Chương 371 Lấy được tín nhiệm, càng hỗn loạn hơn, chuyển đến Vân Sơn đạo (1)
Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sáng chiếu trên vách đá thung lũng lạnh lẽo và hoang vu.
Các lần đệ tử còn lại của Thần Mộc Điện quy tụ một nữa.
Trong lòng họ sợ hãi mà nhìn thi hài trên đất vàng bằng phẳng, từng bộ thi hài không còn da, bọn họ nhanh chóng rút lui cùng cảm giác ói mửa và thần sắc sợ hãi khó có thể che dấu.
Cho đến khi bọn họ hội hợp với Cảnh Bán Phong, Thôi Vô Kỵ và Lý Nguyên, những đệ tử này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này sắc mặt của Cảnh Bán Phong cũng rất tệ, trong lòng y sợ hãi, quét mắt xa xa và không dám buông lỏng dò xét. Y suy tư một chút, nhìn lướt qua các đệ tử còn sót lại và trầm giọng nói một câu: "Rời khỏi nơi này trước đã, sau đó tổng hợp kinh nghiệm."
Mặc dù sắc mặt Thôi Vô Kỵ cũng trắng bệch, nhưng lại nói: "Khoan đã Cảnh gia chủ, không bằng chúng ta thử kiểm tra xem những người kia chết như thế nào, nói không chừng có thể tìm được nhiều tin tức, như vậy mới không tính là một chuyến uổng phí."
Cảnh Bán Phong sửng sốt phản bác: "Nếu gặp lại tập kích trước đó thì sao? Thôi Vô Kỵ ngươi nên biết chúng ta căn bản không hiểu rõ nguyên nhân loại tập kích đó."
Thôi Vô Kỵ bèn nói: "Chúng ta đã trải qua một lần tập kích nhưng vẫn còn sống. Vậy cho dù trải qua lần thứ hai thì cũng đã có kinh nghiệm. Không thể bỏ dở nửa chừng như này, hiện giờ vẫn còn nhìn rõ thi thể nhưng nếu chờ thêm vài ngày nữa thì tất cả đều sẽ thối rữa."
Cảnh Bán Phong nhìn qua đệ tử xung quanh rồi chất vấn: "Ngươi nhìn xem bây giờ còn có ai muốn đi làm loại chuyện này?"
Thôi Vô Kỵ phản bác lại: "Có rất nhiều sự tình phải làm nhưng lại đều là chuyện không ai muốn làm."
Cảnh Bán Phong đột nhiên nhìn Lý Nguyên hỏi: "Lý sư, ngươi nghĩ như thế nào?"
Lý Nguyên: "Ta tùy ý."
Thôi Vô Kỵ: "Như vậy đi Cảnh gia chủ, ngươi không dám dò xét vậy chúng ta liền đổi nhiệm vụ. Ngươi hộ tống Lý sư trở về, còn ta ở lại Cực Lạc Viên hoàn thành phân tích. Ta cảm thấy lần tập kích này hiển nhiên ẩn chứa tư liệu trân quý."
Cảnh Bán Phong hừ lạnh nói: "Thôi lão tổ, ngươi thật sự không sợ chết nhỉ.
Như vậy đi, nếu ngươi muốn tra thì cứ tra, ta mang Lý sư lui về phía sau.
Nhưng bây giờ bức tường hoa đã bị phá, hoa Vãng Sinh cũng đều đã tàn.
Bên ngoài không chừng có hành hài hoặc người của Hắc Liên giáo đến đánh lén quấy rối.
Ngươi thật sự muốn điều tra thì phải chờ Lý sư vây lại tường hoa."
Thôi Vô Kỵ xua tay ngắt lời: "Binh quý thần tốc, cho dù bọn họ đến quấy rối cũng không nhanh như vậy. Cảnh gia chủ, ngươi tạm thời mang Lý sư lui về phía sau, ta dẫn người điều tra."
Cảnh Bán Phong có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên phong cách của Cô hệ hoàn toàn đối lập với Cảnh hệ bọn họ, nhưng cũng không thể nói rõ ai tốt ai xấu.
Vì thế y mang theo Lý Nguyên lui xa, còn Thôi Vô Kỵ thì cường ngạnh chỉ huy các đệ tử còn lại bắt đầu "phân tích kết cục".
Một thời gian dài sau.
Hai loại thi thể được đặt trên mặt đất.
Một loại thi thể là bị tách chi lột da, loại này rất nhiều, bao gồm tử tù và đạo tặc bắt từ trong huyện, rất nhiều đệ tử Thần Mộc Điện, có thể nói gần như tất cả người đều chết như vậy.
Một loại khác thì chỉ có một người, là một đại hán toàn thân đều là máu, ngực trái mềm nhũn lún xuống, trái tim của gã không còn, còn những bộ phận khác lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Thôi Vô Kỵ cẩn thận quan sát phân tích.
"Loại thứ nhất hẳn là chết trong lúc bịt mắt trốn tìm, nguyên nhân có thể có liên quan đến tiếng khóc của nữ nhân kia. Có lẽ chúng ta đã nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân đó nên mới bị tấn công. Nhưng chỉ cần trốn kỹ, không bị quỷ ẩn nấp bắt được thì sẽ không chết."
"Cái chết của đại hán là loại thứ hai, rất có thể có liên quan đến vàng mà gã nhặt được. Nhưng nếu chỉ mình gã chết có nghĩa là gã đụng phải kim nguyên bảo này, hơn nữa sau khi nắm giữ một thời gian mới gặp phải tập kích?
Đã vậy, ta chuẩn bị điều động một số khôi lỗi đi nhặt lấy kim nguyên bảo này, mang tới các thị trấn phụ cận lại dùng tử tù tiến hành khảo nghiệm."
"Nhưng điều kỳ lạ là nữ nhân phát ra tiếng khóc lúc trước đã biến mất, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, điều này rất kỳ lạ, khả năng cao là đang cất giấu một quy luật không được biết đến khác."
"Ngoài ra con nhện lúc trước không ăn người thường, sau khi cường giả lục phẩm bị dính vào cũng không vội động thủ mà càng giống như đang bẫy trưởng lão Cô gia."
Sau một hồi phân tích kỹ càng, Thôi Vô Kỵ phân tích ra bảy tám phần.
Mà càng phân tích lại càng làm cho người ta sởn gai ốc.
Chẳng qua là thoáng tới gần, đã gần như dẫn phát đoàn diệt. Mà nguyên nhân đoàn diệt lại rắc rối phức tạp... Hơn nữa những thứ này dường như chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.
Lý Nguyên thấy Thôi Vô Kỵ phân tích rõ ràng, đáy lòng cũng âm thầm cảm khái những lão tổ này thật sự không đơn giản chút nào.
Nơi này chung quy vẫn là sân nhà Thần Mộc Điện.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng.
Vài ngày sau...
Một khôi lỗi lục phẩm máy móc đi tới nơi này, nâng kim nguyên bảo trên mặt đất lên bỏ vào trong "hộp lưu trữ" trước ngực.
Còn Lý Nguyên thì đã sớm rút về nội thành Thần Mộc Điện.
Các thê tử của hắn đã nghe về lần thăm dò nguy hiểm này, sớm tụ tập ở trong nhà.
Đợi Lý Nguyên vừa về nhà liền vây quanh hắn.
Thôi Hoa âm ngày thường lãnh ngạo, lúc này cũng lộ vẻ mặt ôn nhu.
Mà Cảnh Thủy Hương lại vô cùng sợ hãi cầm lấy tay hắn, đáng thương thì thào: "Tướng công, ta không muốn mất đi chàng, ta không muốn mất đi chàng... Đừng để xảy ra chuyện gì, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy... Ta cầu xin ngươi, ta xin lỗi, xin lỗi."
Thôi Hoa âm nhìn lướt qua bộ dạng Cảnh Thủy Hương, nhịn không được mà nói: "Tướng công đã không có việc gì, vậy ta đi tu luyện tiếp."
Lý Nguyên gật đầu.
Âm phi nương nương khác với phàm nhân Diêm Ngọc và Tiết Ngưng, bản thân nàng là một thiên tài và có những mục tiêu riêng của mình. So với quan hệ phu thê, hắn và nàng càng giống "đạo lữ" hơn.
Nếu nói phàm nhân Diêm Ngọc và Tiết Ngưng là dựa vào dây leo của cây đại thụ này, vậy thì âm phi nương nương lại là một thân cây khác sinh trưởng bên cạnh đại thụ.
Về phần Cảnh Thủy Hương...
Lý Nguyên nhìn lướt qua chỉ số trái ngược trên đỉnh đầu nàng "220(950)-225(1000)", thần sắc hơi ngưng trọng.
Dường như thực lực của vị nương tử nhà mình đang khôi phục?
Lý Nguyên đang suy nghĩ thì bên tai truyền đến thanh âm.
"Tướng công, chàng bị kinh hãi, xin hãy để Thủy Hương hầu hạ chàng.
Nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn lập tức gọi người mang rượu lên, sau đó đuổi mọi người lui ra, cởi áo ngoài và dây lưng, lại thay sa y màu đỏ mê người nhảy múa trước mặt Lý Nguyên.
Vũ điệu của nàng nhanh nhẹn như kinh hồng, thân hình uyển chuyển như du long, tay áo rộng rãi của sa y màu đỏ tựa như mây trôi theo gió, thổi tới lại lướt đi, cánh tay tuyết uyển chuyển, lấp ló đôi chân dài.
Đợi đến khi Lý Nguyên uống rượu xong, nàng lại giống như một đóa hồng vân đi tới bên người Lý Nguyên, đôi chân dài quấn lên, bàn tay mềm mại cởi áo, dùng tất cả vốn liếng đến lấy lòng hắn, làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn quên đi nỗi sợ hãi lúc trước.
Một đêm trôi qua, Lý Nguyên tỉnh dậy trong trong ôn nhu hương.
Hắn lấy ống sáo, đứng dưới đám mây trắng ngoài cửa, chậm rãi thổi.
Những ngày bình thường dường như trở lại. ...
Nửa tháng sau, đầu xuân đã tới.
Trong thành Thần Mộc Điện, hoa thơm nở rộ, hoa nơi này phong phú hơn bên ngoài, đi ở giữa giống như đi trong một khu rừng thần bí.
Nếu là ngày thường, thì đây chính là mùa tốt để thượng tầng của tám đại gia tộc Thần Mộc Điện ngắm hoa.
Nhưng bây giờ chiến loạn, hơn nữa Quách gia bị diệt, Liễu gia phản bội, lúc này người ngắm hoa lác đác không có mấy.
Lý Nguyên lại tự mình ngự xe về phủ viện, nhìn Cảnh Thủy Hương đang từ trong nhà đi ra, trong mắt hiện lên vài phần kinh diễm.
Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia được bao bọc trong một bộ lễ phục màu đen thần bí mà tao nhã, cổ áo lễ phục rộng dày hơi mở, hiện ra làn da trắng như tuyết cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Những bông hoa cỏ xấu hổ màu phấn nhạt rải rác ở cổ áo của lễ phục, lộ ra vài phần thuần khiết kỳ dị.
Hai mắt mê ly bị mũ nón che khuất như ẩn như hiện, tựa như ngôi sao trong sương mù mờ mịt.
Lý Nguyên nắm lấy tay nàng, kéo lên xe ngựa, kinh ngạc nhìn trang phục của nàng.
Rất ít khi hắn nhìn thấy nữ nhân lấy màu đen làm chủ đạo mà trang điểm bản thân, nhất là nữ nhân này còn là lão bà của hắn.
Trong lúc nhất thời, nữ tử trước mặt thậm chí trở nên có chút xa lạ.