← Quay lại trang sách

Chương 388 Thần kỹ trên tuyệt kỹ, Thần Mộc binh bại như núi đổ (4)

Hắn chờ đợi, nhìn một tia buông tha trong mắt nhi tử, sau đó hắn có thể yên tâm thoải mái tiếp tục mang nhi tử rời đi theo kế hoạch, đến lúc đó trực tiếp đem y đánh ngất xỉu là được.

Nhưng Lý Bình An lại giãy giụa bò dậy, hung hăng nói: "Thiên hạ đệ nhất đao, cũng không nhận thua!"

Lý Nguyên cười nhạo nói: "Nếu không ngừng thua, vậy làm sao là đệ nhất đao?"

Lý Bình An khàn giọng nói: "Trước khi trở thành đệ nhất đao, con có thể thua, nhưng nếu con thật sự đứng ở vị trí kia, ta sẽ không thua nữa.

Con... con nói mình là thiên hạ đệ nhất đao, chỉ là... đang cổ vũ chính mình, đang nhắc nhở chính mình, vĩnh viễn không được quên mục tiêu này."

Thiếu niên tuy rằng sức cùng lực kiệt, lòng tin bị lực lượng cường đại phá hủy hết lần này đến lần khác, nhưng trong mắt y vẫn còn ánh sáng, tựa như tro tàn sẽ không tắt, cho dù bị ném vào trong băng tuyết, tro tàn sẽ lại cháy...

"Nhưng..."

Lý Nguyên cụp mắt: "Vì sao con muốn trở thành thiên hạ đệ nhất đao?"

"Con... con..." Lý Bình An lắp bắp, lại cụp mắt nói: "Con muốn bảo vệ mọi người..."

Ngay sau đó lại nói: "Không! Không phải lý do đó!

Nhân sinh ngắn ngủi, ông trời cho con Tiên Thiên Ảnh Huyết, chính là muốn Lý Bình An con đứng ở đỉnh cao thế gian này, quét đi hết thời buổi loạn lạc này!

Như thế, mới không uổng công đã đến đây một chuyến!"

Cuộc đời ngắn ngủi

Lý Nguyên trầm mặc, hỏi: "Hôm nay còn có thể tiếp tục không?"

Lý Bình An cười khổ lắc đầu, so với cuồng ngạo và không ai bì nổi lúc ban đầu, trong ánh mắt y đã nhiều hơn chút ngưng trọng.

"Không, con... con muốn suy nghĩ làm sao phá chiêu thức của người."

"Nghĩ đi."

Lý Nguyên mất hứng xoay người, đẩy cửa mật thất, đi ra ngoài.

Hắn có dự cảm, đứa con này, sợ là không mang đi được....

Vào đêm.

Liên doanh.

Lều bạt như núi nhỏ, chồng chất ở nơi nào đó giữa thâm sơn hạp cốc.

Chẳng biết tại sao, nhiệt độ ở hẻm núi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, âm u không hiểu, hàn khí khiếp người...

Trước đại chiến, những thợ săn xung quanh sẽ gọi nơi này là "thung lũng rình mò".

Sở dĩ xưng hô như thế, bởi vì khi đi lại ở chỗ này, thợ săn thường cảm thấy bị thứ gì đó nhìn trộm, mà hết hồn hết vía, da đầu tê dại, thậm chí sẽ không hiểu sao lại chạy giống như chạy trốn...

Lúc này.

Ở trong bóng đêm, chậu lửa chiếu ra từng phiến tảng sáng, chiếu ra nham thạch đen sì, cũng chiếu ra người trong giang hồ đang lui tới tuần tra.

Những người trong giang hồ này đều là đệ tử môn phái thuộc thế lực Thần Mộc Điện, bọn họ đều không phải võ giả bình thường, mà là Cửu phẩm Bát phẩm, thậm chí là Thất phẩm.

Mà trong trướng trung quân, nhiệt độ lại cực cao, ngọn lửa cháy hừng hực trong tuyết trắng, một nam tử mặc xiêm y hoa đang nhìn chằm chằm lò lửa không chớp mắt, hai mắt che kín tơ máu hiện ra vẻ dữ tợn kỳ dị.

Nhưng trên thực tế, đó không phải dữ tợn, mà là quá mức chuyên chú do đó lộ ra hai mắt đáng sợ.

"Bí pháp truyền thừa của ta, chính là 【 Lượng Địa 】.

Và thung lũng này... là vùng đất Chí âm mà ta dùng bí pháp Lượng Địa để tìm thấy được.

Vùng đất Chí âm chỉ kém một bước là biến thành quỷ vực.

Ở địa phương như vậy, ta chỉ thiếu cách làm sao để lợi dụng âm khí, phong ấn chúng vào trong linh khí của ta.

Ta phải làm sao đây?"

Cộng sư thì thào.

Lão nghiên cứu đạo này hơn trăm năm, đối với đúc binh tự có tâm đắc.

Nhưng lần này, thứ lão muốn truy tìm chính là đạo chú binh chí cao - trận đạo.

Đúng lúc này, lão nghe được từ xa có tiếng bước chân vội vã, tiếng bước chân kia giống như đang báo cáo cái gì đó với Ngũ phẩm trấn thủ trong doanh trướng.

Trong lúc mơ hồ, Cộng sư nghe được tên Lý sư.

Lão bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo đi về phía doanh trướng Ngũ phẩm, sau đó vén rèm lên, nhìn chằm chằm kiếm khách báo cáo kia nói: "Lý Nguyên làm sao vậy?!"

Kiếm khách kia hành lễ với Cộng sư, sau đó nói: "Lý sư đúc ra một thanh yêu đao, điện chủ xem xong khen ngợi không thôi, nói là đã đạt tới tiêu chuẩn đỉnh cao của ngài."

"Yêu đao?"

"Trình độ đỉnh cao của ta?"

"Không đời nào!"

"Tiểu tử kia có tài hoa, nhưng còn rất non, có lẽ tương lai hắn sẽ đạt tới cấp độ này, nhưng cũng không phải hiện tại!"

Cộng sư vẻ mặt không tin, lạnh lùng nói.

Kiếm khách kia không dám nhiều lời, hành lễ rồi cáo lui.

Cộng sư ngẩng đầu nhìn về phía người đứng đầu.

Nơi đây có hai vị Ngũ phẩm tọa trấn, một vị là trưởng lão Hoa gia của Cô hệ, còn có một vị là trưởng lão Ngũ phẩm khác của Cảnh gia.

Trưởng lão Ngũ phẩm của Cảnh gia nói: "Cộng sư, điều hắn nói là sự thật, bởi vì binh khí này chính là Lý sư đúc cho gia chủ ta."

Dứt lời, y thuật lại từ đầu đến cuối tin của gia tộc y với chú binh sư trước mắt.

"Tóc mai hai bên mọc tóc bạc...

Đây là chiết tuổi thọ."

Cộng sư thì thào.

Đột nhiên lão nói: "Ta nghe qua, thời cổ xưa từng có loại lưu phái này, Lý sư... hồ đồ a."

Lão không tự giác mà hô "Lý sư", mà không phải "Lý Nguyên", hoặc là "Tiểu tử kia".

Trưởng lão Ngũ phẩm Cảnh gia nhìn về phía Cộng sư, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của lão, ánh mắt sưng đỏ dọa người, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Lý sư, ta là bội phục, hắn là chú binh sư chân chính... Ngài, cũng vậy."

Cộng sư sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Nói cũng đúng.

Bất kể là tiểu nhi Chúc Ban, Lý sư, hay là ta, thật ra đều là cùng một loại người!"

Lão như thể lại lần nữa tìm được lòng tin và linh cảm, hai mắt lóe sáng, đi ra khỏi lều trại, miệng nói: "Cũng không thể bị tiểu tử này kéo xuống! Thứ chúng ta cầu, không phải là linh khí mạnh hơn sao?

Ngay cả dương thọ mà tiểu tử kia cũng dám mất, thế thì sao ta lại tiếc tấm thân này?!"

Đêm nay, lão muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó, lão muốn đến hạch tâm của "Khuy Nhân cốc", nơi nhiều âm khí nhất để đúc binh.

Nơi đó, cực kỳ hại người.

Thậm chí nếu như không may, âm khí sẽ chiếm lấy thân thể, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, vả lại không người nào biết mọi chuyện sẽ ra sao.

Nhưng mà, lão không sợ!

Bởi vì đáy lòng lão đã có ý chí quyết tâm, đã có dũng khí.

Khi Cộng sư đi ra khỏi lều trại, đã thấy có kiếm khách truyền tin vội vàng mà đến, vẻ mặt sợ hãi cùng bi thương.

"Có chuyện gì vậy?" Lão lớn tiếng hỏi.

Kiếm khách kia đang cúi đầu bước đi, vừa nghe hỏi, liền vội vàng ngẩng đầu, sau đó cung kính hành lễ, dùng thanh âm run rẩy nói: "Tiền tuyến... tiền tuyến, binh bại như núi đổ.

Mười sáu môn phái, gần như toàn bộ bị diệt!

Hướng... trưởng lão Ngũ phẩm của Hướng gia, bị Bành Di giết chết."

Cộng sư cười lạnh nói: "Tàn trận mà thôi!"

Tiếp theo nói: "Tiểu nhi Chúc Ban, cho ngươi càn rỡ mấy ngày! Để ngươi thấy được thủ đoạn của lão tử!"

Kiếm khách kia lại lẩm bẩm nói: "Còn có trưởng lão Ngũ phẩm Hoa gia, một vị trưởng lão Ngũ phẩm Thánh Hỏa Cung đến trợ giúp, cũng bị diệt sát."

Trong ánh mắt y lộ ra nỗi sợ hãi cực lớn, dường như đã sụp đổ khó tả: "Mà... Hơn nữa, đối phương dường như còn có Hồng Liên tặc trợ giúp."

Cộng sư:...

Mười sáu môn phái.

3 Ngũ phẩm.

Thần sắc của lão trở nên cực kỳ nghiêm túc, trái tim giống như buộc lại một khối sắt lớn, nặng trịch.

Đây là thật... Binh bại như núi đổ!

Đêm đó, Cộng sư đang muốn ngủ, lại cảm thấy có người ở ngoài lều gọi tên lão.

Lão đáp lời.

Người đi vào, chính là trưởng lão Ngũ phẩm Cảnh gia.

Trưởng lão này thở dài nói: "Cộng sư, phải rút lui thôi... tiền tuyến, đã bại..."

"Khi nào thì rút lui?" Cộng sư hỏi.

Trưởng lão Ngũ phẩm Cảnh gia nói: "Càng nhanh càng tốt, tốt nhất... là tối nay."

Cộng sư sửng sốt, lão lâm vào trầm mặc thật lâu, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, đi giày tử tế, nói: "Đêm mai, có được không?"

Trưởng lão Ngũ phẩm Cảnh gia nói: "Sợ là không trụ nổi"

"Vậy buổi chiều ngày mai." Cộng sư nói: "Ta muốn đi âm Phong nhai ở Khuy Nhân cốc đúc binh."

"Âm Phong Nhai!! Không thể đến đó được."

"Nếu cứ sợ đầu sợ đuôi, vậy làm sao đúc ra linh khí đứng đỉnh thiên hạ?"

Trong lều, yên tĩnh một lát.

Trưởng lão Ngũ phẩm Cảnh gia nói: "Ta đã biết... chúng ta sẽ trụ đến trưa mai."

"Được!"

Cộng sư hào khí nói một tiếng, sau đó hủy bỏ kế hoạch ngủ đêm nay, vội vàng đi ra ngoài.

Đêm nay giờ tý, lão muốn đến nơi âm khí thịnh nhất, rèn đúc binh khí truyền kỳ!!!