Chương 370 Nghiệt tiền, nhện, búp bê, chó, Cực Lạc Viên dâng lên nguyên bộ (4)
Thôi Vô Kỵ nhìn về phía Lý Nguyên, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Nguyên nói: "Ta cũng không biết nhưng cảm thấy nơi này quá nguy hiểm. Nếu không, chúng ta cũng chạy?"
Thôi Vô Kỵ nhìn lướt qua đệ tử trong hẻm núi, nói: "Như vậy không tốt chứ?"
Vừa dứt lời, lão liền thấy Lý Nguyên co cẳng bỏ chạy, tốc độ rất nhanh.
Thôi Vô Kỵ hô "Lý sư, Lý sư", cũng chạy theo Lý Nguyên.
Lý Nguyên cũng không biết tại sao mình phải chạy.
Đây hoàn toàn là bản năng của hắn.
Khi nơi nào đó xảy ra tai họa, ở đó... chẳng lẽ sẽ không phát sinh lần thứ hai sao?
Nó giống như một trận động đất.
Động đất một đợt, chẳng lẽ không có dư chấn sao?
Lý Nguyên nhanh chóng chạy qua biển hoa Vãng Sinh xinh đẹp, quơ tay bắt lấy hoa yêu trong biển hoa.
Hoa yêu nhảy vào trong tay áo hắn.
Lý Nguyên tiếp tục chạy.
Dùng sức uống sữa từ khi lọt lòng để chạy.
Hắn càng chạy càng miệng đắng lưỡi khô, da đầu tê dại, cảm giác không thoải mái ở trong bụng thay phiên đảo loạn, thật giống như lúc hắn gặp phải "cửa hàng hoa" ở trong núi sâu Tiểu Mặc Sơn.
Hắn vừa chạy, kéo theo Cảnh Bán Phong và Thôi Vô Kỵ chạy, mà hai vị lão tổ chạy trốn cùng một vị trưởng lão chết thảm, kéo theo những đệ tử khác chạy trốn.
Trong nháy mắt, toàn bộ người của Thần Mộc Điện đều chạy trốn.
Bọn họ cũng không biết tại sao mình phải chạy trốn.
Dù sao, nhìn thấy lão tổ chạy, bọn họ cũng chạy theo.
Nữ tử áo nâu, còn có tử tù và cường đạo sợ tới mức mất hồn, cũng chạy theo.
Nhưng đúng lúc này, trời đột nhiên tối, giống như mưa to giữa hè.
Mây dày như bùn đất phủ kín bầu trời, từ xa bay tới.
Đinh A Phi chạy, chợt thấy vấp phải thứ gì đó, cả người nhào về phía trước, ngã trên mặt đất.
Gã mắng chửi một tiếng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất hiện ra một hàng chữ máu dữ tợn: Trốn đi.
"Trốn?"
"Chết tiệt!"
Đinh A Phi căn bản mặc kệ chữ này.
Cùng lúc đó, còn có không ít người đều thấy được chữ này, nhưng phương thức nhìn thấy lại có đủ kiểu, có hiện ra trên mặt đất, có hiện ra giữa không trung, có hiện ra trên quần áo.
Nhưng bất kể là phương thức gì, những chữ này đều hiện lên rõ ràng ở trong mắt bọn họ, để cho bọn họ thấy được hai chữ "Trốn đi".
Mà nữ tử áo nâu lại không thấy được.
Đinh A Phi tiếp tục chạy trốn.
Nhưng chạy được một lát, đột nhiên gã nhìn thấy trên tảng đá cách đó không xa hiện ra một hàng chữ bằng máu tà ác: Mười.
Một giây sau, trên cây nổi lên một chữ máu: Chín.
Tiếp theo, chữ máu bắt đầu dần dần hiện lên, điều này làm cho Đinh A Phi ý thức được hình như là đang đếm ngược.
Nghĩ đến bộ dáng đáng sợ của "nhện quỷ" vừa rồi, Đinh A Phi quyết định trốn.
Thật ra, ngoại trừ Đinh A Phi, ở ngoài xa Lý Nguyên, Thôi Vô Kỵ, Cảnh Bán Phong cũng đều thấy được "Trốn đi" màu máu, cùng với dòng đếm ngược.
Ba người nhìn nhau.
"Trốn đi."
"Trốn đi."
"Trốn đi."
Ý kiến của ba người trong nháy mắt thống nhất.
Cảnh Bán Phong trực tiếp đáp đất, không biết trốn đi đâu.
Thôi Vô Kỵ vừa định tìm Lý Nguyên, lại phát hiện Lý sư đã biến mất, lão có chút không biết nói gì, nhưng nhìn thấy trên tảng đá trước mắt nổi lên một dòng chữ bằng máu dữ tợn "năm", lão cũng vội vàng tìm một chỗ trốn đi.
Mà Lý Nguyên, hắn thi triển "Liễm tức thuật","Ẩn thân thuật", lại lấy ra 124 khối 【 treo bài bằng đồng 】 thường chuẩn bị trong 【 thanh trang bị 】, hai tay đè xuống nhịp tim đang đập kịch liệt, khiến cho chính mình rơi vào trạng thái "biến mất".
Hắn nhìn chữ bằng máu ở trước mặt biến thành "không"...
Mà xung quanh lại bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên, xa xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương không giống tiếng người.
Ngay sau đó, lại thêm một tiếng...
Lý Nguyên cứ như vậy, không nhúc nhích trốn sau một tảng đá, trên lưng rợn lên từng đợt khí lạnh.
Đinh A Phi cũng trốn sau một tảng đá.
Gã nghe kêu thảm thiết, trong lòng đang sợ hãi, đột nhiên... gã nghe thấy tiếng bước chân.
Bước chân này nhẹ nhàng, nho nhỏ, giống như một đứa trẻ.
Đinh A Phi cũng không dám ngẩng đầu.
Mà đứa nhỏ kia dường như đang tìm người, thanh âm lúc gần lúc xa, một lát sau lại đi về phía gã.
Đinh A Phi cẩn thận di chuyển bước chân, kết quả chân như nhũn ra run rẩy, không cẩn thận đá trúng một hòn đá.
Sau đó, sau tảng đá vươn ra một bàn tay nhỏ bé hư thối, bàn tay nhỏ bé kia chợt vươn ra, bắt được Đinh A Phi, đột nhiên kéo đi.
Đinh A Phi mở to mắt, trong mắt gã là một đứa trẻ toàn thân thối rữa, như một đứa trẻ không biết đã chết được bao lâu.
Tiểu hài tử đang nhìn gã, trong ánh mắt tràn ngập oán độc, mà môi hướng hai bên kéo lên, tựa như đang vui vẻ cười.
"A a a!!"
Đinh A Phi sợ tới mức đỏ mặt, trong đầu chỉ còn lại cảm xúc sợ hãi, gã cất tiếng kêu thảm thiết.
Gần như cùng một lúc, Lý Nguyên cũng cảm nhận được tiếng bước chân này.
Hắn không nhúc nhích.
Tiếng bước chân vòng quanh, tìm kiếm, sau đó dường như không tìm thấy hắn, liền biến mất.
Lý Nguyên bất động tiếp tục đợi, toàn thân căng thẳng, không phát ra nửa điểm thanh âm.
Mà làm hắn kỳ quái chính là, 【 treo bài bằng đồng 】 trong ngực hắn một cái cũng không bị phá hủy...
Điều đó có nghĩa là hắn không bị tấn công.
Tại sao vậy?
Không bị bắt thì sẽ không bị công kích sao?
Mà đối phương... có vẻ như chỉ dùng thị lực và thính giác của người bình thường để tìm kiếm hắn?
Bóng đêm buông xuống.
Sương mù bất an, tựa như một xác chết khổng lồ và nhợt nhạt đang di động.
Nữ tử áo nâu ngồi trên bãi đất hoang, nàng nhìn những thân thể bị lột da xung quanh trong sợ hãi...
Những thân thể kia còn chưa chết, cư nhiên còn vặn vẹo trên mặt đất.
Nàng run rẩy nhìn bốn phía.
Tất cả những gì xảy ra ở đây đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, mà nàng thậm chí không biết tại sao nàng lại không chết.
Tất cả mọi người xung quanh nàng đều đã chết.
Nhưng nàng, vì sao không chết?
Nàng nhìn xung quanh
Bốn phía không một bóng người.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe được tiếng chó sủa.
Tiếng chó sủa kia từ xa mà đến, rất nhanh đã đến phía sau nàng, đó là một đoàn quỷ vật bao phủ ở trong bóng tối.
Trong bóng tối, răng nanh trắng bệch dò xét xuống, một ngụm cắn ở trên cổ nữ tử...
Nửa đêm.
Trong lều.
Đại hán lấy kim nguyên bảo kia ợ một cái, từ từ tỉnh lại, một bên xoa đầu, một bên thì thào không biết nói gì.
Trong lều này có rượu ngon thức ăn ngon, hắn liền say mèm một hồi, bên ngoài chuyện gì cũng không quản, nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là, cư nhiên cũng không có ai tới quản hắn.
Đại hán cẩn thận thò đầu ra ngoài, quan sát một lát, có chút cổ quái nói: "Trời tối rồi à? Những người kia thì sao?"
Đang nói chuyện, hắn chợt cảm thấy đau bụng, vô cùng đau.
Hắn ôm bụng, muốn đi đại tiện.
Nhưng mới đi được vài bước, hắn liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, máu toàn thân giống như không khống chế được, bắt đầu chạy loạn, nổi lên bên ngoài cơ thể, còn có từ trong thất khiếu chảy ra.
Bộ phận trái tim bên ngực trái của đại hán đột nhiên lún xuống, tựa như trái tim đột nhiên không còn.
Hai mắt hắn mở to, chết thảm trước lều trại.
Hắn không biết tại sao mình chết.
Mà kim nguyên bảo mê người trong ngực hắn lại giống như chịu một loại lực lượng nào đó, nó "xoay tít" lăn ra, rơi trên mặt đất, cứ như vậy không người nhặt lên, không người quan tâm, giống như đang chờ chủ nhân kế tiếp đến nhặt nó lên.
[Ngoài Lề: Chi Tiết Cực Lạc Viên]
Hiện nay có bốn loại quỷ xuất hiện ở Cực Lạc Viên (không phải quỷ đơn thể, mà đều là quỷ ghép).
1 – Quỷ nhện
Khi chạm vào mạng nhện, lộ ra đủ dương khí, sẽ bị quỷ nhện kéo vào Cực Lạc Nguyên, nhưng mạng nhện chỉ xuất hiện ở trong quỷ vực và phụ cận biên giới.
Quỷ nhện giỏi dụ bắt, nếu ở gần mạng nhện tồn tại người mạnh hơn, nó sẽ không vội vã thu lưới.
(Mộc Trần, trưởng lão Cô gia, đệ tử lục phẩm, đều chết trên đó, mà nữ nhân áo nâu bình thường kia ngược lại không chết)
2 – Quỷ khuyển
Khi ngửi thấy hơi thở của con mồi, sẽ áp đặt cho con mồi một lời nguyền rủa, sau đó bất kể con mồi chạy đến địa phương nào, chỉ cần con mồi ở một mình, nó sẽ từ xa mà đến, ăn thịt con mồi, biến thành quỷ bộc. Trong quá trình nó di chuyển, không nhìn hết thảy trở ngại.
(Những người xung quanh nữ nhân áo nâu đều đã chết, nhưng nàng không chết, tuy nhiên nàng đã ở trong trạng thái khép kín một mình, cho nên bị quỷ khuyển giết)
3 – Quỷ thử
Khi ngươi nhặt được tài sản ngoài ý muốn, quỷ thử sẽ đến đòi một cái giá lớn, trực tiếp lấy đi một bộ phận nào đó trong cơ thể ngươi.
(nam nhân ban đầu nhặt được kim nguyên bảo, ở trong lều, không nghe thấy tiếng khóc; mà bởi vì còn chưa đi sâu, cho nên không bị quỷ khuyển ngửi thấy; nhưng hắn lấy tiền, cho nên bị quỷ thử giết. )
4 – Quỷ búp bê
Quỷ búp bê (chế độ đơn giản)
Khi nghe thấy tiếng khóc, sẽ đến tìm tất cả mọi người xung quanh người khóc, sau đó chia ra chế độ ban ngày và ban đêm.
Chế độ ban ngày: Quỷ búp bê bằng cách nào đó cho phép ngươi trốn, sau đó nó dùng lực lượng người thường để đi tìm ngươi, cho dù nhìn thấy ngươi, hay nghe thấy ngươi, sau khi tìm thấy, nó sẽ lột da, cắt xén ngươi. Nhưng may mắn thay, nó chỉ sử dụng tầm nhìn và thính giác của một người bình thường.
Chế độ ban đêm: Quỷ búp bê buộc ngươi phải ngủ ngay lập tức, nếu ngươi không vâng lời, hoặc không thể ngủ, hoặc nếu ngươi ngủ nhưng tạo ra âm thanh, nó sẽ giết ngươi.
Trong quá trình này, quỷ búp bê không giết người khóc.
Rất nhiều đạo cụ, lực lượng, quỷ vật đều phát triển từ bốn ác quỷ này.