Chương 339 Tự chôn trên núi, chờ đợi thu hoạch, chân tướng Thiên tử (4)
Lý Nguyên lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải, Cô điện chủ coi thường tại hạ rồi?"
Cô Tuyết Kiến suy nghĩ một chút, lại nói: "Còn không phải trong điện lo lắng ngươi gặp chuyện không may sao? Thế... tại sao ngươi lại không muốn? Người khác chen vỡ đầu đều muốn vào tam trọng môn, còn ngươi lại hết lần này tới lần khác không muốn."
Lý Nguyên cười nói: "Những thứ kia đều rất rất tốt, nhưng ta lại khăng khăng không thích."
Cô Tuyết Kiến sửng sốt, đôi mắt đẹp càng sáng bóng, vỗ tay khen: "Nói hay lắm! Chúng ta làm việc, đương nhiên khoái ý ân cừu!
Ta còn thắc mắc, tính cách hào khí vạn trượng của Tiểu Bình An là học được từ đâu.
Thì ra là học từ cha nó a, ha ha."
Lý Nguyên sửng sốt, hỏi: "Tiểu tử kia hào khí vạn trượng như thế nào? Cô điện chủ có thể nói cho ta biết không?"
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Tiểu tử thối kia, ta đã truyền thụ 'Ổn Tự Kinh' cho nó, sao nó lại còn hào khí vạn trượng?"
Cô Tuyết Kiến kéo một cái ghế.
Lý Nguyên thì giơ tay hô: "Tiểu Trúc, chuẩn bị rượu!"
Hô hai tiếng, cũng không phải Tiểu Trúc chạy tới, mà là nha hoàn chân dài.
Dao Giác tay xách hai vò rượu ngon, nói: "Lão gia, người quên rồi, Tiểu Trúc các nàng đều cùng đại phu nhân đi tửu lâu rồi."
"Mãi nghĩ chuyện đúc binh, chuyện nhà đều quên, ha ha." Lý Nguyên tiếp tục duy trì thiết lập hình tượng si mê đúc binh của mình. Trên thực tế, bốn nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc, còn có Bàng Nguyên Hoa, cùng với Vương thẩm, Tiểu Thặng, Nữu Nữu, thậm chí là Chu Giáp cũng đã theo Tiết Ngưng đi thương hội Phú Giáp.
Hội trưởng thương hội Phú Giáp là Ứng Mị Nhi, còn phía sau là Tiết Ngưng.
Đây là Tiết Ngưng chủ động đề xuất muốn đi.
Mặc dù nàng đã dùng Trú Nhan Đan, có thể duy trì bộ dáng lúc còn trẻ, nhưng thật ra thọ nguyên đã đi tới tuổi ba mươi sáu.
Nàng không thể phục vụ Lý Nguyên nữa, mà muốn làm chút chuyện.
Thương hội Phú Giáp lớn như vậy, để cho nàng thấy được hi vọng.
Lại nói tiếp, hiện tại trong phòng này, ngoại trừ mấy nha hoàn giặt quần áo rửa chén nấu cơm ở tiền viện, hậu viện cũng chỉ có hắn, Thôi Hoa âm, Dao Giác, Tiểu Thánh, cùng với ba con chó hộ gia, yêu thú thất phẩm - Hắc Hầu.
Thôi Hoa âm đang tu luyện, tìm hiểu Khô Vinh Pháp, để đột phá lục phẩm.
Dao Giác cũng luyện 《 Khô Vinh Pháp 》, nhưng nàng còn muốn cùng Tiểu Thánh vẽ tranh, đồng thời hầu hạ nội viện.
Lúc này, Dao Giác cười đặt rượu ngon lên bàn, vừa đặt vừa nói: "Cô điện chủ, ngày thường lão gia nhà ta vì bảo đảm trạng thái rèn đúc, cho nên không uống rượu. Hắn đây là thấy được tri kỷ nên mới bảo ta lấy rượu đó nha."
Lời này vừa nói, tâm tình Cô Tuyết Kiến không hiểu sao tốt hơn rất nhiều, nàng nhìn về phía Dao Giác nói: "Thật là một nha đầu thông minh."
Dao Giác hành lễ, thức thời chạy đi, chạy ra ngoài cửa, lại ngó khuôn mặt xinh đẹp ra sau cánh cửa trăng tròn màu trắng, hô: "Lão gia, có việc thì gọi ta."
Lý Nguyên mỉm cười, vỗ bùn khai phong, rót rượu cho Cô Tuyết Kiến, sau đó nói: "Nào, uống."
Hai người cụng ly, ngửa đầu uống rượu.
Sau đó, Cô Tuyết Kiến kể lại chuyện tu luyện hằng ngày của Tiểu Bình An, chẳng hạn như "Hơn nửa đêm đột phá liền ngửa mặt lên trời thét dài, hô gì như 'thống khoái';
Như là "Nhìn thấy đệ tử hoặc nha hoàn nào đó bị khi dễ, lại mỗi người một đao dũng cảm đứng ra, bênh vực kẻ yếu".
Như là "Hằng ngày quấn quít lấy các sư huynh đệ khác trong môn, muốn những sư huynh đệ kia dẫn nó ra ngoài lịch lãm".
Như là "Mới ba tháng mà y đã đến Cửu phẩm đại viên mãn, một năm đã đến Bát phẩm đại viên mãn, hôm nay đã sắp đến Thất phẩm đại viên mãn, giống như chẳng có cảnh giới ngăn trở, đến điểm liền đột phá".
Lý Nguyên nghe được lập tức cả kinh.
"Tiên Thiên Ảnh Huyết" của nhi tử nhà mình quả thực thái quá.
Bình thường võ giả có thiên phú không tồi muốn cửu phẩm viên mãn thì phải hơn một năm, muốn bát phẩm viên mãn cũng cần hơn ba năm, mà muốn thất phẩm viên mãn thì cần năm sáu năm.
Hiện giờ, từ khi y bái nhập Thần Mộc Điện chỉ mới có 4 năm, tuổi mụ của y cũng chỉ mới 10 tuổi, thế mà đã sắp thất phẩm đại viên mãn rồi.
Nhưng rồi, hắn càng nghe thì mặt càng đen, trên mặt miễn cưỡng cười vui, trong lòng lại nghĩ: Chờ tiểu tử thúi kia trở về, nhất định phải đánh y một trận, đánh đến khi y khắc sâu trong tâm khảm!
Chỉ chốc lát sau, Dao Giác lại bày lên mấy món ăn, Lý Nguyên và Cô Tuyết Kiến hàn huyên hồi lâu, lúc này mới lưu luyến chia tay.
Lý Nguyên nhìn bóng dáng Cô Tuyết Kiến đi xa, ánh mắt co lại.
Xem ra tiền tuyến lại xảy ra chuyện gì, lúc này mới khiến cho cao tầng Thần Mộc Điện tới tìm hắn, muốn hắn dời đi?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không tới vài ngày, xung quanh trạch viện của hắn sẽ bị theo dõi chặt chẽ.
Đây cũng không phải là theo dõi hắn, mà là phòng ngừa gian tế vào thành tới gần hắn, thực hiện ám sát hắn.
Nhưng rốt cuộc...
Đã xảy ra chuyện gì mà cao tầng Thần Mộc Điện lại hành động như vậy?...
Vào đêm, Lý Nguyên còn lưu lại men say ôm Thôi Hoa âm.
Hai phu thê làm chuyện thường ngày trong chốc lát, lại tình chàng ý thiếp nằm cạnh nhau.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Thôi Hoa âm lại nhíu mày nói: "Sao lại nữa?"
Lý Nguyên nói: "Còn không phải vì nương tử khuynh quốc khuynh thành sao?"
"Nếu lần nữa, thì chàng sang phòng bên cạnh ngủ." Thôi Hoa âm ghét bỏ nói.
"Chỉ một lần thôi."
Hai phu thê nói chuyện bên gối, không có gì mất mặt, thái độ của Lý Nguyên trái ngược với nàng.
Thôi Hoa âm cổ quái nhìn hắn, nói: "Thật khó tưởng tượng, chàng lại là Lý sư, lại... âm thầm thống nhất toàn bộ giang hồ ngầm trong Thần Mộc Điện, thậm chí khống chế thương hội Phú Giáp."
"Còn không phải vì nàng là nương tử nhà ta?" Lý Nguyên tiếp tục không biết xấu hổ, hắn thật sự rất thích sắc đẹp của nữ nhân trong vòng tay.
Nếu không phải bởi vì loạn thế này, nữ nhân trước mắt chính là phi tử trong hoàng cung, thậm chí... có thể trở thành hoàng hậu.
Và dáng vẻ của nàng, thật sự là nữ nhân đẹp nhất mà Lý Nguyên từng gặp.
Thậm chí Lý Nguyên từng nghĩ, lúc Trụ vương gặp Đắc Kỷ, phỏng chừng cũng giống như vậy.
Cảm nhận được sự thô lỗ của nam nhân nhà mình, Thôi Hoa âm hơi nhíu lông mày liễu, liếc mắt xem thường, nói: "Nhanh lên, một lát có việc nói cho chàng, là về... Thiên tử."
Lý Nguyên lập tức bất động.
Thôi Hoa âm hỏi: "Sao nữa?"
Lý Nguyên nói: "Lúc trước nàng nói muốn thưởng cho ta, có phải chính là chuyện này không?"
Thôi Hoa âm sửng sốt: "Chàng còn nhớ rõ à?"
Lý Nguyên nói: "Lời nàng nói, ta nào dám quên."
Thôi Hoa âm nói: "Ta đã là nương tử của chàng, không cần dỗ dành ta bằng cách dỗ dành tiểu nữ hài này nữa."
Lý Nguyên nói: "Được, lời nương tử nói, ta đều nghe."
Thôi Hoa âm gật đầu, tâm tình có chút thoải mái, nhưng chợt lại nhíu mày, bởi vì nàng phát hiện mình lại bị dỗ dành.
"Nói chuyện chính sự, nói chuyện chính sự." Lý Nguyên chặn miệng nàng lại, không muốn dây dưa chuyện này nữa.
Lúc này Thôi Hoa âm mới trầm mặc, sau đó nói: "Việc này là ta đoán, ta chưa từng nói với bất luận kẻ nào."
Dứt lời, lại nói: "Chàng có biết vì sao Thiên tử muốn hợp tác với Hồng Liên tặc không?"
Lý Nguyên nói: "Bởi vì y đổi ý, y không muốn mở kho vũ khí Đại Chu. Y bổ nhiệm hành hài để cân bằng thế lực giang hồ, mà hành hài thì hợp tác với Hồng Liên tặc, đương nhiên, bây giờ còn có Hắc Liên, Bạch Liên, Thanh Liên."
Thôi Hoa âm lắc đầu nói: "Đây là biểu hiện."
"Biểu hiện?"
"Chân tướng là, Thiên tử và Tứ Liên tặc có cùng mục tiêu."
"Mục tiêu gì?"
"Tăng cường quỷ vực, mở rộng quỷ vực, sau đó làm cho ruộng thịt trưởng thành đến trên tứ phẩm, từ đó bồi dưỡng ra võ giả mạnh hơn...
Sau đó, Tứ Liên tặc muốn thông qua võ giả mạnh hơn để trấn áp quỷ vực.
Mà Thiên tử, lại muốn Trung Nguyên sinh ra một hoàng triều thịnh thế trước nay chưa từng có."
"..."
"Thiên tai nhân họa, bất quá là quỷ vực tăng cường mà dẫn đến.
Hàng năm các địa phương mất mùa, chắc chàng cũng cảm thấy chứ?
Tứ Liên tặc và Thiên tử đều tán thành một ý nghĩ: Thay vì để cho thời đại tồi tệ nhất chậm rãi đến, chẳng bằng bọn họ chủ động mở ra, từ đó khống chế tiến trình."
Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Nói như vậy, Tứ Liên tặc vẫn là vì cứu vớt thế giới?"
Thôi Hoa âm nói: "Nếu ta đoán không sai, hẳn là vậy.
Hiện tại chàng bị cấm túc, rất có thể là bởi vì... kế hoạch của bọn họ đã bắt đầu.
Có những chuyện mà ta và chàng đều không biết đang xảy ra ở phương xa."