← Quay lại trang sách

Chương 340 Phố quỷ Diêm quân, cạm bẫy trùng trùng, nhảy ra ngoài cục (1)

Tại một nơi xa xôi.

Phố quỷ của Phục Giang đạo, đường phố quanh co khúc khuỷu như ruột dê, một cửa hàng tạp hóa đang tản ra ánh sáng ấm áp.

Nhìn từ bên ngoài thì không thể nhìn thấy điều gì, nhưng ngồi ở trong nhìn ra lại là nhất thanh nhị sở.

Trước cửa sổ thủy tinh khổng lồ, một nữ nhân xinh đẹp làn da xám trắng, được bọc trong áo choàng đen, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa của tiệm tạp hóa bị đẩy mở ra, rồi lại kéo đóng vào, mỗi ngày đều có không ít "khách nhân".

Mỹ phụ nhìn những khách nhân này, nhìn chuyện xưa của bọn họ.

Trong căn phòng này, cô có thể nhìn thấy "cuộc sống" của những người này.

Còn đối với "khách nhân" qua lại, mỹ phụ này là một đoàn sương mù không ai nhìn rõ.

"Xin chào."

Khách nhân đứng ngoài cửa, đột nhiên cẩn thận hô lên.

Đây là một nam tử cao gầy mặc áo trắng.

"Có ai không?"

Đây lại là một nữ nhân mặc đồ đen.

Nữ tử thấp bé, dáng người nho nhỏ.

Mỹ phụ trong phòng hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai người, quá khứ của hai người hiện lên trong đầu nàng.

Một nam một nữ tiến vào cửa hàng tạp hóa quỷ dị, rồi cẩn thận đi tới, quan sát, lúc nhìn thấy "nhân viên bán hàng áo trắng" phía sau quầy thì sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám.

Nữ nhân áo đen vội vàng xoay người, chạy trối chết vọt tới trước cửa tiệm tạp hóa, giơ tay kéo cửa, nhưng cửa như bị hàn chết, mặc cho nàng kéo thế nào cũng không kéo được.

Nam tử cao gầy áo trắng vội vàng kéo nữ nhân áo đen về, nói: "Nơi này không thích hợp, không nên lộn xộn."

Nữ nhân áo đen thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn băng ghế bên cửa sổ tiệm tạp hóa.

Từ góc nhìn của nàng, bên cửa sổ là một đoàn sương mù đen.

Mà đúng lúc này, phía sau hai người truyền đến một tiếng "loảng xoảng".

Cửa mở, một người bán hàng rong áo xanh vẻ mặt tươi cười chạy vào...

Người bán hàng rong áo xanh mang theo nụ cười gian thương nói: "Nhìn một chút nhìn một chút, son phấn, già trẻ không gạt..."

Người bán hàng rong vừa cười, vừa chạy tới sau quầy.

Hai người đi lòng vòng một hồi, thấp thỏm lo âu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Rồi, âm khí dần dần nổi lên, nếu ở tiệm tạp hóa thời gian dài nhưng không mua vật phẩm, vậy cũng phải trả giá thật lớn.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của nữ tử vang lên.

"Phạm Cừu Vãn, thuở nhỏ làm việc thiện, thân là hiệp khách, ghét ác như thù, giết 326 ác nhân. Lúc đi ngang qua phụ cận Ngân Khê, bỗng nhiên cuồng tính đại phát, nhưng không muốn giết người, cho nên nhảy xuống nước, cầu thanh tỉnh. Thân quấn tội nghiệp, vì tự sát."

"Tạ Thanh An, huynh trưởng Phạm Cừu Vãn, thân là hiệp khách, lại giữ vững đạo bất sát, cứu 326 thiện nhân. Lúc ở tửu lâu huyện Thiên Nam, nửa đêm chợt tỉnh, cuồng tính đại phát, muốn xách đao giết người, nhưng cưỡng ép khắc chế được, lấy dây thừng treo cổ tự tử, sau đó lảo đảo chạy ra tửu lâu. Thân quấn tội nghiệp, vì tự sát."

Nam tử áo trắng cao gầy và nữ tử áo đen chấn động, bọn họ hồi tưởng lại mọi chuyện.

Mà lúc này, đám sương đen trước cửa sổ đột nhiên đứng dậy.

Trong nháy mắt, trong tay hai người liền có thêm một ít tiền giấy quỷ dị.

Mỗi người ba tờ, một tờ 1 tiền, một tờ 1 ly, một tờ 3 ly...

Âm thanh lạnh lẽo lại lần nữa vang lên:

"Đến chỗ nhân viên cửa hàng áo trắng mua một túi đen, đến chỗ người bán hàng rong áo xanh lấy 4 ly mua hộp son màu xám, sau đó rời khỏi cửa hàng, đi dọc theo còn đường là trở về được, không nên dừng lại."

Giọng nói dứt lời liền im lặng, sau đó yên lặng lui về trước cửa sổ.

Mà hai người kia như bắt được cọng rơm cứu mạng, tuân theo thanh âm này, nhanh chóng mua vật phẩm, sau đó lại đến trước cửa, cửa hàn chết kia dĩ nhiên mở ra.

Hai người lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó quay vào trong tiệm, cúi người thật sâu về phía đám sương đen, sau đó lại không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi tiệm tạp hóa, sau đó vội vàng trở về đường cũ.

Lúc này mỹ phụ áo đen đã khôi phục nguyên dạng ngồi ở trước cửa sổ.

Cô xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút cô độc, không biết đang nhớ nhung người nào.

Mỹ phụ áo đen này tất nhiên là Diêm Ngọc.

Y phục của cô không biết từ lúc nào đã từ bạch y biến thành hắc y.

Trên thực tế, gần hai ba năm qua, khách trên phố quỷ đã tăng lên rất nhiều lần, giống như phủ Bắc Giang trước đây.

Những người này, đều là thân quấn tội nghiệp mà đến, nhưng tội nghiệp của không ít người đều chỉ mới phạm phải vào trước một ngày họ tiến vào phố quỷ.

Diêm Ngọc tự biết nhìn người, nếu là người đại thiện, nàng sẽ không đành lòng thấy họ chết, mà là yên lặng chỉ dẫn bọn họ, để cho bọn họ dùng tiền mua vật phẩm trong cửa hàng, lại rời đi.

Phượng Nhi là mua mạng của bọn họ, người bán hàng rong là mua son phấn rẻ nhất.

Đối với những hiệp khách giang hồ bình thường này mà nói, sau khi bọn họ mua lại mạng của mình từ chỗ Phượng Nhi, bọn họ liền thành hành hài, thậm chí có thể khống chế một chút sức mạnh của Phượng Nhi.

Mà phấn son của người bán hàng rong thì có thể giúp họ rời khỏi phố quỷ một cách suôn sẻ.

Đây là thiện lương thuộc về Diêm Ngọc.

Về phần ác nhân, nàng không quản, để cho Phượng Nhi bắt đi, bán lấy tiền.

Theo đôi huynh muội này rời đi, chẳng mấy chốc ngoài cửa lại có động tĩnh.

Một nam tử hào hoa phong nhã đi vào, sau khi hắn nhập môn, thuần thục móc ra hai tiền, nhưng không phải đến chỗ Phượng Nhi mua "túi đen", cũng không phải đến chỗ người bán hàng rong áo xanh mua "phấn son", mà là đi tới trước quầy mua một bộ "còng tay da người", sau đó đi tới trước khói đen, cung kính lên tiếng.

"Hắc Liên giáo Dư Ôn, bái kiến Diêm Quân.

Tai nghe không bằng mắt thấy.

Người ngài buông tha, chúng ta đều đã điều tra qua, đó đều là người thiện, điều này chứng tỏ ngài cũng thiện lương.

Chúng ta muốn thế giới tương lai nằm trong tay những người như ngài, xin ngài hợp tác với chúng ta."

Nam nhân tên là Dư Ôn rất cung kính.

"Kế hoạch của các ngươi là gì?" Diêm Ngọc hỏi.

Dư Ôn nói: "Đây là một thỏa thuận bí mật.

Ngài cần biết rằng ngoài ngài, còn có một tồn tại mạnh mẽ hơn, nhưng cũng đáng sợ hơn đang hợp tác với bọn ta.

Nhưng không cùng tộc ta, tất có dị tâm.

Vị kia khác ngài, nó không tồn tại chút nhân tính nào.

So với nó, chúng ta muốn tương lai nằm trong tầm kiểm soát của ngài hơn là nó.

Thế nhưng, hiện giờ trong giáo ta, người tôn sùng nó lại chiếm đại đa số.

Bởi vì nó đủ mạnh, bởi vì sức mạnh của nó chính là chìa khóa để giáo ta thực hiện kế hoạch.

Thứ lỗi cho ta mạo muội, ngài còn chưa có lực lượng như vậy."

"Vậy các ngươi muốn ta hợp tác với các ngươi như thế nào?" Diêm Ngọc hỏi.

"Ngài không cần phải làm gì cả, để tránh đi thu hút sự chú ý của nó. Chúng ta sẽ hướng dẫn ngài vào đúng thời điểm, để giúp ngài... kiểm soát nhiều hơn"

Dư Ôn cung kính hữu lễ.

"Ta không phải làm gì cả... vậy, điều các ngươi lo lắng là ta làm gì?" Diêm Ngọc lại hỏi.

Dư Ôn nói: "Nếu ngài chưa chuẩn bị làm gì, xin ngài tiếp tục duy trì nguyên trạng là được, trong tương lai chúng ta sẽ mang đến cho ngài thêm tin tốt."

Dứt lời, hắn lại hành lễ thật sâu, sau đó cười nói: "Nếu có thể, kính xin ngài sản xuất nhiều còng tay da người hơn, đây thật sự là một món hàng tốt."

Dư Ôn cúi đầu trước đám sương đen cạnh cửa sổ, rồi lựa chọn thối lui.

Trên con đường nhỏ uốn lượn như xác rắn, ánh sáng ảm đạm, Dư Ôn đi ra, thân ảnh dần dần đi xa.

Diêm nương tử im lặng nhìn hắn, lại thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm chỗ trống trải cách cửa hàng tạp hóa không xa...

Ở đó, có Tiểu Thánh đang chơi.

Cửa đẩy ra, lại có khách mới tới.

Diêm nương tử nhìn lướt qua, liền thấy được "cả đời" của người tới, đồng thời đưa ra phán đoán "Ác nhân".

Đã là ác nhân, vậy thì tùy hắn đi.

Nhưng, sau khi ác nhân này dùng tánh mạng mua đồ, tiệm tạp hóa chắc chắn nhận được quỷ tiền, nhưng những người canh giữ ở đầu phố cũng sẽ nhận được mặt hàng.

"Tồn tại cường đại hơn, nhưng cũng kinh khủng hơn sao?"

"Sức mạnh của nó là chìa khóa để Liên giáo thực hiện kế hoạch."

"Lực lượng này, chính là mê người phát cuồng, thân quấn tội nghiệp, lại thắp đèn chiếu ra một con đường u minh, dẫn người vào U Minh sao?"

"Liễm Y trai quỷ áo liệm, đèn lồng đầu người, quỷ trong ao."

"Muốn ta không làm gì cả, là lo lắng ta... làm gì đó và phá vỡ kế hoạch của họ?"

"Nói cách khác, ta có thể phá vỡ kế hoạch của họ."

"Vậy nên..."

"Đến đây ổn định ta."

Diêm nương tử chưa bao giờ ngây thơ.

Cô nhìn lướt qua hình ảnh một gia đình đoàn tụ ấm áp nơi trống trải kia.

Đó là thứ cô sẽ bảo vệ.

Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão; ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu.

(*Mạnh Tử - Ta kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người; Ta yêu thương con em ta cũng như yêu thương con em của mọi người).

Dưới cầu xương đông lạnh, bên đường xác đói rét, làn gió bay tiếng khóc thảm thiết, dòng suối xuôi từng hàng nước mắt, tất cả làm cho cô vô cùng xúc động.

Đây... hồng trần nhân gian, vạn nhà đèn đuốc, đều là thứ cô muốn thủ hộ.

Thế đạo này, là thiện thì có thiện báo, là ác thì có ác báo.