Chương 384 Đầu bạc tóc sinh yêu đao, thiếu niên hào hùng làm người ta buồn bực (4)
"Cái gì!! Thanh đao này! Thanh đao này! Làm sao có thể!"
"Nguyên huyết của Cảnh gia ta làm sao có thể tạo ra loại linh khí đáng sợ này! Lão phu cũng muốn một thanh!"
"Phong nhi, ngươi đây là nhặt được món hời lớn rồi." Cảnh Bạch Khấu kinh ngạc.
"Yêu đao, Lý Nguyên hắn cư nhiên đúc ra loại yêu đao đáng sợ này."
"Tuy là yêu đao nhưng có thể làm cho thực lực người ta tăng lên rất nhiều, hơn nữa dường như không có tác dụng phụ gì, nếu không Cảnh Bán Phong kia cũng không đến mức mừng như điên như thế.
Đây đối với chúng ta mà nói, chính là lực lượng cực kỳ trọng yếu.
Chỉ là vì sao lại là Cảnh Bán Phong?"
"Đúng, Cảnh Bán Phong cũng không ra ngoài tác chiến, hắn cầm binh khí như vậy thật lãng phí."
Người Cô hệ bàn tán sôi nổi.
Mà trong thành, các nơi đều bàn tán sôi nổi.
Nhưng bởi vì tin tức bị phong tỏa nên những người đó chỉ biết là Lý Nguyên đúc ra một thanh linh khí rất là cường đại, còn cụ thể lại không biết.
Ngày hôm sau, trong tháp chuông Bạch Trúc, một đám cao tầng Thần Mộc Điện đều hội tụ ở đây.
Những người này là lão tổ hoặc là gia chủ, ở giữa là điện chủ Thanh Hãn Thành, hai bên là Cô Tuyết Kiến và Cảnh Bạch Khấu.
Lúc này, tầm mắt của mọi người đều rơi vào thanh đao trong tay Cảnh Bán Phong.
Đột nhiên, thanh đao kia giống như được lực lượng vô hình nâng lên, trực tiếp bay lên và nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Thanh Hãn Thành.
Mọi người đều rùng mình.
Loại lực lượng này là độc hữu của tứ phẩm.
Cho nên binh khí mà tứ phẩm dùng chính là linh trận.
Chỉ có điều bây giờ chưa có chú binh sư nào có thể thi triển linh trận, ít nhất là bọn họ không biết.
Thanh Hãn Thành giơ tay hai ngón tay khẽ chạm, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, nhắm mắt cảm giác
Thật lâu sau, hắn chậm rãi giơ tay lên, trong mắt hiện ra vài phần suy tư, sau đó phán một câu: "Đao này đã đạt tới đỉnh phong của Cộng sư, Lý Nguyên này thật sự là thiên hạ kỳ tài!"
Cảnh Bán Phong nói: "Khởi bẩm điện chủ, Lý sư đáng thương có không ít tóc bạc."
Thanh Hãn Thành nói: "Cảnh gia ngươi lấy hai tờ kim phiếu Ngũ Hành mệnh giá vạn lượng huyết kim tặng cho Lý sư, coi như là phí đúc binh, sau đó để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt."
"Vâng!" Cảnh Bạch Khấu ở một bên lên tiếng.
Thanh Hãn Thành nói: "Cảnh Thủy Hương, Hướng Hải Lâu và Cô Tạ thế nào rồi? Có kết quả chưa?"
Cảnh Bạch Khấu nói: "Dường như lần này là Cảnh Thủy Hương thắng, bây giờ nàng đang củng cố cảnh giới, xem như đã đột phá ngũ phẩm rồi."
Thanh Hãn Thành nói: "Nàng là trưởng lão của Thần Mộc Điện ta."
Cảnh Bạch Khấu sửng sốt, y biết từ lúc mới nhập ngũ phẩm đến "trưởng lão Thần Mộc Điện" vẫn phải trải qua khảo nghiệm, điện chủ đây là ban ân trạch rồi...
Thanh Hãn Thành thản nhiên nói: "Trước tiên nói cho nàng biết, tướng công của nàng rèn ra linh khí đỉnh cấp trong ngũ phẩm, sau đó mới nói cho nàng biết nàng là trưởng lão."
Cảnh Bạch Khấu nói: "Vâng điện chủ!"
Thanh Hãn Thành đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đỡ trán suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói: "Đúng rồi, bổn tọa đáp ứng cho Lý sư hai bản bí pháp thuần thú, nay còn chưa cho hắn... Bạch Khấu lát nữa ngươi tới tìm ta lấy, nhớ nhắc nhở ta một chút."
"Vâng, điện chủ."...
Buổi chiều.
Lý Nguyên đang ngồi trong viện.
Hắn đúc binh khí cho Thần Mộc Điện cũng là để duy trì cân bằng từ một phương diện khác.
Nói thật, mặc dù Thần Mộc Điện có đôi chút không hài hòa nhưng tóm lại có trật tự hơn Liên giáo nhiều.
Nếu có thể, hắn thà rằng mong ước thiên hạ này vẫn bị thế lực như Thần Mộc Điện chiếm cứ.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, đợi đến trước cửa lại là một thân ảnh nhào vào.
Đó là một thiếu niên ngang ngược, lông mày có vài phần tương tự Lý Nguyên.
Mà sau khi nhìn thấy Lý Nguyên, y nhào xuống dưới đầu gối Lý Nguyên nói: "Phụ thân! Người không sao chứ?"
Lý Nguyên nhìn nhi tử mình, sờ sờ tóc y cảm khái một tiếng: "Cảm giác con ta đột nhiên trưởng thành."
Dứt lời, hắn giương mắt nhìn về phía Cô Tuyết Kiến đang cất bước đi vào, nói một tiếng: "Cô điện chủ vẫn là bạch y, khí độ không thay đổi a..."
Cô Tuyết Kiến ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: "Không thể so ngươi phong lưu được."
Phong lưu này, không phải phong lưu kia mà là nói thành tựu đúc binh của Lý Nguyên.
Cô Tuyết Kiến nói: "Lý sư, ta lại nói lời xin lỗi..."
"Xin lỗi cái gì?"
"Lúc trước tới đây, ta nói ngươi và ta sẽ không cùng một thế giới, là ta sai rồi." Cô Tuyết Kiến nghiêm mặt nói.
Lý Nguyên sửng sốt cười nói: "Cái này a, ha ha sớm đã quên."
Hai người lại hàn huyên một lát.
Trong lúc đó, Cảnh Bán Phong đưa tới hai tấm kim phiếu "mệnh giá vạn lượng huyết kim".
Trên mặt lưng kim phiếu vẽ vòng tròn ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ.
"Tiền trang Ngũ Hành, tất cả thương hội Trung Nguyên đều thừa nhận kim phiếu này." Cảnh Bán Phong nói.
"Đa tạ Cảnh gia chủ." Lý Nguyên hữu khí vô lực nói.
Cảnh Bán Phong trầm mặc trả lời: "Khách khí rồi."
Sau đó lại nói: "Ngươi bồi nhi tử đi."
"Ừm."
Đợi đến khi Cảnh Bán Phong rời đi, Lý Nguyên nhìn về phía Cô Tuyết Kiến nói: "Cô điện chủ, ta muốn mang Bình An đi dạo một lát."
Cô Tuyết Kiến nhướng mày nói: "Tu luyện của Bình An đang ở thời điểm quan trọng."
Lý Nguyên nói: "Nó tốt xấu gì cũng là nhi tử ta, đúng không?"
Cô Tuyết Kiến cúi đầu nói: "Vậy Lý sư dẫn nó đi làm gì?"
Lý Nguyên nói: "Nhi tử trưởng thành rồi, muốn dẫn nó đi uống rượu quê nhà."
Cô Tuyết Kiến muốn nói lại thôi, cuối cùng lên tiếng: "Được"
Xe ngựa ra khỏi tam trọng môn, dừng ở tửu lâu Danh Dương.
Cuối cùng Lý Nguyên cũng đưa được Lý Bình An tới đây.
Chỉ có điều thời cơ còn chưa tới.
Một là hắn còn chưa kiếm đủ.
Hai là hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết Cô Tuyết Kiến đang nhìn chằm chằm.
Lý Bình An uống vài ngụm rượu vào bụng liền kích động nói: "Cha, đưa nương qua đi, con nhớ nương."
Lý Nguyên trầm mặc không nói.
Lý Bình An uống cạn chén rượu nói: "Cha, có phải là nương... xảy ra chuyện gì sao?"
Lý Nguyên vẫn trầm mặc, sau đó uống rượu cũng kịch liệt ho khan.
Lý Bình An vội nói: "Cha, con không hỏi không hỏi nữa."
"Ngoan lắm." Lý Nguyên nói: "Thật ra cha vẫn luôn nhớ cố hương, nhớ quá khứ."
"Cha sẽ vượt qua được."
"Còn con?"
"Con ư?" Lý Bình An đột nhiên nắm chặt nắm đấm nói: "Con sẽ vẫn nhìn về phía trước! Con đường tỷ tỷ chưa từng đi, mẫu thân chờ đợi con, đường con đi con sẽ đi tiếp! Một ngày nào đó con sẽ đứng ở đỉnh cao của thế gian!"
"Đứng ở đỉnh cao của thế gian?" Lý Nguyên nói: "Con đã trưởng thành rồi, đây thật sự là nguyện vọng của con sao?"
"Tất nhiên! Cha, cha biết không? Con đã sắp đột phá lục phẩm rồi. Con có thể cảm nhận được, chỉ trong hai tháng tới thôi!" Trong mắt Lý Bình An lộ ra vẻ hưng phấn.
Bất kỳ bất hạnh và bi thương nào dường như đều chỉ có thể làm cho y hơi bị ảnh hưởng, mà rất nhanh hắn lại như ngọn lửa, dâng cao nhiệt huyết mà lên đường truy tìm thứ y muốn.
Lý Nguyên cùng nhi tử chạm chén rượu, uống cạn, sau đó nói: "Đêm qua cha nằm mơ, mơ thấy cha mang theo con vào núi săn thú, mẫu thân, tỷ tỷ của con đều ở bên cạnh cười."
Lý Bình An đột nhiên đứng dậy vỗ vai Lý Nguyên, hào sảng nói: "Cha! Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, nhi tử sẽ cho cha thấy... Nếu người cảm thấy không thích, nhi tử sẽ dùng đao mở ra một thế giới người thích."
Trong mắt y lóe ra ánh sáng tài năng, nói: "Lão cha, người xem đi, nhi tử sẽ để tên của người ở trong lịch sử lưu truyền ngàn năm vạn năm!"
Lý Nguyên sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, vỗ nhẹ đầu nhi tử nói: "Tiểu tử thối, uống rượu đi."