← Quay lại trang sách

Chương 380 Mỗi người đều có chấp niệm, “khắc mệnh” đúc binh thuật (3)

Thôi Hoa âm thở dài nói: "Xin lỗi, tướng công, nữ nhân của chàng không phải là người mặc áo vải và dành phần còn lại của cuộc đời ở núi hoang.

Nàng sẽ cùng chàng bạc đầu.

Nhưng nàng sẽ không xuống bếp, sẽ không đi rửa mặt, cũng sẽ không đạp chân xuống bùn theo đuổi sự tự do rẻ tiền."

"Ta xin lỗi."

Nàng lại nhẹ giọng nói: "Cho dù là ở trong mộng của chàng, ta cũng không thể cùng chàng trải qua những tháng ngày như vậy."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Mà tiếng cười của Lý Nguyên lại phá vỡ sự yên tĩnh này, hắn hỏi: "Gần đây tu luyện thế nào?"

Thôi Hoa âm đáp: "Mỗi ngày đều tu luyện, về nhà ta không muốn nói chuyện tu luyện."

Hai người phát hiện ra cả hai không có đề tài chung.

Ai nấy đều bận rộn, ăn uống, tắm rửa, lên giường và ngủ chung.

Đợi đến ban ngày, trời chưa sáng, Thôi Hoa âm đã rời giường đi tu luyện.

Lý Nguyên thì ra khỏi thành, đi tới Trân Vị trai ở sau nhất trọng môn, gọi món canh mà hắn và Tiểu Thánh thường gọi.

Hắn gọi 10 lồng...

Sau đó lặng lẽ ngồi ăn.

Ngay cả người mù cũng nhìn ra thứ hắn ăn không phải bánh bao mà là hồi ức.

Nhưng không ai làm phiền hắn, vì mọi người đều biết... nữ nhi của Lý sư đã chết.

Tiểu nữ xinh đẹp đáng yêu đó đã không còn nữa.

Ăn xong bánh bao, Lý Nguyên lại đi tửu lâu Danh Dương gọi xuân mộng nhưỡng, thả hoa Phần Tâm và uống tới say mèm.

Người giám thị ở xa không dám can thiệp vào sinh hoạt của Lý sư, Thôi Hoa âm và Dao Giác thì đang tu luyện cho nên cũng không có ai tới tìm hắn....

Vài ngày sau.

Lý Nguyên lấy lại trạng thái.

Hắn lại đi tới Đằng Các.

Lần này, người trông Đằng Các đã thay đổi, từ lão giả biến thành một thiếu nữ.

Thiếu nữ áo vàng nhìn thấy Lý Nguyên, đứng dậy thản nhiên nói: "Hướng gia Hướng Khinh Ngữ bái kiến Lý sư."

"Lão Hướng đâu?" Lý Nguyên thuận miệng hỏi.

Hướng Khinh Ngữ nói: "Hướng lão đi xa rồi."

"Đi xa?"

"Cuộc đời của lão sắp kết thúc và lão muốn ra ngoài trước khi chết."

"Nhưng bên ngoài hỗn loạn như vậy."

"Đó là quyết định của lão."

"Ta hiểu rồi."

Lý Nguyên đáp lại, sau đó đi đọc sách.

Đảo mắt đã qua mấy ngày.

Một ngày nọ, Hướng Khinh Ngữ đột nhiên nói: "Lý sư, vô dụng thôi."

"Cái gì vô dụng cơ?" Lý Nguyên có chút tò mò.

Hướng Khinh Ngữ ngẩng đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng đầy sức quan sát.

"Ta nhận thấy Lý sư đang xem những cuốn sách đột phá cảnh giới, nhưng cho dù xem nhiều hơn nữa cũng không cách nào thay đổi được hiện thực.

Tựa như Hướng lão, lão đợi ở chỗ này rất lâu, đọc rất nhiều sách nhưng không thể thay đổi được tuổi thọ của lão.

Lục phẩm tăng hai trăm tuổi thọ đã là cực hạn rồi, con đường phía trước đã đứt, không nối lại được."

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Hướng cô nương, có phải ngươi chưa từng ra ngoài rèn luyện?"

Hướng Khinh Ngữ sửng sốt một chút: "Ta vừa phá lục phẩm, vốn nên ra ngoài rèn luyện nhưng bên ngoài rất loạn, nên ta không đi... Gia tộc bảo ta tiếp nhận vị trí của Hướng lão, tới đây xem các, thuận tiện đọc sách. Có vấn đề gì sao?"

Vẻ mặt nàng nghi hoặc, không biết tại sao Lý Nguyên lại nói tới chuyện này.

Lý Nguyên đáp: "Không có gì."

Dứt lời, hắn tiếp tục đi đọc sách.

Sau đó.

Vào buổi tối.

Khi Lý Nguyên trở lại Cảnh gia đã thấy một chiếc xe ngựa dừng ở bên đường.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, rèm xe ngựa xốc lên, đã thấy một vị trưởng lão Hướng gia mang theo Hướng Khinh Ngữ vội vàng đi tới chỗ Lý Nguyên, sau đó trưởng lão kia lại liên tục xin lỗi rồi nói "đứa nhỏ Khinh Ngữ này không hiểu chuyện."

Mà Hướng Khinh Ngữ thì đỏ mắt, cúi đầu không ngừng nói xin lỗi với Lý Nguyên.

Lý Nguyên mới biết cô nương này đã nói chuyện hôm nay với người Hướng gia, kết quả trưởng lão Hướng gia lập tức dẫn nàng tới xin lỗi.

Lý Nguyên cũng không để ý lắm, hắn khoát tay áo cười nói: "Trưởng lão chớ dọa đến hậu bối nhà mình, ta thấy cô nương này rất tốt, mấy ngày nay ta muốn tìm sách mà tìm không thấy, Hướng cô nương còn chủ động tìm giúp ta.

Hơn nữa, ta và Hướng gia chủ các ngươi còn từng cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, làm sao có thể giận tiểu hài tử này được?"

Lúc trước hắn đi làm, lấy hoa yêu vây thành, từng hợp tác với không ít người của Thần Mộc Điện.

Dứt lời, Lý Nguyên còn mời hai người vào Cảnh gia, sau đó lấy một thanh trường kiếm lục phẩm đỉnh cấp kiểu nữ đưa cho Hướng Khinh Ngữ.

Hắn thấy Hướng Khinh Ngữ dùng kiếm.

Trường kiếm lục phẩm không phải là hàng thông thường mà là có chút thưa thớt, dù sao ngoại trừ Lý Nguyên ra, Cộng sư sẽ không dễ dàng ra tay, mà thợ rèn khác nếu muốn đúc ra một thanh binh khí lục phẩm đỉnh cấp, vậy thì phải gặp vận may mới được.

Trong lúc nhất thời, Hướng Khinh Ngữ cảm động muốn khóc, nàng là đại tiểu thư Hướng gia, gia gia là gia chủ. Cũng chính vì mối quan hệ này, nàng mới có thể đi xem Đằng Các, và nói những lời như vậy với Lý Nguyên.

Cho dù vậy, nàng vẫn không có một thanh binh khí lục phẩm đỉnh cấp nào, binh khí cấp độ này đều ở trong tay cường giả lục phẩm trong gia tộc.

Mà hiện tại, nàng lại nhận được một thanh kiếm như vậy.

"Cảm ơn Lý sư, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài rất nhiều." Hướng Khinh Ngữ ấm áp nói.

Nàng vốn tưởng rằng, hôm nay nàng cúi đầu nhận sai xong sẽ đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Lý sư, còn nghĩ phải cố mỉm cười mà nhận lỗi nhưng kết quả lại là thành như vậy....

Ngày hôm sau.

Lý Nguyên lại tới Đằng Các, Hướng Khinh Ngữ nhiệt tình đứng dậy chào hỏi, còn giúp hắn tìm một đống lớn sách có liên quan đột phá cảnh giới, và còn chủ động nói: "Lý sư, thật ra bên ngoài Đằng Các còn có một tòa lầu cũ chứa đầy sách cũ.

Nhưng những quyển sách kia quá rách nát và không trọn vẹn, cho nên không thể đưa đến nơi này, nhưng ta luôn cảm thấy những quyển sách kia chắc chắn còn có chút giá trị.

Ngài có muốn cùng đi xem không? Nói không chừng có thể tìm được thứ ngài muốn thì sao?"

Lý Nguyên ngạc nhiên.

Hồi báo cũng tới nhanh quá đi?

Lúc trước hắn ở chung với Hướng lão mấy tháng, trong lúc đó cũng hỏi qua có tàng thư khác không, nhưng Hướng lão tuyệt đối không đề cập tới cái này.

Nhưng bây giờ thì...

"Chuyện này có ảnh hưởng gì đến ngươi không?"Lý Nguyên hỏi.

Hướng Khinh Ngữ hừ một tiếng, đại tiểu thư phát tác tính khí nói: "Một tòa nhà đổ nát cùng một đống sách cũ thì có ảnh hưởng gì chứ?"

Lý Nguyên nói: "Vậy bây giờ đi xem đi?"

Hướng Khinh Ngữ mang bộ dáng đã coi Lý Nguyên là người một nhà, sảng khoái nói: "Được chứ, Lý ca."

Lý Nguyên không biết nói sao với nha đầu này, nhưng hắn cũng có không bảo thủ, cười nói: "Lý ca cũng là ngươi gọi?"

Hướng Khinh Ngữ thấy hắn vẫn còn cười liền nói: "Lý sư còn trẻ như vậy, ta thấy gọi là ca vẫn tốt hơn."

Lý Nguyên hiểu rồi.

Là nha đầu cảm thấy hắn đang khổ não về vấn đề thọ nguyên cho nên đang truy tìm phương pháp đột phá, dù sao có thể trước đây Hướng lão chính là như vậy. Cho nên, nha đầu này đang biểu đạt thiện ý.

"Cứ gọi như ngươi muốn là được."

"Được rồi, Lý ca."

Chuyện đại tiểu thư biến thành đồng đội thật làm người ta đau đầu, nhưng không hiểu sao cảm giác này rất sảng khoái.

Hướng Khinh Ngữ vừa nói, vừa lấy ra một cái chìa khóa lớn từ trong một cơ quan, đeo ở bên hông, bước ra cửa cùng Lý Nguyên, nhẹ nhàng nhảy nhót trong biển mây, chỉ chốc lát sau liền đẩy dây mây ra rồi dừng ở trước một hốc cây cực kỳ bí mật.

Hướng Khinh Ngữ dùng chìa khóa mở hốc cây, một cỗ mùi bụi phủ đã lâu tản ra.

Vị đại tiểu thư Hướng gia này bịt cái mũi lại, thè lưỡi thổi thổi nói: "Lý sư, ngài mau vào đi, để ta đóng cửa lại, đừng để bị người nhìn thấy."

Dứt lời, nàng rút chìa khóa lớn xuống rồi đưa cho Lý Nguyên: "Lát nữa ngài rời đi thì nhớ khóa cửa lại."

Lý Nguyên đã bị sách cũ trước mắt làm cho mê hoặc, hắn không thể chờ đợi để xem, lúc này nói: "Đa tạ ngươi, Hướng cô nương."

"Ta vốn nên cảm ơn ngài mà." Hướng Khinh Ngữ nói.

Nói xong nàng ném chìa khóa cho Lý Nguyên rồi xoay người chạy đi.

Lý Nguyên thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại.

Ánh mặt trời xuyên qua dây leo, từ chỗ thủy tinh rơi xuống thành ánh sáng hẹp dài.

Lý Nguyên phủi bụi bặm trên giá sách nhìn lướt qua.

Sách cũ ở nơi này quả nhiên tàn tạ, có quyển thậm chí chỉ còn nửa trang giấy, còn có quyển hắn xem không hiểu chữ viết, lại có quyển vì bảo quản không tốt chữ viết.

Hắn lật từng quyển một.

Nhưng khả năng mái nhà bị dột rất thấp, dù sao tư liệu sẽ bị vứt bỏ ở chỗ này cũng đều đã được lựa chọn....

Vài ngày sau.

Lý Nguyên từ dưới những cuốn sách rách này lấy ra nửa quyển sách da.

Những dòng chữ trong cuốn sách đó gần như mờ nhạt.

Lý Nguyên nhìn một hồi mới biết đây là sách gì.

Đây rõ ràng là một quyển sách có liên quan đến chú binh sư nhưng lại là ma thư.

Bởi vì quan điểm trên đây cực kỳ cực đoan, vả lại truyền thừa cũng không phải là học thuyết âm dương giống như 【 Văn Thiên 】, 【 Lượng Địa 】.

Đơn giản mà nói, truyền thừa của chú binh sư này tên là Phệ Mệnh.

Nguyên lý của Phệ Mệnh là lấy thọ nguyên của chú binh sư để đúc binh, từ đó khiến cho binh khí đúc được sở hữu một ít lực lượng đáng sợ.

Nhất mạch truyền thừa này ngoại trừ kỹ thuật còn có một cái thiết chùy được truyền thừa qua nhiều đời.

Không biết thiết chùy này có nguyên lý gì, lại có thể lấy thọ nguyên của người và gia công vào trong linh khí, từ đó khiến cho linh khí có được đặc tính phi phàm.

Lý Nguyên nhanh chóng tìm kiếm, tìm một lúc lâu mới phát hiện cây búa màu đen dưới một cái bàn.

Hắn so sánh với trong sách, phát hiện búa này chính là cái chùy truyền thừa được nhắc tới trong ma thư 【 Phệ Mệnh 】.

Hắn nắm lấy búa...

Nhất thời trong 【 thanh trang bị 】 xuất hiện một hàng tin tức mới: 【 Quỷ Chùy 】.

"Thì ra là đạo cụ ác quỷ, khó trách có thể hút mệnh.

Chỉ là sợ thứ này đã tồn tại hơn ngàn năm, thậm chí là mấy ngàn năm trước rồi?"

Nếu là đạo cụ, Lý Nguyên sẽ không còn lo lắng nhiều nữa, dù sao có thể trở thành đạo cụ thì sẽ không quá nguy hiểm.

"Có lẽ có thể thử xem."

Lý Nguyên nhìn nửa quyển ma thư 【 Phệ Mệnh 】.

Tất nhiên không thể nào tu hành đầy đủ, nhưng chỉ cần mở đầu là hắn viên mãn rồi.

Hơn nữa bản thân hắn cũng là đại sư đúc binh, gặp phải chỗ khó cũng có thể tự thử bổ sung.