Chương 374 Thiên hạ dư đồ, Tây Cực Băng tộc, thu hoạch trước khi rút lui (1)
Tiểu Thánh và Niên Niên đều ở Vân Sơn đạo, nàng qua đó có thể chăm sóc chúng nó, ta cũng có thể yên tâm."
"Ừm."
Diêm nương tử lạnh lùng đáp.
Trong khung cảnh chợ quỷ vặn vẹo bóng đen thành trắng, vạt váy màu máu của nữ quỷ nhộn nhạo, hiện ra phong tình linh dị mà phàm nhân không thể nhìn thấy, năm ngón tay trắng bệch của cô cầm lấy quan tài băng, chăm chú nhìn một lúc lâu giống như đang nhìn xuyên qua quan tài băng này, quan sát ác quỷ ở nơi nào đó.
"A?" Giọng nói của cô mang theo vài phần nghi hoặc.
"Sao vậy, con quỷ này có vấn đề gì sao"? Lý Nguyên chú ý tới thần sắc của cô, cất giọng nói: "Nếu có gì không ổn thì đừng thử, hết thảy lấy ổn định làm chủ."
Diêm nương tử lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ta có thể ăn nó."
Dứt lời, cô xoay người nói: "Tướng công, chàng đi trước."
Lý Nguyên cũng không nhiều lời nữa.
Hắn im lặng trong giây lát, nương tử vẫn cẩn thận như vậy, sẽ không nói ra câu như "một khi dung hợp, chàng sẽ không thể rời đi", đây là đang giữ thể diện cho hắn, cô luôn suy nghĩ cho hắn như vậy.
Hắn ngẩng đầu, trăm chữ hóa thành một câu: "Hẹn gặp lại ở Vân Sơn đạo."
Diêm nương tử chớp chớp đôi mắt lạnh như băng, không hề có ý cười, xem như hồi quang phản chiếu dí dỏm trong quá khứ, hoặc là một cách biểu đạt cảm xúc.
"Gặp lại ở Vân Sơn đạo."
Trong thanh âm lạnh như băng này, Lý Nguyên lại nghe được sự ấm áp.
Hắn kéo Thiên Lý Nhất Tuyến, xuyên qua đường hầm âm lãnh lạnh lẽo, về tới bên cạnh Vương Hạc Nhiên.
Cảnh tượng biến ảo, trong không khí tràn ngập mùi rượu đặc biệt của tửu lâu, và không khí ngưng trệ lạnh lẽo trong mật thất.
"Chủ nhân."
Vương Hạc Nhiên nói.
Lý Nguyên lấy từ trong ngực ba miếng 【 treo bài bằng đồng 】 giao cho y, sau đó nói: "Mấy ngày nữa, ngươi dẫn người xuất phát đi Vân Sơn đạo gặp Đường Niên."
"Vâng, thưa chủ nhân!" Vương Hạc Nhiên cung kính nói: "Chỉ là bây giờ tuyết đang rơi, đường tới Vân Sơn đạo rất khó đi, muốn gặp được đại tiểu thư, nếu may mắn cũng phải mất khoảng hai tháng còn không thì e là phải đợi đến đầu xuân năm sau tuyết tan."
"Không sao, từ từ mà đi, không cần gấp gáp. Nếu có chuyện gì thì tạm thời ở lại bên cạnh Đường Niên, chờ lệnh ta thông báo." Lý Nguyên nói.
"Vâng."
Vương Hạc Nhiên đáp.
Lý Nguyên lại nói thêm một số chi tiết.
Khi Vương Hạc Nhiên đến Vân Sơn đạo, hắn cũng có thể đến được đó.
Nghĩ đến lúc này có lẽ Diêm Ngọc đã bắt đầu dung hợp băng quan quỷ ở Vân Sơn đạo, hắn có chút trầm mặc mà bước lên bậc thang rời khỏi mật đạo, đổi chỗ với "Lý Nguyên giả" ở bên ngoài, cầm vò rượu lẳng lặng nhìn mấy giây, trong mắt như có điều suy nghĩ, sau đó vỗ nhẹ lớp bùn trên miệng vò rượu và uống mấy vò liên tục.
Thẳng đến khi rượu từ khóe miệng chảy xuống làm ướt cổ áo, hắn mới bỏ lại vò rượu rồi nói một câu: "Vẫn là hương vị quê hương quen thuộc a... Ha ha."
Nói xong, hắn lảo đảo đi ra khỏi tửu lâu, gọi một chiếc xe ngựa: "Đi tam trọng môn."
Phu xe nhận ra hắn liền đáp: "Được Lý sư, chỉ là... tam trọng môn, tiểu nhân không thể vào được."
Lý Nguyên cười ha ha nói: "Có ta ở đây, đến lúc đó kéo ra cho bọn họ xem."
Phu xe cũng cười theo.
Hắn thoải mái duỗi chân dài, tựa vào băng ghế của xe ngựa.
Mà người bảo vệ hoặc là người giám sát thì chậm rãi đi theo sau, không phát hiện sự dị thường của hắn.
"Sao tướng công lại uống nhiều rượu như vậy, có phải Thủy Hương làm chỗ nào không tốt, mới làm cho tướng công cảm thấy phiền não, thiếp thân xin lỗi tướng công."
Nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn đỡ Lý Nguyên, vừa xin lỗi vừa hầu hạ hắn lên giường, sau đó lại cởi quần áo ra cho hắn.
Một lát sau, Lý Nguyên dường như tỉnh lại, hắn ngồi thẳng dậy nhìn Cảnh Thủy Hương nói: "Chỉ là hơi nhớ quê hương."
"Thiếp thân nhớ quê của tướng công là huyện Sơn Bảo."
"Ừ. Đáng tiếc là đã bị liên tặc chiếm đoạt."
"Tướng công, nếu chàng muốn mượn rượu giải sầu thì có thể uống bách hoa nhưỡng trong thành, có thể làm ngũ phẩm say nha."
Lý Nguyên ngửa người ra sau, dang hai tay trên đệm chăn, dùng thanh điệu mang theo nụ cười rồi lại phức tạp, cảm thán nói: "Bách hoa nhưỡng mặc dù tốt nhưng vẫn nhớ tuyết phôi nhưỡng ở quê nhà."
"Cho nên, rượu hôm nay tướng công uống chính là tuyết phôi nhưỡng?"
"Phải."
"Thiếp thân xin lỗi."
"Sao vậy?"
"Là Thủy Hương không thể cho tướng công hạnh phúc mà chàng mong muốn, cho nên tướng công mới ưu sầu..."
Không khí lập tức an tĩnh, thật lâu sau Lý Nguyên mới nói một tiếng: "Ngủ thôi."
Cảnh Thủy Hương thổi tắt nến, trong bóng tối truyền đến tiếng sột soạt cởi quần áo....
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, Cảnh Thủy Hương đã rời giường chuẩn bị bữa sáng phong phú cho Lý Nguyên.
Đợi đến giữa trưa, một chiếc xe bò chở đầy tuyết phôi nhưỡng, đi trong gió tuyết, tiếng chuông vang lên chậm rãi mà tiến vào tam trọng môn, cuối cùng dừng trước cửa Cảnh gia.
Sau đó lại có người hầu dỡ xuống từng vò rượu.
Một vị quản sự Cảnh gia tìm được Lý Nguyên, nói: "Lý sư, lão gia bảo ta đưa tới cho ngài năm mươi vò tuyết phôi nhưỡng."
Chợt y muốn nhớ tới cái gì "A" một tiếng, lấy từ trong ngực ra một cái hộp ngọc, hai tay dâng lên nói: "Trong này chứa hai trăm đóa hoa phần tâm.
Hoa phần tâm, còn gọi là hoa liệt tửu, đối với người thường mà nói là độc dược nhưng đối với võ giả lục phẩm trở lên lại là vật say lòng người, dùng hoa này ủ rượu hoặc là ngâm vào phàm rượu có thể khiến cho rượu mãnh liệt gấp mấy lần.
Lý sư có thể cho một đóa hoa liệt tửu vào vò rượu, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Cảnh gia chủ có lòng rồi". Lý Nguyên nói.
Quản sự cười nói: "Gia chủ khen ngợi ngài rất nhiều, thường nói ngài nên là con rể Cảnh gia."
Dứt lời, y lại cung kính cúi đầu hành lễ cáo từ.
Lý Nguyên có chút suy tư.
So với Cô hệ hiếu chiến, hắn quả thật thiên về Cảnh hệ nhiều hơn.
Sau khi người đi, hắn lấy ra một vò rượu, lại lấy một đóa hoa liệt tửu bỏ vào.
Hoa trắng khô quắt ngâm vào rượu tựa như sống lại, hương thơm hòa lẫn mùi rượu, càng ngày càng nồng đậm.
Một canh giờ sau, mùi hương nồng đậm gần như ngào ngạt.
Lý Nguyên uống một ngụm, quả như người bình thường uống rượu mạnh, nồng độ rất cao.
Cảnh Thủy Hương thấy hắn uống rượu, nhích vẻ mặt lo lắng lại gần.
Lý Nguyên lấy ra sáo dài rồi nhìn bốn phía, tay xách theo vò rượu nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.
Ngói lưu ly trên mái nhà ở dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông phản chiếu lên ánh sáng lăn tăn.
Tầm mắt được mở rộng, tâm tình cũng sẽ theo đó mà thấy thoải mái.
Lý Nguyên uống nửa vò rượu, say khướt đem sáo kề bên môi thổi một bài 《 Trường Tương Tư 》.
Đây là bản sáo phổ của thế giới này, thể hiện một loại nhớ nhà mờ nhạt.
Tiếng sáo du dương ai oán truyền ra ngoài, xa đến toàn bộ người Cảnh gia đều có thể nghe được.
Cảnh Thủy Hương yên lặng ngồi bên cạnh hắn.
Lý Nguyên thổi xong một khúc, nhìn nương tử bên người cười nói: "Hương Vương, lúc trước là nàng dạy ta thổi sáo."
Cảnh Thủy Hương nghe được danh hiệu "Hương Vương" này, trong lòng có chút sửng sốt nhưng cũng chỉ nói: "Tướng công, chàng uống say rồi."
Lý Nguyên thấy nàng vẫn không nhắc lại chuyện "Hương Vương", cũng không chịu nhắc tới vì sao nàng khiêm nhường như vậy, hắn chỉ gật đầu, nhìn lướt qua "800(950)-850(1000)" bên người nàng và cười đáp một tiếng: "Ừ, ta say rồi."
Hắn gối đầu lên chân Cảnh Thủy Hương, chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Đối với vị nương tử này, hắn đã có chút suy đoán.
Mà lúc này, Cảnh Thủy Hương đang cúi đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Nguyên nhưng sắc mặt gần như đã trở về bình thường.
"Một năm mười sáu ngày rồi." Nàng nhẹ giọng nói.
Lý Nguyên nhắm mắt nói: "Đúng vậy."