← Quay lại trang sách

Chương 376 Thiên hạ dư đồ, Tây Cực Băng tộc, thu hoạch trước khi rút lui (3)

Tại sao nó lại bị xé?

Lý Nguyên suy nghĩ một chút, người có thể tới nơi này xem tin tức ngoại trừ điện chủ, trưởng lão, một phần đệ tử thân truyền của Thần Mộc Điện còn có một bộ phận đệ tử nội môn, mà bất kể đệ tử thân truyền hay là đệ tử nội môn, bọn họ đều phải nhập môn thật lâu mới được.

Đệ tử nội môn có niên hạn nhập môn từ lâu, phần lớn là đã đến cấp độ thăng cấp ngũ phẩm.

Mà dường như Thần Mộc Điện cũng không muốn cho đệ tử biết nội dung chi tiết của "thương thế", mà chỉ để cho bọn họ hiểu được "thương thế có thể khôi phục, về phần khôi phục như thế nào, cần hỏi cao tầng trong tộc".

Lý Nguyên hơi suy tư.

Cái này có lẽ thiên về "cổng thông tin" mà không phải "thuyết âm mưu", dù sao Thần Mộc Điện là một thế lực lớn, dùng âm mưu vào việc tu luyện của chính mình thì quả thật kỳ lạ.

Nếu thật sự có âm mưu, làm sao Thần Mộc Điện có thể trở thành thế lực lớn như bây giờ?

"Cảnh Thủy Hương, Hương Vương, vị đệ tử nội môn lục phẩm tên là Hướng Hải Lâu kia nhập môn hơn hai mươi năm, nói là vẫn luôn cố gắng để đánh bại nàng."

"Thăng cấp ngũ phẩm thất bại sẽ cần thời gian chữa thương, mà thương thế này có nhẹ có nặng, không chỉ có bao hàm lực lượng còn bao hàm tinh thần."

"Mặc dù không có trang giấy bị xé kia, nhưng ta có thể suy đoán một cách hợp lý, nếu là người bị thương nặng, ngoại trừ tinh thần uể oải còn có thể sinh ra bệnh tâm thần. '

"Cẩn thận ngẫm lại hành vi quá hèn mọn của nữ nhân nhà ta, có lẽ là đang sử dụng liệu pháp kích thích đặc biệt để điều trị bệnh của nàng, thuận tiện gả nàng cho mình."

Lý Nguyên hơi trầm ngâm, liền đưa ra một kết luận có chút phù hợp.

"Chỉ là... Phương thức trị liệu này cũng quá mức tuyệt vời đi."

"Cũng không biết là nàng chọn ta, hay là Cảnh gia chọn cho nàng."

"Quên đi, dù sao thì ta cũng không lỗ."

Lý Nguyên âm thầm cảm khái: Quả nhiên thế giới này cũng không tồn tại quá nhiều thuyết âm mưu, cũng không phải "mỗi giây mỗi phút đều có người muốn hại ngươi"...

Đột nhiên, hắn lại lâm vào suy tư.

Những nét chữ này, chắc chắn là từ góc độ của một "người tu luyện", chứ không phải là một "người sáng tạo".

Thái quá hơn chính là, vào lục phẩm nhất định phải có Niệm Chủng, tất có tổ lục.

Mà chính hắn lại không có tổ lục, những người tu luyện công pháp của hắn nếu đột phá lục phẩm, cũng không biết sẽ như thế nào.

Rồi hắn lại nhanh chóng lật xem.

Mà quyển "Tình Sơn Bút Đàm" này, phía sau còn ghi lại tin tức có liên quan đến ngũ phẩm, Lý Nguyên yên lặng ghi nhớ, đợi đến ngũ phẩm rồi nói sau.

Những ngày sau đó, hắn lại nhìn bản đồ thiên hạ và bản đồ Đại Chu.

Nhất thời, thế giới quan của hắn bị mở ra.

Thế giới này không có đông tây nam bắc, cũng không tồn tại các thế lực cường đại trấn phía Nam phía Bắc như "Hung Nô" hay "Nam Man", Đại Chu giống như là một đại quốc lẻ loi.

Ngoại trừ Đại Chu, cũng chỉ còn lại có một ít tiểu bộ lạc rải rác hoặc là thống nhất với thế lực của môn phái.

Điều này làm cho Lý Nguyên nhớ tới một câu nói của tác phẩm nổi tiếng về Cthulhu mà hắn đã xem trước khi xuyên việt:

Chúng ta đang sống trên một hòn đảo nhỏ yên bình vô tri, được bao quanh bởi một đại dương đen vô tận mà lẽ ra chúng ta không nên giương buồm đi xa.

Nhưng dường như lại không giống, dù sao quỷ quái cũng đã xuất hiện ở Đại Chu, mà địa phương biên thùy dường như cũng tồn tại quỷ vực và ruộng thịt.

Thậm chí Lý Nguyên thông qua Diêm nương tử còn biết có nhiều địa phương quỷ vực đã "nghèo" đến ngay cả quỷ còn không giết được người, bởi vì phụ cận quỷ vực kia căn bản là không người để giết, cho nên những quỷ kia đã không thể không đi hắc điếm của Phượng Nhi mở để mua người.

Từ góc độ này mà xem thì càng là nơi hoang vắng không có người, quỷ vực lại càng nhỏ yếu, dù sao sinh mệnh cũng không có để cắn nuốt, quỷ vực sao phát triển được?

Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của Lý Nguyên.

Mà địa hình xung quanh Đại Chu cũng rõ ràng.

Hướng nam là Lạc Nhật Vũ Nguyên, là nơi yêu thú hoành hành, hướng đông là Đông Hải thần bí, hướng bắc là một vùng hoang dã mênh mông vô tận, hướng tây là vùng đất cằn cỗi và lạnh lẽo.

Thế giới này không có Nam Cực và Bắc Cực, nếu nói có đó chính là Tây Cực...

Hắn tiện tay lấy ra một quyển "Tứ Phương Du Ký".

Trong du ký chỉ có miêu tả ngắn ngủi về Tây Cực: thế giới Tây Phương cực lạnh, tuyết rơi quanh năm, không có ban ngày, ta dần đi xa mà kiệt sức, bất đắc dĩ phải quay về, nhưng con đường phía trước còn xa, lại không biết dẫn đến nơi nào.

Hắn lấy ra một quyển sách khác "Băng Hà Duyên Ký".

Ngay từ đầu, tác giả của cuốn sách này đã thể hiện thân phận, gã là đệ tử Thần Mộc Điện đã lục phẩm viên mãn nhưng vô vọng đột phá, xuất phát từ sự tò mò về thế giới này, gã đã cống hiến cả cuộc đời còn lại của mình để khám phá.

Mà niên đại sáng tác là hơn 360 năm trước, khi đó Trung Nguyên còn chưa có nhiều quỷ vực, thế giới này cũng không nguy hiểm như vậy.

"Băng Hà Duyên Ký" này là ghi chép của gã về một lần tây hành thần kỳ.

Tổng thể nội dung: tên này là võ giả lục phẩm trong lúc tây hành vô tình rơi xuống sông băng, khi tỉnh lại phát hiện chung quanh có ánh sáng còn có người, ngôn ngữ của những người đó tương tự như ngôn ngữ Đại Chu nhưng có chút khó đọc.

Tên võ giả lục phẩm này tán gẫu với những người đó về Đại Chu ở bên ngoài, nhưng những người đó dường như không biết bên ngoài còn có quốc gia như vậy.

Ở lại lâu ngày, gã biết đây là một tiểu bộ lạc hơn ngàn người.

Mà gã được một cô gái của bộ lạc coi trọng và được yêu cầu ở lại.

Võ giả lục phẩm này và cô nương kia tiến triển rất tốt, không lâu sau thì sinh con nối dõi.

Gã gọi bộ lạc này là Băng tộc.

Gã miêu tả một số kiến thức ở Băng tộc.

Người Băng tộc sống dựa vào "lửa".

Mà "lửa" ở đó rất khác, đó là một ngọn lửa không bao giờ tắt vì một lý do nào đó, ngọn lửa này mang lại sự ấm áp và mang lại cho người dân bộ tộc đó khả năng sống sót.

Nghe nói, lửa như này có không ít, cho nên còn có rất nhiều bộ lạc như Băng tộc này.

Mục đích "di chuyển" của bọn họ là vì "thức ăn".

Nguồn thức ăn của Băng tộc rất thú vị.

Thức ăn của họ dựa vào "khai quật".

Rất nhiều động vật, trái cây và tất cả các loại thực phẩm có thể được tìm thấy dưới mặt đất băng, họ đào ra những thức ăn này rồi đặt lên "lửa" nấu chín là có thể ăn.

Mà theo võ giả kia miêu tả, thì khẩu vị cũng không tệ lắm, chỉ là nghĩ đến những đồ ăn này có lẽ đã bị đông lạnh mấy trăm ngàn năm, gã lại cảm thấy là lạ.

Điều khiến vị võ giả lục phẩm này kinh ngạc chính là gã vốn cho rằng mình ở chỗ này sẽ rất mạnh, thế nhưng ở trong thời tiết cực lạnh,"ảnh huyết" của gã tựa như bị đông cứng, căn bản không cách nào phát huy tác dụng. Mà nói riêng về sức mạnh, gã thậm chí còn không đánh lại nhũ mẫu của nương tử.

Lý Nguyên có hứng thú đọc tiếp.

Hắn đã từng thấy "dân du mục di cư", nhưng lần đầu tiên nhìn thấy loại "dân đào thịt di cư" này.

Đào thức ăn dưới mặt đất đóng băng sau đó nướng trên lửa để ăn.

Loại cảm giác này là rất thần kỳ.

"Dù sao thì nó cũng là một thế lực lớn, bối cảnh lại phong phú, tài nguyên và thông tin mà tổ tiên của thế lực này tích lũy được là cực kỳ hiếm có."

Lý Nguyên tiếp tục lật trang sau.

Vị võ giả lục phẩm kia lại miêu tả văn hóa của Băng tộc.

Đó là văn hóa mai táng.

Bất kể Băng tộc di chuyển như thế nào, trong mắt bọn họ luôn có một tòa "Bất Hủ Mộ Địa" thần thánh.

"Bất Hủ Mộ Địa" không có thần thánh hay quái vật, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến tâm hồn phải đóng băng.

Tại một thời điểm nào đó, người Băng tộc sẽ đi tới "Bất Hủ Mộ Địa" kia, ở đó bọn họ sẽ dang rộng tay chân, làm cho mình đóng băng trong tư thế thoải mái nhất.

Người ta nói rằng như vậy thì linh hồn và xác thịt có thể được bảo tồn nguyên vẹn mà không bị phá hủy.

Theo lời tiên tri của người Băng tộc, một khi "ánh mặt trời lại hàng lâm trên vĩnh dạ đống thổ", họ sẽ được đánh thức và có được sinh mệnh mới trong thế giới tương lai.

Võ giả lục phẩm ngoại lai hiển nhiên là không thể tiếp nhận loại văn hóa này.

Ở thời gian dài, gã không thể chịu đựng được những ngày băng giá như vậy, gã không thể chịu đựng cảnh không có ánh nắng mặt trời.

Gã muốn đem theo cô gái kia rời đi.

Nhưng lại bị cự tuyệt.