu nữ đằng sau nghe.
Thiếu nữ nghe xong lộ ra vẻ suy tư.
Bóng người kia nói thẳng: "Quách Quảng Đan không có lòng dạ gì, bị kích liền nổi giận, ngu xuẩn.
Sau khi tức giận, lại giơ tay công kích, tuy nói là công kích, gã lại không dám đánh thật, là cái ngu xuẩn thứ hai.
Không dám đánh thật thì thôi, lại còn hết lần này tới lần khác làm đổ vách tường nhà người ta, bụi mù mịt khắp nơi, xung quanh đều không thể nhìn thấy gì, là cái ngu xuẩn thứ ba.
Trước khi đi còn buông ngoan thoại, bảo Lý Nguyên kia đừng có hối hận, rồi lại sắc mặt nội liễm rời đi, đây là cái ngu xuẩn thứ tư."
Thiếu nữ nghe một hồi phân tích này, trợn mắt há hốc mồm, nói: "Lão tổ, không phải ngài nói, phàm là người đã lên tới ngũ phẩm, ai cũng không hề đơn giản sao?"
Bóng người kia lại nói: "Nhưng ta còn nói với ngươi, người ở trong cục, không ai có thể nhìn thấy ai. Quách Quảng Đan, là bị người ta lợi dụng..."
"Hả?
Ai lợi dụng?"
"Một người không muốn thấy nhất mạch của Cô Tuyết Kiến trở nên mạnh mẽ."
"Lão tổ, ngươi nói là..."
"Suỵt, đừng nói ra."
Thiếu nữ giậm chân nói: "Sao lại như vậy! Rõ ràng là chúng ta ở bên ngoài đánh thảm thiết như vậy, chủ điện hở chút là phân công nhiệm vụ đến các gia tộc, thậm chí để cho gia tộc cung cấp nhân sự, sau đó đi theo đệ tử của chủ điện ra ngoài. Vậy mà vẫn còn có đấu đá nội bộ à?"
Thân ảnh kia nói: "Ta hỏi ngươi, giết địch có được lợi gì không?"
Thiếu nữ lắc đầu.
Thân ảnh kia lại nói: "Ta hỏi lại ngươi, leo lên trên có thể được lợi không?"
Thiếu nữ gật đầu.
Thân ảnh kia nói: "Thừa dịp ngươi ra ngoài chém giết, lại nhân cơ hội làm ngươi sụp đổ, đây chẳng phải chuyện hợp lý nhất trong thiên hạ hay sao?"
Thiếu nữ: ...
Nàng còn chưa làm quen đủ với thế giới hắc ám này, cho nên lập tức có chút kinh ngạc, cảm thấy không đúng, rồi lại không thể làm gì.
Thiếu nữ chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, lão tổ, vì sao ngài lại muốn nhìn hắn nha?"
Thân ảnh kia nói: "Hắn là lục phẩm, mà hắn còn có một đứa nhi tử tốt.
Một đứa trẻ mới bảy tuổi đã được Cô Tuyết Kiến khẩn cấp thu làm đệ tử thân truyền, thật ra ta đã đoán được nguyên nhân.
Mà lần này nhìn hắn, xem ra tên này không chỉ là lục phẩm, hơn nữa còn rất thông minh, là một tên lục phẩm có can đảm."
Thiếu nữ vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi! Ngài muốn dùng giá thấp, đầu cơ kiếm lợi!"
Thân ảnh kia khép quạt lại "Ba" một cái đánh lên đầu thiếu nữ, nói: "Dạy ngươi bao nhiêu lần, đối nhân xử thế phải dùng chân thành, đối nhân xử thế phải dùng chân thành, sao ngươi lại gọi đây là chuyện làm ăn chứ?"
Thiếu nữ ôm đầu, mắt to mênh mông nói: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Rõ ràng đều là lão tổ ngài dạy ta mà."...
Ngày hôm sau.
Trên một con phố thanh lãnh.
Lá cờ tửu lâu Hành Vu khẽ lay động trong gió, đầu hẻm cuối ngõ cũng không có bao nhiêu người, mà mặc dù ngẫu nhiên có người đi qua nơi này cũng không có ai định tiến vào.
Tửu tiến sĩ vốn ra sức thét to, lúc này đã làm việc một cách lặng lẽ, phờ phạc ngồi ở trên ghế dài trong lầu, trên vai vắt một miếng vải sạch sẽ đến không có chút dầu mỡ, nhẹ nhàng thở dài.
"Lão Lâm, ngươi nói xem chúng ta sống ở huyện Sơn Bảo rất tốt, vì sao phải tới nơi này chịu tội a, nơi này tuy rằng phồn hoa, thế nhưng..."
Tửu tiến sĩ sắp khóc rồi.
Người hắn nói cùng chính là Lâm Tứ Lang, Lâm Tứ Lang này lúc trước từng bị bắt đi, sau đó lại làm tiểu nhị của khách điếm, hiện tại thì thành chưởng quỹ. Đây cũng là lão nhân của tửu lâu Hành Vu, tuy rằng không có võ công gì, nhưng thắng ở chỗ trung thành và tận tâm với phu thê Lý Nguyên.
Lâm Tứ Lang nói: "Lão gia luôn nhìn xa trông rộng, không phải là người mà ta và ngươi có thể đo lường, ngươi thay vì ở chỗ này oán giận, không bằng lại đi thét to vài tiếng đi."
"Ta chỉ nói vậy thôi, không trách lão gia. Lão gia và phu nhân ân trọng như núi với chúng ta, ta làm sao có thể lấy ơn báo oán?" Tửu tiến sĩ được gọi là Tiểu Tôn thở dài, lại nói: "Rượu nhà chúng ta uống có ngon không, ta không biết sao? Những người đó chính là tới quấy rối, làm xấu thanh danh của chúng ta, khiến cho không có ai tới nữa."
Đang nói, ngoài cửa đột nhiên "Rầm rầm" sau đó xuất hiện một đoàn người, áo đen quần đen, chừng mười người, vừa vào trong đã ngồi vây quanh bàn, thét to: "Tiểu nhị, dâng rượu, mang thức ăn lên!"
Tiểu Tôn vội vàng chạy tới, mang theo nụ cười nói: "Mấy vị gia, muốn ăn cái gì, tiểu điếm chúng ta có món ăn chiêu bài là..."
Hắn còn chưa nói xong, người đi đường kia dẫn đầu liền khoát tay áo, ngắt lời nói: "Đồ ăn chiêu bài mỗi loại một đĩa! Rượu, ngươi nhìn huynh đệ chúng ta, mỗi người hai vò! Loại tốt nhất, chúng ta cho bạc!"
Dứt lời, gã lấy từ trong ngực ra một thỏi kim nguyên bảo,"Ba" một cái nện vào trên bàn gỗ, lại rống lên: "Còn không mau đi?!"
Tiểu Tôn cười ha hả, cười bồi nói: "Vâng vâng vâng, đi ngay."