Chương 387 Thần kỹ trên tuyệt kỹ, Thần Mộc binh bại như núi đổ (3)
Xong chưa?" Lý Nguyên hỏi.
"Con trở về ngẫm lại, làm sao phá đao của người." Lý Bình An trịnh trọng nói.
Lý Nguyên trêu đùa nói: "Là khóc đi hỏi sư phụ sao?"
Lý Bình An hung tợn nói: "Con tự mình nghĩ."
Lý Nguyên chuyển ngữ điệu, bình tĩnh nói: "Đi nói với sư phụ con, trong khoảng thời gian này ở nhà."
"Dạ!" Lý Bình An nói: "Đao vừa rồi có tên không?"
Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Muốn tên gì?"
"Không có tên?"
"A, có, đao đó gọi là đao hốt cứt chó đi.
Nhớ kỹ, thiên hạ đệ nhất đao bại bởi đao hốt cứt chó." Lý Nguyên cười ha ha nói.
"Mẹ kiếp." Lý Bình An nổi giận đùng đùng nói một tiếng, sau đó rời đi, mà đến trước cửa, hai chân y vẫn đang run rẩy...
Y đẩy cửa mật thất ra, tựa như sống sót sau tai nạn.
Ánh mắt Lý Nguyên phức tạp, nhìn bóng lưng thiếu niên, lúc này cũng không biết là hy vọng nhìn thấy nhi tử phấn chấn như thế, hay là hoàn toàn buông tha mới tốt....
Ngoài cửa, trời đang mưa.
Tầm nhìn bị mờ.
Hoa đỏ lá xanh, còn có linh thụ và trường đằng trong tam trọng môn đều phát ra âm thanh xào xạc.
Mọi nguồn âm thanh, đan xen thành bản hợp tấu độc hữu của đêm mưa.
Thiếu niên cúi đầu, ở trước mặt khí tràng cường đại nữ tử bạch y, nói: "Lão sư, đồ nhi muốn ở lại đây một đoạn thời gian?"
Cô Tuyết Kiến sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nguyên từ trong mật thất đi ra.
Lý Nguyên nói: "Già rồi, muốn dạy nhi tử vài thứ."
Cô Tuyết Kiến nói: "Một đao vừa rồi của ngươi, ta ở xa cũng có thể cảm nhận được."
Lý Nguyên nói: "Tồi Thành, ngươi đã từng thấy, chỉ là kỹ xảo nhỏ của Thất phẩm mà thôi, không đáng được nhắc đến."
Cô Tuyết Kiến có chút tiếc hận thở dài, sau đó ánh mắt lướt qua cơ bắp còn đang run rẩy của đệ tử nhà mình, cùng với mái tóc bạc của Lý Nguyên, nói một câu: "Cũng đúng, Tiểu Bình An quá thuận buồm xuôi gió rồi, vẫn phải là người làm cha như ngươi đến dạy nó."
Nói xong, nàng đi tới bên người thiếu niên, nói: "Vậy một tháng sau, sư phụ lại đến."
"Ân!" Lý Bình An nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe ra ý chí chiến đấu khiến Cô Tuyết Kiến hài lòng.
Lý Nguyên dẫn nhi tử tiễn Cô Tuyết Kiến đến cửa, sau đó ngoài ý muốn phát hiện cách đó không xa lại có một chiếc xe ngựa đang đậu, trong xe dường như có người lặng lẽ nhìn xung quanh.
Trong tam trọng môn này còn có người theo dõi?
Hơn nữa còn theo dõi trước cửa Cảnh gia?
Hắn nhìn về phía Cô Tuyết Kiến.
Cô Tuyết Kiến lạnh lùng nói: "Đừng để ý tới xe ngựa này."
Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Là người Cô điện chủ quen biết?"
Cô Tuyết Kiến nói: "Một tiểu hồ ly tinh mà thôi."
"Tiểu hồ ly tinh?" Lý Nguyên sửng sốt.
Mà Lý Bình An bên cạnh nói: "Chỉ là một con sên nhỏ."
"Tiểu hồ ly tinh?" Lý Nguyên càng mơ hồ.
Cô Tuyết Kiến nhìn Lý Bình An nói: "Không được đến quá gần nàng."
Lý Bình An tựa như trở về hoàn cảnh sinh hoạt quen thuộc, quan hệ xã giao này khiến lòng tin, ý chí chiến đấu, tất cả đều hoàn toàn khôi phục, y cười nói: "Con đã biết, sư phụ."
Lý Nguyên nhìn nhi tử mình, đột nhiên ý thức được có lẽ nhi tử đã có thế giới của mình, mà trong thế giới này quả thật không có hắn, cũng không có Tiết Ngưng.
Hắn và Tiết Ngưng, đối với Lý Bình An mà nói, chỉ là phụ thân và mẫu thân.
Chỉ thế thôi.
Cô Tuyết Kiến mở dù giấy, đi vào trong mưa, đến bên cạnh xe ngựa, lạnh lùng ho khan một tiếng.
Lập tức, từ trong xe ngựa một thiếu nữ mặc váy xanh xinh đẹp chạy ra, không che dù, đứng dưới đêm mưa trong ngõ nhỏ, hành lễ với Cô Tuyết Kiến, cung kính nói: "Bái kiến Cô điện chủ."
Cô Tuyết Kiến nói: "Hình như Liễu Lộ Tử không dạy quy củ cho ngươi. Liễu gia làm phản là sự thật không thể nghi ngờ, thaan là nữ nhi của phản tộc, sao ngươi dám tới gần Thần Mộc Điện ta?"
Thanh âm của nàng ngày càng mãnh liệt.
Thiếu nữ xinh đẹp đầu cúi càng sâu, sau đó làm như cố lấy dũng khí, nói một câu: "Nhưng... không phải tất cả mọi người trong Liễu gia đều là kẻ phản bội. Ta chưa bao giờ..."
Cô Tuyết Kiến: "Vẫn là một đứa trẻ...
Lần sau trước khi tới, hãy hỏi sư phụ Liễu Lộ Tử của ngươi trước.
Hẳn là, ngươi giấu nàng chạy ra phải không?"
Thiếu nữ xinh đẹp đầu càng ngày càng thấp, đang muốn biện minh cái gì thì Cô Tuyết Kiến đã che dù đi xa.
Thiếu nữ xinh đẹp từ xa nhìn thoáng qua phương hướng của Lý Nguyên, khi nhìn thấy Lý Nguyên thì rõ ràng rất khẩn trương, nàng dường như muốn đi tới, nhưng do dự một chút vẫn nhanh chóng lên xe ngựa.
Xe quay đầu, trục bánh xe vẽ ra hai đường cong màu trắng trong mưa đêm, lại vang lên xèo xèo xèo, vội vàng đi xa...
Lý Nguyên nhìn thoáng qua nhi tử, nói: "Bằng hữu của con?"
Lý Bình An tùy tiện nói: "Trước kia chuyên theo đuôi, thích khóc, hiện tại... Ha ha."
Bốp!
Lý Nguyên vỗ đầu y một cái, nói: "Con khi còn bé, không phải cũng thích khóc sao."
"Con khác với nàng!" Lý Bình An biện bạch.
"Có gì khác nhau?"
"Con là thiên chi kiêu tử, con là Tiên Thiên..."
Bốp!
Lý Nguyên lại gõ đầu y một cái, nói: "Thiên chi kiêu tử? Đó là cách con nhìn nhận bản thân?"
"Không phải con, là tất cả mọi người đều nhìn con như vậy." Lý Bình An ngạo nghễ nói, y dường như đã quên bộ dáng quỳ trên mặt đất vừa rồi.
Lý Nguyên gật đầu, không nói gì, hắn phát hiện có thể Cô Tuyết Kiến không biết dạy đệ tử, hoặc có lẽ là quá cưng chiều nhi tử mình, khiến cho nàng giống như là mẹ của nhi tử mình vậy.
Hắn thản nhiên nói: "Đi tắm rửa thay quần áo, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút."
Trở lại phòng, Thôi Hoa âm và Dao Giác đều ở đây.
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, lại kéo Lý Bình An tới, để cho y gọi một tiếng "Tam Nương" với "Thôi Hoa Âm", sau đó lại gọi một tiếng "Dao di" với Dao Giác, lúc này mới để cho y đi nghỉ ngơi.
Tới khi trong phòng không người, Thôi Hoa âm mới giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua thái dương tóc bạc của hắn, trong mắt hiện lên nhu ý, nhẹ giọng nói: "Chàng đã là chú binh sư rất lợi hại rồi, đừng lại liều mạng..."
Lý Nguyên nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng, nhìn chằm chằm ánh nến đỏ chập chờn, cuối cùng vẫn nói một câu: "Ta muốn nghe."
"Chàng đã có tóc bạc..."
Trong thanh âm Thôi Hoa âm mang theo vài phần ôn nhu chưa từng có, sau đó lại hỏi: "Chàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"
Lục phẩm, trừ phi gần đại hạn, nếu không tuyệt đối sẽ không bởi vì già nua mà sinh ra tóc bạc.
Lý Nguyên không trả lời.
Thôi Hoa âm nói: "Chàng yên tâm, đời này ta gả cho hai nam nhân, người thứ nhất là hoàng đế, nhưng ta không cùng y động phòng, cho nên nam nhân đầu tiên của ta chính là chàng.
Sau chàng, ta sẽ không lấy ai nữa."
Lý Nguyên nhẹ nhàng mỉm cười, ôm nàng vào trong ngực.
Bàn tay mềm mại của Thôi Hoa âm cũng sờ vào xiêm y của hắn, năm ngón tay xuyên qua.
Một đêm như thường ngày......
Sáng sớm, mưa đã tạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua bọt nước, phát ra màu sắc rực rỡ.
Thôi Hoa âm vẫn dậy sớm, vẫn tập thể dục buổi sáng, vẫn đọc thơ... Vẫn theo xe ngựa của Dao Giác rời đi.
Lý Nguyên cũng đứng lên.
Hắn mới ăn xong điểm tâm, Lý Bình An tinh thần phấn chấn bồng bột vọt tới.
"Cha, thử lại xem."
"Được rồi."
Lý Nguyên đáp lời, rồi dùng ngữ khí cười nhạo bổ sung một câu: "Thiên chi kiêu tử."
Một canh giờ sau.
Hai mắt Lý Bình An dại ra, mồ hôi đầm đìa quỳ trên mặt đất, trong mắt y vẫn còn sót lại một đao vô cùng kỳ diệu.
Y cho rằng y đã thấy được độ cao của một đao kia, nhưng nhìn khi nhìn lần nữa, lại phát hiện ý nghĩ của y chính là chuyện cười.
Lý Nguyên ngồi xổm bên cạnh Lý Bình An, vỗ vỗ miệng y, lại cầm một cái gương đặt ở trước mặt, chiếu ra một bộ dáng chật vật bên trong.
"Đây là thiên chi kiêu tử a?"
Trong mắt Lý Bình An, ngay cả tức giận cũng bị đánh cho không còn...
Lý Nguyên thản nhiên hỏi: "Con có phải là thiên chi kiêu tử hay không?"
Lý Bình An đột nhiên như hồi phục, thở từng ngụm từng ngụm, sau đó cắn răng nói: "Phải!"
Lý Nguyên nói: "Vậy, thiên chi kiêu tử còn có thể đứng lên không?"
"Có thể!"
Lý Bình An tựa như tìm lại được ý chí, y chống đao như quải trượng, đứng dậy, híp mắt nhìn chằm chằm Lý Nguyên, sau đó rít gào vọt tới, sau đó lại bị đánh bay...
Y lại xông lên, lại bị đánh bay.
Cho đến khi cả mặt Lý Bình An bị đè xuống đất, thân thể ngay cả khí lực cử động cũng không có, lúc này mới yên tĩnh.
"Nếu ta là địch nhân của con, con đã chết bao nhiêu lần rồi?"
Lý Bình An trầm mặc không nói.
Lý Nguyên chất vấn: "Thiên chi kiêu tử đã chết, so với ăn mày đã chết, có cái gì khác nhau?"
Lý Bình An khàn giọng nói: "Chết vì vinh quang! Chết vì truy cầu! Cho dù chết, cũng có thể lưu lại chấn động cho thế gian!"
Quanh thân Lý Nguyên đột nhiên tản ra một cỗ sát khí nồng đậm, khóa chặt lấy nhi tử, bàn tay của hắn lại tăng thêm vài phần lực: "Vậy con lưu một chấn động cho ta nhìn xem."
Lý Bình An câm như hến, nằm rạp trên mặt đất như chó chết.
Thật lâu sau, Lý Nguyên chậm rãi thu tay lại, ngồi ở một bên, an tĩnh chờ đợi.