← Quay lại trang sách

Chương 373 Lấy được tín nhiệm, càng hỗn loạn hơn, chuyển đến Vân Sơn đạo (3)

Cô Tạ hướng Lý Nguyên nói: "Lý sư thứ lỗi."

Lý Nguyên mỉm cười nói: "Không sao."

Thấy mọi người rời đi, Lý Nguyên lại kéo Diêm Mục nhẹ giọng hỏi: "Ngươi biết nương tử ta sao?"

Diêm Mục lắc đầu.

Nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Lý Nguyên, Diêm Mục lại nói: "Ta nhập môn muộn, rất nhiều chuyện thật không biết. Hướng sư huynh kia là lão nhân đã nhập môn hai mươi năm. Phỏng chừng Hương Vương là cố nhân gì của hắn?"

Lý Nguyên không hề dây dưa nói: "Rảnh thì tới tìm ta uống rượu."

Diêm Mục cười khổ nói: "Ta ở bên ngoài cửu tử nhất sinh... Được, nếu uống rượu thì lát nữa ta tới tìm ngươi."

Đợi mọi người đều đi xa, Lý Nguyên kéo vai nương tử để nàng tựa vào trong ngực mình, sau đó hỏi: "Nương tử, Hương Vương là nàng sao?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Cảnh Thủy Hương đột nhiên tái nhợt sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống đất nói: "Ta xin lỗi, tướng công ta thật sự xin lỗi... trước đây, ta... ta quả thật được gọi là Hương Vương, nhưng ta đã sớm không phải là Hương Vương nữa.

Ta sai rồi, ta không nên giấu chàng, ta..."

Nói xong, nàng giơ tay muốn tát mình.

Lý Nguyên cầm tay nàng, khẽ thở dài.

Hắn biết, hắn và nữ nhân trước mắt này căn bản không thể gần gũi.

Nhưng nữ nhân này đã khiêm tốn như vậy, hắn cũng sẽ đáp lại bằng sự ôn nhu nên có.

Hắn ôm lấy nương tử nhỏ nhắn xinh xắn, cẩn thận phủi bụi bặm trên đầu gối nàng, lại giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng nói: "Xin lỗi, ta không nên hỏi, mỗi người... ai cũng đều có quá khứ."...

Những ngày tháng yên bình cũng trở lại.

Số lần Lý Nguyên tham gia hỗ trợ tác chiến càng ngày càng nhiều.

"Sự tự do" của hắn bắt đầu khôi phục.

Dần dần, hắn có thể một mình đi đến nhị trọng môn, thậm chí phía sau tam trọng môn.

Mà mỗi một lần hắn trở về bình thường cũng làm các giám sát yên lòng.

Đồng thời số lần Lý Nguyên mang theo Tiểu Bình An cũng càng ngày càng nhiều.

Tính tình hai cha con này rất tương khắc, có thể duy trì không cãi nhau đã là tốt lắm rồi.

Lý Nguyên thì vẫn ổn.

Nhưng Tiểu Bình An tựa như ăn phải thuốc súng, chỉ cần châm một cái là phát nổ ngay.

Sau một cuộc đại chiến nọ, cuối cùng Lý Nguyên cũng đạt được đủ tín nhiệm, hắn thành công đưa Tiểu Bình An rời khỏi tam trọng môn, lại mang theo nhi tử trở về trước con mắt của những người giám sát.

Và cũng sau lần này, các giám thị ở trước mặt Lý sư phẫn nộ nói là về sau sẽ không bao giờ theo dõi nữa, nhưng thực chất bọn họ chỉ là giảm người theo dõi lại và ở xa quan sát.

Đối với Lý Nguyên như vậy là đủ rồi....

Thời gian từng ngày trôi qua.

Hơn nửa năm trôi qua.

Mùa đông đến.

Lý Nguyên đi vào một tửu lâu nổi tiếng.

Tửu lâu nổi tiếng này chính là do Thanh Y lâu mở.

Sau khi tiến vào nhã gian, hắn gõ nhẹ vào mặt đất, một mặt sàn nhà trượt ra, bên trong hiện ra cơ quan mật đạo.

Mà trong cơ quan mật đạo này, một "hắn" đã "hóa âm trang" từ trong đó đi ra và dùng bữa uống rượu ở nhã gian, còn chính hắn lại theo cơ quan tiến vào trong mật thất.

Trong mật thất, Thanh Y lâu chủ Vương Hạc Nhiên đang canh giữ.

"Chủ nhân."

"Gần đây tình hình thế nào?" Lý Nguyên ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.

Vương Hạc Nhiên đã sớm viết lại tất cả sự tình cần trình báo, như thế hiệu suất sẽ cao hơn so với báo cáo bằng miệng.

Lý Nguyên cầm giấy lật xem.

Đồng tử hắn hơi co rút lại.

Điều đầu tiên là hỗn loạn, hiện giờ Miên Châu đạo rất loạn.

Trong Cái Bang, những quân cờ mà Lý Nguyên cài cắm thông qua còng tay da người, gần như đã bị diệt hoàn toàn, thay vào đó lại đổi thành một nhóm người xa lạ, Vương Hạc Nhiên suy đoán rằng những quân cờ đó là Liên giáo.

Nói cách khác, thật ra giang hồ Miên Châu đạo đã bị Liên giáo khống chế hơn phân nửa.

Mà thương hội Phú Giáp cũng không khá hơn chút nào.

Ứng Mị Nhi bị người đuổi giết, gãy một cánh tay, bộ dáng vốn lẳng lơ trở nên âm ngoan.

Mà hiện giờ, chuyện nàng mất tích lại bị bên ngoài trắng trợn lăng xê, nói là nàng đã chết. Lúc này thương hội Phú Giáp là do một vị lão nhân ra mặt khống chế.

Ứng Mị Nhi và Tiết Ngưng cùng nhau mang theo một nhóm tử trung rút vào Vân Sơn đạo cằn cỗi.

Có thể nói thế lực giang hồ mà Lý Nguyên nắm trong tay, ngoại trừ nội thành Thần Mộc Điện của phủ Viên Thiên ra thì không còn nữa.

Điều thứ hai là chiến sự.

Hơn nửa năm qua, chiến sự có thể nói là nổi sóng chập trùng, có mấy tháng là Thần Mộc Điện triệt để chiếm cứ thượng phong, tiêu diệt không ít giáo đồ Liên giáo.

Nhưng gần đây, không ít địa phương bắt đầu bùng phát tai họa, dường như ở phía nam đã xảy ra biến cố cực lớn nào đó, xuất hiện chút biến hóa khó có thể tưởng tượng.

Mà sự thay đổi này đang xoay chuyển thế cục.

Điều thứ ba, Vân Sơn đạo gửi thư.

Trải qua hai năm kinh doanh ở Vân Sơn Đạo, Đường Niên xem như đã hoàn toàn đứng vững gót chân.

Lần này, nàng đưa tới một phần lễ vật cho nghĩa phụ.

Những người ngoài không biết là cái gì, chỉ biết là rất nặng.

Tuy rằng bị quấn chặt nhưng chung quy chỉ lớn bằng bàn tay.

Nhưng khi mọi người nâng lên mới phát hiện, thứ to bằng bàn tay này lại nặng đến mức có thể đè trục bánh xe xuống.

Thanh Y lâu là tốn rất nhiều công phu mới mang được thứ này vào thành.

"Chủ nhân, lễ vật của đại tiểu thư cũng mang đến, hiện tại ngài có xem không?"

Lý Nguyên nhắm mắt tiêu hóa một chút những tin tức này rồi mới nói: "Xem."

"Vậy mời ngài đi theo ta."

Hắn đi theo Vương Hạc Nhiên, mở ra bao khỏa bọc ngoài lễ vật.

Trong phòng nhỏ, âm khí dần dần lan ra.

Một lá thư rơi từ bên trong ra.

Lý Nguyên nhặt thư lên.

Thư là Đường Niên viết.

Trong thư nói, nàng đã tìm được một quỷ vực không tồi và đã được Bàng Nguyên Hoa giám định, quỷ vực kia hẳn là quỷ vực đơn quỷ, đồ vật trong bao là đạo cụ ác quỷ đặc sản Vân Sơn Đạo được Bàng Nguyên Hoa mua từ phố quỷ — quan tài băng.

Quan tài băng giá 3 phân, chỉ cần ném hình nhân chứa khí tức của mục tiêu vào trong quan tài băng, đối phương sẽ phải chịu đựng một trớ chú khủng khiếp.

Lý Nguyên thu hồi quan tài băng, sau đó lấy Thiên Lý Nhất Tuyến của Dao Giác quấn quanh người Vương Hạc Nhiên nói: "Một canh giờ sau ta sẽ trở về, ngươi đưa thêm rượu ngon cho ta ở bên ngoài."

"Vâng, chủ nhân." Vương Hạc Nhiên cung kính lĩnh mệnh.

Lý Nguyên nhất niệm đi tới huyện Sơn Bảo, sau đó quen đường đi tới quỷ vực chợ đen.

Đã đến lúc Diêm nương tử chuyển nhà.

Mà lần này đến huyện Sơn Bảo, hắn cảm thấy không khí nơi này là lạ.

Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, đó là mùi son phấn của Bái Hương giáo.

Xa xa vang vọng tiếng gào thét cổ quái của dã thú, nhưng nghe lại không giống yêu thú mà giống như là tiếng rít quái dị của người nhưng không phải người, cũng giống như thú nhưng không phải thú.

Hơn nữa những tiếng rít này đan xen vào nhau, giống như có rất nhiều sinh vật cổ quái đang chui rúc lại một chỗ.

Treo bài bằng đồng trong ngực hắn bắt đầu nóng lên, bắt đầu khẽ nứt.

Lý Nguyên nhíu chặt mày.

Quả nhiên, phía sau tam trọng môn Thần Mộc Điện là một trong những nơi an toàn nhất, hắn trốn ở đó không phát hiện ra biến hóa bên ngoài, nhưng thực tế rất có thể bên ngoài đã long trời lở đất.

Quỷ vực chợ đen vẫn im lặng như mọi khi.

Lý Nguyên cẩn thận từng li từng tí đi tới, đột nhiên nhìn thấy một quỷ ảnh màu đỏ mờ ảo hiện lên trước mặt hắn, hai gò má trắng bệch, lộ ra một cỗ mị lực không giống với bất kỳ nữ tử nào trên thế gian.

"Diêm tỷ!"

Giọng hô của Lý Nguyên mang theo vui sướng.

Hắn ở lâu với Cảnh Thủy Hương, Thôi Hoa âm, mới phát hiện tri kỷ chân chính của hắn chỉ có thể là Diêm Ngọc, nhiều lắm là tính cả Tiết Ngưng.

Cảnh Thủy Hương chắc chắn có mục đích.

Thôi Hoa âm và hắn là cùng có lợi.

Mà chỉ có Diêm Ngọc và Tiết Ngưng mới là cùng hắn sinh tử có nhau, không rời không bỏ.

"Quần áo mới, đẹp không?"

Thanh âm Diêm Ngọc lạnh như băng, lộ ra vài phần âm trầm dọa người, cô xoay hồng y của mình.

Lý Nguyên ôm chặt cô, nói: "Đã lâu không gặp."

"Đúng là lâu lắm rồi."

Diêm Ngọc để mặc hắn ôm, lạnh lùng nói: "Kéo dài thêm vài năm nữa thì nhân tính của ta sẽ từ từ biến mất."

Lý Nguyên nói một tiếng "nhanh thôi" sau đó lại lấy "quan tài băng" ra khỏi thanh trang bị.

Đây là một chiếc quỷ quan tài nhỏ màu xanh lam, kích thước bằng lòng bàn tay cùng những cạnh băng giống như xương nhô ra khỏi bề mặt.

Lý Nguyên nhanh chóng nói rõ tác dụng và lai lịch của thứ này, nói: "Diêm tỷ, đây là một đơn quỷ, chắc chắn đánh không lại tỷ. Ý tưởng của ta là, nàng chuyển đến Vân Sơn đạo trước rồi sau đó ta cũng sẽ nhanh chóng đến đấy."

Diêm Ngọc nhìn chằm chằm quan tài băng một lát: "Ta không có ý kiến gì."

Lý Nguyên nói: "Một cái quan tài băng có đủ không?"

Diêm Ngọc nói: "Đủ rồi, con quỷ kia sẽ vượt phố đến tìm ta. Sau đó ta sẽ không ngừng tấn công nó, khiến nó phải hợp nhất với ta. Quỷ bình thường chỉ có thể tấn công một lần nhưng ta có thể tấn công liên tục.

Một khi bắt đầu dung hợp, ta liền có thể lập tức dời quỷ vực chợ đen đến Vân Sơn đạo."