← Quay lại trang sách

Chương 383 Đầu bạc tóc sinh yêu đao, thiếu niên hào hùng làm người ta buồn bực (3)

Niềm vui bất ngờ mà Lý Nguyên chờ đợi đã đến, loại giảm thọ ngoài ngạch này quả thực là một món quà lớn, hắn trực tiếp chọn "Lựa chọn 1".

Sau đó, hắn cực nhanh, đẩy nút chai ngọc ra đem nguyên huyết tinh của Cảnh Bán Phong rót vào linh phôi, sau đó vung búa như phát điên.

Đinh đinh đinh!!

Đinh đinh đinh!!

Ngọn lửa lạnh lẽo, hỏa tinh điên cuồng bắn tới bốn phía.

Đợi đến khi tôi vào nước lạnh, linh khí màu đỏ thẫm có một luồng lục mang u ám vô quang đang du động, bề ngoài lưỡi đao thì hiện ra mấy dòng tạp văn bừa bãi và không có quy luật, thậm chí làm cho người ta chỉ liếc mắt thôi cũng đã cảm thấy khó chịu.

Lý Nguyên tiếp tục đánh chuôi, phối vỏ. Thẳng đến hoàn thành, hắn mới cầm thanh đao này lên, lẳng lặng cảm thụ.

Làm chú binh sư, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được linh khí mình chế tạo có dạng năng lực gì.

"Yêu đao."

"Không ngừng ăn mòn sức mạnh của người sử dụng, nhưng ăn mòn càng nhiều thì sẽ càng làm cho người sử dụng cuồng bạo, bất kể là tốc độ sức mạnh hay phản ứng, đều sẽ tăng lên rất nhiều."

"Và...

Sau khi người dùng dừng lại hoặc khi người dùng gặp phải thương tổn trí mạng, nó sẽ một lần phản hồi toàn bộ sức mạnh ăn mòn trước đó, cùng với sức mạnh hao tổn của chính người dùng.

Sau khi phản hồi, thanh đao này sẽ rơi vào yên lặng, chờ mấy canh giờ sau mới hồi phục, về phần cần mấy canh giờ thì phải kiểm tra."

"Ngoài ra...

Dường như còn có một đặc tính nữa, đó chính là không cần mười tháng treo ở chỗ dư thừa nhân khí.

Nói cách khác, ngay lúc này nó đã sẵn sàng sử dụng.

Cũng đúng, đã hút ba mươi năm thọ nguyên, làm sao còn cần mười tháng nhân khí kia?"

Lý Nguyên im lặng một lát.

Cảnh Bán Phong tu luyện Trường Thanh Quyết, mà tu luyện ngũ phẩm Trường Thanh Quyết, tác dụng của linh khí đúc ra chính là "khôi phục lực lượng bản thân" "linh khí tự chữa trị"...

Mà ba mươi năm thọ nguyên hắn thêm vào lại là làm cho "khôi phục" ban đầu biến thành "ăn mòn, tăng cường bản thân, phản hồi lực lượng, đồng thời còn có lực lượng mà người sử dụng hao tổn", quả thực không biết mạnh hơn bao nhiêu.

Đáng tiếc, binh khí này hắn không dùng được, cho nên cũng không thể tăng lên thực lực.

Hắn yên lặng chờ đợi.

Dưới chân núi, Cảnh Bán Phong và Thôi Vô Kỵ nghe được động tĩnh, cũng đồng thời bay lên đỉnh.

Hai người vừa lên núi đều phải kinh sợ.

"Lý sư ngươi... Tóc của ngươi..." Thôi Vô Kỵ khiếp sợ nhìn Lý Nguyên.

Thiếu niên trước mặt y mặc dù vẫn là bộ dáng ban đầu nhưng trong mái tóc đen lại có thêm mấy sợi tóc bạc, cả người lộ ra vẻ già nua vài phần.

"Không sao..."

Lý Nguyên khàn giọng, khoát khoát tay, sau đó lại nhìn về phía Cảnh Bán Phong nói: "Gia chủ xem thử đi."

"À ta lấy treo ở nhà nuôi dưỡng trước." Cảnh Bán Phong rất quen thuộc với quy trình.

Lý Nguyên thản nhiên cười nói: "Không cần, hiện tại có thể dùng."

"Thật không?" Cảnh Bán Phong ngạc nhiên, hai tay y tiếp nhận đao Lý Nguyên đưa tới, vừa vào tay cỗ cảm giác "huyết mạch liên thông" liền sinh ra, nhưng ngoài ra còn có một cảm giác không rõ ràng.

Mà ở trong mắt Lý Nguyên, số liệu trên đỉnh đầu Cảnh Bán Phong vốn là "1380-2880" mà bây giờ lại đột nhiên biến thành "1380-5672".

Giới hạn dưới không thay đổi, nhưng giới hạn lực lượng cao nhất lại tăng cao khủng bố.

Phải biết, Cô Tuyết Kiến với tư cách là phó điện chủ và ngũ phẩm đại viên mãn năm luồng nguyên huyết, nhưng thực lực cũng chỉ có "2548-6536".

Thế nhưng, Lý Nguyên cũng biết "5672" này hẳn cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, là lực lượng bộc phát trước khi cạn sức.

Phải biết "sức mạnh sắp cạn" này chỉ là giả dối, một giây sau... sức mạnh của người dùng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Nguyên bản nếu gặp phải Thôi Vô Kỵ và không có thanh đao này, Cảnh Bán Phong phỏng chừng đánh chốc lát phải chạy, dù sao cũng kém một chút.

Nhưng hiện tại, Cảnh Bán Phong "nhìn như sắp chết" có thể một đao với Thôi Vô Kỵ.

"Đáng sợ... Thật đáng sợ..."

Cảnh Bán Phong dò xét sức mạnh của thanh linh khí này, trong miệng không nhịn được phát ra âm thanh.

Trong con ngươi của y, vẻ khiếp sợ dần dần hiện lên.

Y không biết nói gì cho phải.

Đây là một thanh đao linh khí trước nay chưa từng có, thậm chí dùng "linh khí ngũ phẩm cao cấp nhất" để hình dung cũng không quá đáng.

"Lý sư! Lý sư!"

Trong con ngươi Cảnh Bán Phong, khiếp sợ biến thành đại hỉ, mừng như điên.

"Lý sư!!"

Y hưng phấn hô cái tên này.

"Cám ơn! Cảm ơn ngươi!!!"

Cảnh Bán Phong thất thố.

Càng hiểu được sức mạnh của thanh đao trong tay, y lại càng thất thố.

So sánh ra, đao của Cộng sư đã có thể biến thành "phi đao" rồi.

Linh khí này... Linh khí này vô địch vô địch!

So với Cô điện chủ còn tốt hơn!

So với lão tổ nhà mình còn tốt hơn!

Cảnh Bán Phong cảm thấy thật sảng khoái, giống như niềm vui năm đó, phải trải qua thiên tân vạn khổ mới đột phá ngũ phẩm.

"Cảm ơn Lý sư, thật sự rất cảm ơn..." Y kích động, hai mắt ứa lệ.

Mí mắt Thôi Vô Kỵ giật giật, nhìn về phía thanh đao kia, nhưng đao cách vỏ, lão cái gì cũng không nhìn ra.

"Cảnh gia chủ rút đao nhìn xem."

"Không rút."

Sau khi nhận ra năng lực của thanh đao này, Cảnh Bán Phong đã quyết định coi thanh đao này là vật áp đáy hòm.

Thôi Vô Kỵ nhíu mày, cả giận nói: "Lý sư còn ở đây, với giao tình của ta và Lý sư, chẳng lẽ hắn không nói cho ta biết? Hơn nữa đổi tới đổi lui, linh khí của các ngươi chỉ có mấy phong cách kia, có cái gì mà giấu?"

Lúc này Cảnh Bán Phong rốt cuộc không tình nguyện rút đao ra, hoa văn trên thân đao hỗn loạn như tra tấn mắt người ta.

"Yêu đao!"

Thôi Vô Kỵ trực tiếp nói toạc ra, sau đó lại nói: "Máu của ngươi, sao lại đúc thành yêu đao được? Không thể nào... Khoan đã, đao này có năng lực gì?"

Cảnh Bán Phong nhìn Lý Nguyên.

Lý Nguyên cũng đã đứng dậy, hắn chống cây gậy gỗ đi tới bên vách núi nhìn ra xa, sau đó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười sảng khoái mà sang sảng, giống như hắn miệt mài theo đuổi mục tiêu nào đó, leo lên đỉnh núi cao nào đó, hôm nay rốt cục đã làm được.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười này làm cho hai người kia ngừng động tác.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười này liền biến thành tiếng ho khan.

Cảnh Bán Phong không hề để ý tới Thôi Vô Kỵ, y đi tới bên người Lý Nguyên, đợi đến khi Lý Nguyên dừng lại, mới vừa cung kính vừa cảm kích nói: "Lý sư, ta thật không biết nên cảm ơn ngài như thế nào."

Thôi Vô Kỵ ở phía sau hô: "Nói năng lực đi."

Vừa nói xong đã thấy thân thể Lý Nguyên lảo đảo.

Cảnh Bán Phong vội vàng đỡ lấy hắn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Y đã đoán được đại khái Lý Nguyên vì linh khí này mà đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, nhưng y cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Lý Nguyên là một chú binh sư chân chính.

Mà sau khi đúc ra thanh đao này, địa vị của hắn sẽ không còn kém Chúc sư và Cộng sư nữa.

Đây là một vị chú binh sư đáng được kính trọng.

"Lý sư, ta đưa ngài về nhà." Cảnh Bán Phong nói.

Mà ở trong mắt y, Lý sư run rẩy ngón tay chỉ hướng phía nam, nhẹ giọng nói câu "nhà".

Ngón tay kia lại vô lực buông xuống, dường như bi khổ thở dài một tiếng: "Được, trở về thôi."