← Quay lại trang sách

Chương 381 Đầu bạc tóc sinh yêu đao, thiếu niên hào hùng làm người ta buồn bực (1)

Văn Thiên Lượng Địa là hai loại bí thuật mà Lý Nguyên đã tiếp xúc, cũng là đỉnh cao mà chú binh sư siêng năng theo đuổi nhưng dường như không cách nào đạt tới.

Cái trước mượn thiên chi dương, cái sau mượn địa chi âm.

Dường như phải liên hệ với thiên địa thì mới có thể chế tạo ra binh khí vượt qua linh khí.

Lý Nguyên không nghĩ tới còn có con đường thứ ba.

Nhưng bây giờ con đường này lại bày ra trước mắt hắn.

【 Phệ Mệnh 】.

Lấy mệnh của chú binh sư để thành tựu binh khí.

Trước khi xuyên qua Lý Nguyên cũng từng nghe qua, ví dụ như Can Tương Mạc Tà chính là như thế...

(*Can Tương Mạc Tà: là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. )

Mà loại bí thuật có thể nói là tà ác này đã chú định phải thất truyền, hơn nữa quỷ chùy là đạo cụ ác quỷ, e là ngay cả ba đời cũng khó kéo dài được, dù sao muốn sử dụng đạo cụ ác quỷ thì phải là hành hài hoặc là lục phẩm.

Chú binh sư vốn rất khó bồi dưỡng, bồi dưỡng được một người còn phải dùng mạng đi rèn binh khí...

Điều kiện hà khắc như vậy, khó trách bí thuật Phệ Mệnh này không trọn vẹn, lại còn đặt ở trong góc phủ bụi.

Nếu không phải pháp môn này cung cấp mạch ý tưởng nhất định và có giá trị tham khảo, thì sợ rằng đã bị vứt bỏ từ lâu.

Nhưng dù vậy, bị lưu trữ ở đây cũng đồng nghĩa với bị vứt bỏ.

Lý Nguyên lấy sách rồi ra cửa, thuận tay khóa cửa, leo lên dây leo, ném chìa khóa lại cho Hướng Khinh Ngữ, sau đó lại vung vung sách trong tay nói: "Ta mượn quyển sách này không có việc gì chứ?"

Hướng Khinh Ngữ nói: "Lý ca, huynh cầm đi, đồ vật trong hốc cây đều là đồ vứt bỏ, có lẽ qua vài năm hoặc mười mấy năm sẽ bị dọn sạch hết."

Lý Nguyên đột nhiên hỏi: "Thế sau khi dọn, thì đống sách sẽ bị ném đi đâu?"

Hướng Khinh Ngữ cả kinh, ngẩng đầu lên: "Không thể nào Lý ca... Không thể nào!"

Lý Nguyên cười nói: "Ta cảm thấy những đồ vật cổ xưa này mà mất đi thì quá đáng tiếc, cho nên muốn nhìn một chút."

Hướng Khinh Ngữ đáp: "Chôn hết trong đất rồi, chôn từng rương từng rương. Hơn nữa Lý ca, ta cam đoan với huynh, trong những cái rương bị chôn kia tuyệt đối không có thứ gì dùng được."

Lý Nguyên suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi: "Chôn ở đâu?"

Hướng Khinh Ngữ nhăn nhó trong chốc lát, thoáng do dự, hai tay nắm chặt váy vàng nhạt, con ngươi xoay tròn rồi hạ giọng nói: "Huynh thật sự muốn đi?"

Lý Nguyên hỏi: "Không dám à?"

Hướng Khinh Ngữ hừ một tiếng, âm điệu hơi lớn: "Ai nói ta không dám?! Chờ tối ta đưa Lý ca đi."

Dứt lời lại lẩm bẩm: "Bọn họ cũng không nói, đồ chôn là không thể đào."

"Cảm ơn Hướng cô nương." Lý Nguyên nói.

Hướng Khinh Ngữ chống nạnh có vài phần nghĩa khí: "Không có gì."

Dứt lời, nàng lại giơ ba đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: "Canh ba, gặp nhau dưới dây leo này."

Lý Nguyên gật đầu nói: "Được, canh ba gặp."...

Đợi đến canh ba.

Lý Nguyên lặng lẽ bò xuống giường, còn cẩn thận cuốn lại góc chăn vào trong cho Thôi Hoa âm, sau đó nhanh chóng ra cửa đi tới địa điểm đã hẹn.

Hướng Khinh Ngữ đã thay xiêm y màu xám trông rất tặc, trốn ở dưới gốc cây đại thụ, trên tay còn cầm hai cái xẻng lớn, vừa nhìn thấy Lý Nguyên liền phất tay.

Lý Nguyên chạy tới.

Hướng Khinh Ngữ ném cho hắn một cái xẻng.

Lý Nguyên không nói gì, nhanh tay bắt được cái xẻng, tuy nói hắn đúng là dự định cùng nhau đào. Nhưng đổi vị trí suy nghĩ, nếu hắn là Hướng Khinh Ngữ thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nhưng mà hiện tại cô nương này lại làm, chẳng những không làm hắn chán ghét ngược lại có một chút hảo cảm.

Trước khi xuyên việt, hắn đã đọc không thiếu tiểu thuyết, ở trong đó, Hướng cô nương này là tiểu nhân vật phản diện bị người ta hung hăng đánh mặt, sau đó là đánh nhỏ già ra mặt...

Nhưng mà hắn cảm thấy tiểu nhân vật phản diện này còn rất tốt, dù sao hắn cũng không phải nhân vật chính, cũng không có dã tâm gì, chỉ hy vọng trở nên mạnh mẽ. Không có loại đại từ bi trách trời thương dân, nhưng cũng sẽ sinh lòng đồng cảm. Không chuẩn bị làm đại sự kinh thiên động địa gì, nhưng cũng muốn cuộc sống đặc sắc một chút.

Loại tính tình như hắn, cùng lắm chỉ là người qua đường Giáp.

Khó trách người qua đường Giáp và tiểu nhân vật phản diện sẽ không trở thành địch nhân.

Lý Nguyên cũng vui vẻ khiêng xẻng đi đào đất.

Hướng Khinh Ngữ là đại tiểu thư được gia tộc sủng nịch vô pháp vô thiên, hiển nhiên chưa từng làm qua việc này, lúc bắt đầu còn rất khẩn trương, nhưng qua một thời gian liền hưng phấn lên, trong miệng còn nói thầm: "Còn chôn rất sâu nha."

Lý Nguyên nói: "Bình thường."

Sau khoảng hai nén nhang, từng đám đuốc vây lại.

Thủ vệ tuần đêm trong tam trọng môn tới gần, khi thấy, thần sắc vốn cảnh giác lập tức trở nên cung kính.

"Lý sư!"

"Hướng đại tiểu thư!"

"Các vị... đây là"

Hướng Khinh Ngữ chống nạnh hung hăng bức người nói: "Biết chúng ta đang làm việc mà ngươi còn hỏi?! Đột nhiên chạy tới là muốn hù chết ta sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám nói ra ta sẽ cắt lưỡi ngươi!"

Lý Nguyên là người đã lăn lộn lâu với lão tổ gia chủ trưởng lão chưởng giáo, hắn hiếm khi nghe được thái độ này, lúc này nghe được có hơi muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại: "Hướng cô nương, ngươi không biết nói thì ít nói một chút đi."

Hướng Khinh Ngữ hung dữ trừng mắt nhìn tên thủ vệ kia, sau đó ngoan ngoãn lui về phía sau Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Cha ta cũng nói với ta như vậy."

Mắt thấy mặt thủ vệ có vẻ xấu hổ, Lý Nguyên liền nói: "Không làm khó ngươi, ngày mai ta sẽ nói rõ ràng với Cảnh điện chủ, hôm nay chúng ta rời đi trước."

Đằng Các này thuộc về Cảnh Bạch Khấu, cho nên... Người thủ các mới là người của Hướng gia thuộc Cảnh hệ.

Thủ vệ luôn miệng nói: "Đa tạ Lý sư, đa tạ Lý sư!!"...

Ngày hôm sau.

Lý Nguyên tìm được Cảnh Bạch Khấu, lấy danh nghĩa "truy cầu đúc binh thuật mạnh hơn" đề xuất muốn đào ra vật cũ bỏ hoang dưới lòng đất lên xem.

Cảnh Bạch Khấu sửng sốt một lúc lâu, thật sự không biết Lý sư muốn tìm những thứ rác rưởi kia làm cái gì, nhưng vẫn đồng ý, sau đó phái người gọi một nhóm thủ vệ đi giúp Lý Nguyên đào.

Trong đám thủ vệ này có người tối hôm qua.

Nhìn thấy Lý sư, thủ vệ cảm thấy rất có hảo cảm, nhanh nhẹn khiêng xẻng ra sức đào.

Chỉ chốc lát sau, từng cái rương lớn rách nát giống như quan tài khổng lồ được nâng lên khỏi thổ nhưỡng ấm áp.

Lý Nguyên đẩy rương ra, phất tay phủi bụi bặm bốc lên, sau đó ngồi trên mặt đất bắt đầu kiểm tra lật xem những vật phẩm và sách vở đã có niên đại cực kỳ lâu đời, tản ra mùi mốc cổ quái cùng "rách nát".

Sách, chữ viết rất mơ hồ.

Giấy, tàn tạ khó tả.

Đồ đạc vỡ vụn...

Lý Nguyên mất mấy ngày lật xem những thứ này, muốn muốn nhặt ra chút tin tức.

Nhưng sự thật chứng minh, thế lực lớn không nhiều "người mù".

Hắn lăn qua lăn lại, một lúc lâu cũng không có thu hoạch.

Nhưng hắn không cảm thấy đang làm điều thừa, bởi vì cho dù được chọn lại hắn vẫn sẽ lựa chọn như thế, dù sao chỉ có giăng lưới rộng mới có thể có thu hoạch.

Lại cẩn thận ngẫm lại, cuốn ma thư 《 Phệ Mệnh 》 thật ra cũng không tính là nhặt được chỗ tốt, bởi vì sách đó là bản không trọn vẹn với tác dụng phụ cực lớn, căn bản không cách nào luyện thành......

Chiều tối đó.

"Cô gia, nghe nói ngài đi đào bảo bối hả."

Dao Giác cười hì hì, nàng nói từ "bảo bối" là đã cố gắng ngăn chặn ý tứ "đó là rác rưởi" trong ngữ điệu.

Lý Nguyên liếc mắt nhìn phu nhân đang uống trà nhẹ nhàng ở cách đó không xa.

Thôi Hoa âm cảm nhận được ánh mắt của hắn, giương mắt thản nhiên nhìn nam nhân nhà mình một cái, cũng không nói nhiều. Sau khi uống trà xong, nàng còn tiếp tục lật xem tập thơ mà nàng sưu tầm được.

Trên thực tế, Thôi Hoa âm cũng có một ít thế lực nho nhỏ ở bên ngoài, nhưng loại thế lực này không phải là tính chất tranh đấu mà chỉ là giúp nàng thu thập thi từ.

Thôi Hoa âm đạt được chỗ tốt ở thi từ, nàng liền duy trì thói quen này mỗi ngày.

Chỉ tiếc là ở thế giới này không có khoa khảo, đương nhiên không cách nào dưỡng ra được một nhóm văn nhân nhã sĩ.

Cuộc sống của nàng rất quy luật, vẻ ngoài rất tao nhã.

So sánh ra, Lý Nguyên nửa đêm canh ba khiêng xẻng và đại tiểu thư người ta đi đào rác có vẻ... hết sức khó coi.

Lý Nguyên quay đầu nhìn về phía Dao Giác nói: "Đúng vậy."

"Lần sau dẫn ta đi, tay Cô gia là dùng để làm thơ chứ không phải là dùng để đào đất." Dao Giác nói.

Lý Nguyên vươn mười ngón tay, nhìn một chút rồi nói: "Đôi tay này còn là dùng để đúc binh."

"Tướng công, chàng cố gắng lên."

Thôi Hoa âm uống trà xong lại bình tĩnh đứng lên, sửa lại vạt váy, bỏ lại câu nói liền xoay người rời đi, tựa như thiên nga cao quý không nhiễm bụi trần.

"Đã đến lúc phải cố gắng rồi."

Lý Nguyên lẩm bẩm một tiếng.