Chương 385 Thần kỹ trên tuyệt kỹ, Thần Mộc binh bại như núi đổ (1)
Nhất trọng môn, tửu lâu Danh Dương.
Hương rượu thoang thoảng.
Lý Nguyên hơi cúi, đầu lắc lư, tóc bạc trắng hai bên thái dương tản ra khí tức già nua.
Mà thiếu niên bên cạnh hắn lại hưng phấn giống như một con báo nhỏ, cả người là lực, vừa uống rượu vừa cười to...
Ở địa phương như tửu lâu Danh Dương này, bởi vì Lý Nguyên nên cũng có không ít giang hồ khách đến đây, nhất là tòa lâu này còn là sản nghiệp của Thanh Y lâu, càng sẽ như vậy.
Vì tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, thời điểm khi Lý Nguyên cùng Lý Bình An tới nơi này uống rượu, một vài người luyện võ của Thanh Y lâu cũng chạy tới trong lâu, ngồi ở bàn kế bên Lý Nguyên, để tránh ngoại nhân đi vào, sau đó vừa cầu binh khí vừa nói mê nói sảng, từ đó ảnh hưởng tới Lý Nguyên.
Dù sao nơi này cũng là nơi bán rượu mua say, người tỉnh táo sẽ không nói gì, nhưng say rồi... quan tâm ngươi là ai.
Tuy rằng Lý Nguyên khống chế lâu chủ Thanh Y lâu, nhưng phó lâu chủ Thanh Y lâu lại bị lâu chủ dùng độc dược nào đó khống chế, hơn nữa còn cuốn vào trong "hắc sản nghiệp bán binh khí thất phẩm của Lý Nguyên".
Đám người nà, y tuy rằng không biết lão bản phía sau màn là Lý Nguyên, nhưng có thể nhìn thấy lâu chủ nhà mình cung kính với Lý Nguyên.
Chuyện này rất bình thường, dù sao trong thành Thần Mộc Điện hiện giờ, có mấy người không cung kính với Lý Nguyên?
Nhưng vào lúc này, vị thiếu niên kia đến uống rượu bỗng nhiên hưng phấn đứng dậy, một chân đạp lên ghế dài, tay xách vò rượu, nhìn về phía đám người xung quanh, sau đó giơ vò rượu đi lòng vòng bốn phía, giống như đang kính người.
Sau đó, đột nhiên kề vò rượu lên môi, tu ùng ục từng ngụm từng ngụm.
Những người xung quanh sửng sốt, nhưng đột nhiên, người bên Thanh Y lâu cũng nhao nhao giơ chén rượu lên, miệng hô "kính Lý công tử", mà những khách nhân rải rác khác cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, hơn nữa biết thân phận cha con Lý Nguyên, cũng nhao nhao nâng chén, hô to "Lý công tử khí khái".
Lý Bình An thấy bầu không khí như thế, trong lòng nảy sinh hào hùng, liên tục nâng chén, kéo theo toàn bộ người trong tửu lâu cùng nhau uống rượu.
Lý Nguyên nhìn thấy buồn cười, nhi tử ngốc này sợ là không biết hầu hết người trong đám này đều không phải chỉ đơn thuần là khách nhân, mà chẳng qua đến giúp bọn hắn đỡ phiền toái, làm sao những người này có thể không phối hợp với hắn mà kính rượu?
Nếu như đi ra ngoài, thử đổi thành đám người khác xem? Chẳng lẽ sẽ nể tình sao?
Hoa trong nhà kính, nằm mơ thấy đứng đỉnh nhìn xuống, mặc dù đóa hoa này thật sự có thiên phú, nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thiên tài chết non, không khác gì người chết đói dưới gầm cầu, cuối cùng chỉ là một nắm cát vàng mà thôi.
Lý Bình An cười lớn hô: "Hôm nay ta mời khách! Mọi người uống đi!"
Trong tửu lâu lập tức yên tĩnh, ngay sau đó phát ra tiếng cười ầm ầm.
"Lý công tử thật sảng khoái!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Lý công tử!"
"Ha ha ha, thống khoái, thống khoái! Cảm ơn Lý công tử!"
Không khí toàn bộ tửu lâu đều bị Lý Bình An làm cho nổ tung.
Thiếu niên hào hùng vạn trượng, tùy ý ném ra kim nguyên bảo, trong miệng hô "Chủ quán, nghe thấy chưa, mau dâng rượu"...
Lý Nguyên cứ như vậy bồi y uống rượu, đợi đến khi tiệc tàn, một đám khách giang hồ nhao nhao đến trước mặt thiếu niên nói lời tạm biệt, còn nói cung kính cảm ơn.
Trên mặt thiếu niên lộ vẻ tươi cười, trong mắt lóe lên khát khao, đây là giấc mộng giang hồ của y.
Đột nhiên, một câu nói đánh thức y.
"Uống xong chưa?"
"Xong rồi, cha!" Lý Bình An cười, sau đó nói: "Người xem, thế giới này vẫn là rất náo nhiệt đi?"
Lý Nguyên không tiếp chuyện này, tiến lên ôm lấy bả vai nhi tử, nói: "Bình An, con muốn theo đuổi con đường cường giả, muốn đứng ở trên đỉnh thế gian, phải không?"
"Đúng vậy!" Lý Bình An lớn tiếng nói ra giấc mộng của mình.
Lý Nguyên nói: "Nếu như vậy, đầu tiên con phải đánh bại lão già này, được không? Ta dùng lực lượng thất phẩm, đao thất phẩm đánh với con."
"Thật sao?" Lý Bình An sửng sốt, sau đó nói: "Cha, con không muốn làm cha bị thương."
Lý Nguyên liếc nhìn số liệu trên đỉnh đầu y.
Không thể không nói, nhi tử của hắn đúng là yêu nghiệt, Tiên Thiên Ảnh Huyết phối hợp với hậu thiên công pháp, quả thực giống như ngồi trên hỏa tiễn.
Hiện tại, số liệu của y đã lên tới "335-370".
Số liệu này, gần như là thất phẩm mạnh nhất mà hắn từng thấy.
Phải biết, Lý Bình An chỉ mới mười bốn tuổi.
Hắn còn nhớ rõ ở thời điểm hắn còn là Thất phẩm, cầm thanh đao không phải đỉnh cấp, cũng chỉ "505-905".
"Nhi tử, con biết ta làm người cẩn thận, ta cũng hy vọng con có thể cẩn thận.
Nhưng mà, con lại có suy nghĩ của mình, như vậy, con phải thuyết phục được ta.
Dùng đao để thuyết phục, hiểu chưa?"
Lý Bình An trầm mặc, nói: "Con hiểu rồi."
Lý Nguyên vỗ vỗ bả vai y, nói: "Đi, đi mật thất Cảnh gia. Chỗ bên kia không nhỏ, cho hai cha con ta luyện tập một chút, vậy là đủ rồi."
"Được, đều nghe lời cha." Lý Bình An hào khí cười to, sau đó lại nói: "Yên tâm đi, cha, con sẽ lưu thủ. Giống như đánh với các sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội, con đều sẽ nhường, ha ha ha ha!"
Lý Nguyên nghĩ đến Thôi Vô Kỵ nói "lão và Lý Bình An miễn cưỡng được xem là ngang hàng", nhịn không được mà cũng cười nói: "Con lấy tự tin đâu ra mà sư đệ sư muội sư huynh sư tỷ?"
Lý Bình An mặt mày hớn hở nói: "Đệ tử thân truyền a! Có thể lên làm đệ tử thân truyền, đều là đệ tử của trưởng lão Thần Mộc Điện, có lớn hơn con, có nhỏ hơn con, nhưng đều không phải là đối thủ của con."
Lý Nguyên mỉm cười, không nói gì.
Đợi hai người trở lại Cảnh gia, Cô Tuyết Kiến cũng xuất hiện.
Sau khi Lý Nguyên nói rõ nguyên nhân, Cô Tuyết Kiến đồng ý.
Về phần tại sao đến mật thất, nàng cũng không hỏi, không gian riêng tư của cha con người ta vẫn nên có.
Hơn nữa, nàng thân là Ngũ phẩm đại viên mãn, tự có nhận thức về đao đạo, cũng không đến mức muốn đi xem đao pháp của Lý Nguyên.
Một lát sau.
Trong mật thất.
Lý Nguyên lấy Thất phẩm Vô Phong đao, sau đó cố ý hạn chế lực lượng ở cấp độ Thất phẩm.
Lý Bình An cũng lấy cùng loại đao Thất phẩm, ôm quyền với Lý Nguyên, hô lên: "Lão cha, con tới đây."
Lý Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay.
Lý Bình An cầm đao, tựa như bước đi thong thả trong đình, biểu tình tùy ý, ngâm nga khúc nhạc đi tới đi lui.
Nhưng ngay khi khúc nhạc dừng ở một nhịp nào đó, thân hình nghiêng ngả của y đột nhiên lệch đi vô cùng yêu dị, cả người rốt cuộc khó có thể phân biệt rõ, người đao hợp nhất, hóa thành một ánh sao băng rực rỡ, tựa như một con mãng xà điên cuồng trong gió, răng nanh lộ ra, tinh quang bắn ra bốn phía!
"Động hòa với tĩnh, tạm được."
Lý Nguyên khen ngợi một tiếng, giơ lên một đao.
Bùm!!
Đao quang nổ tung, trong mật thất nổi lên từng đợt gió lốc.
Gió lốc như roi, quất vào vách tường, phát ra "bốp bốp".
Mà Lý Bình An thì trực tiếp bị đánh bay, rơi xuống đất, nửa ngồi xổm trên mặt đất, tay trái năm ngón tay ấn đất, tay phải nắm trường đao, biểu tình nhàn nhã, hai mắt sáng quắc nhìn Lý Nguyên, nói: "Cha, thật sự là bảo đao chưa già a."
Lý Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Tiếp tục, trước cho con làm nóng người."
"Làm nóng người?" Lý Bình An sửng sốt.
Đao vừa rồi chỉ là làm nóng người?
Lý Nguyên nói: "Cho con ba đao để làm nóng người, vừa rồi mới là đao thứ nhất."
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Vận đao Lục phẩm thì sẽ tiến vào ý cảnh nào đó, do đó khiến cho tính tình tạm thời sinh ra biến hóa, nhưng cha cũng không có, cho nên... Vi phụ cũng chỉ là đang dùng lực lượng Thất phẩm giao thủ với con, điểm này, con không cần hoài nghi."
Lý Bình An hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: "Không cần ba đao làm nóng người! Lúc nào con cũng ở trạng thái tốt nhất!"
Dứt lời, y cười điên cuồng, chợt đứng dậy, trường đao chống đất. Ở chiêu tiếp theo, quanh thân y bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, ảo ảnh mỗi một lần đều trọng điệp và kéo ra xung quanh, tra tấn tầm mắt người khác.
Nhưng những ảo ảnh này vẫn chưa thoát khỏi thân thể, chỉ lắc lư quanh thân y.
"Một đao này, từ lúc sáng chế tới nay, con chưa từng dùng trước mặt người khác."
Lý Bình An nhếch khóe miệng lên, cười nói: "Nhưng vì để thuyết phục cha, xin thứ cho nhi tử vô lễ."