Chương 390 Đúc binh chi tranh, mỗi người một vẻ (2)
Giờ khắc này, lão nhìn thấy trên thân đao đã hiện ra đây vết loang lổ quỷ dị.
Cảnh Như Ý kêu lên một tiếng, giục ra một giọt nguyên huyết trong tim, trực tiếp bắn vào trong linh phôi.
Cộng sư thở hổn hển nhưng tay không run mắt không chớp, và tiếp tục đúc.
Theo búa sắt gõ lên thân đao kia, một luồng ánh sáng xanh biếc quanh quẩn trên thân đao lại giống như sinh rỉ sét, hiện ra từng điểm màu xanh nhạt giống như thi ban...
Thứ này, nhìn thế nào cũng không giống tàn trận.
Nhưng mà Cộng sư biết, mặc dù đây không phải tàn trận nhưng cũng đã vượt qua, đã vượt xa bất kỳ linh khí nào mà lão từng rèn được trong quá khứ.
Đột nhiên, lão đánh xuống những búa nhanh và dữ dội, như mưa giông gió bão, sau đó tôi đao vào nước lạnh, vang lên tiếng "xì xèo ùng ục".
Động tác nối liền không dứt, cực kỳ nhanh.
Mà làm xong, cả người Cộng sư cứng đờ, khuôn mặt có phần bất cần, nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc thần thánh nhất.
Cảnh Như Ý nhận lấy đao.
Sửng sốt.
Đây là loại dao gì?
Xấu quá! Xấu quá! Xấu chết đi được!
Giống như màu sắc của rãnh nước thải, trên thân đao nổi lên thi ban màu xanh đậm nhạt không đồng nhất, lục mang vốn nên chạy trong thân đao lại bị định bất động, lấp lóe giống như con ngươi của ác quỷ.
Nhưng sau khi câu thông, hắn bỗng nhiên biến sắc.
"Đao này! Cộng sư, đao này!"
Thế nhưng ở trong mắt hắn, Cộng sư đã khoanh chân ngồi xuống, ngọn lửa lung lay muốn tắt.
Đột nhiên Cộng sư hào sảng cười ha hả: "Cảnh Như Ý, thay ta hỏi Lý tiểu tử, đao này có mấy phần phong lưu?
Lại đi hỏi Chúc Ban tiểu nhi, Cộng Lãng ta có từng thua hắn chút nào không? Ha ha ha ha."
Lão cười vui vẻ.
Nhưng đột nhiên lại im bặt.
Đầu của lão gục xuống, năm ngón tay nắm chặt thiết chùy cũng buông lỏng ra.
Lửa trong lò... tắt rồi.
Đây có lẽ là một lần đúc hoàn toàn không tuân theo phương pháp chế tạo, hiển nhiên dẫn tới phản ứng dây chuyền nào đó khiến cho nơi đây nổi lên âm phong, âm khí nồng đậm không biết từ nơi nào mà đến, âm khí như thực chất bao vây trùng trùng điệp điệp đến, bao vây Cộng Lãng và lò lửa đã tắt.
Cảnh Như Ý cầm đao.
Thanh đao này hiển nhiên cũng không cần trải qua ôn dưỡng nhân khí mười tháng, mà là có thể trực tiếp sử dụng.
Hắn thần sắc phức tạp nắm chặt đao, cúi người thật sâu với Cộng sư đã chết trong cuồng phong âm lãnh kia, sau đó tung người nhanh chóng bay ra ngoài. ...
Đầu hạ.
Có khoái mã từ bên ngoài vào Thần Mộc Điện, mang đến tin tức binh bại từ tiền tuyến.
Nguyên nhân thất bại cũng rất đơn giản, đó chính là thế lực cao tầng của Liên giáo đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Trên chiến trường xuất hiện không ít linh khí, không cần nghi ngờ, trong này có không ít công lao của Chúc sư.
Ngoài ra, dường như Bành Di đã đột phá vào tứ phẩm, cho nên mới đột nhiên xoay chuyển thế cục, trực tiếp xé rách lỗ hổng phòng ngự của tiền tuyến.
Tin tức này nhanh chóng truyền ra trong cao tầng Thần Mộc Điện.
Lý Nguyên trong mật thất cũng biết.
Hắn nhìn Lý Bình An đang nằm ở dưới chân, có chút do dự.
Nếu Ngũ Hành thế lực sụp đổ hoàn toàn, hắn cũng không cần do dự, trực tiếp mang nhi tử đi là được.
"Lại đây!"
Lý Bình An nằm trên mặt đất như con báo vĩnh viễn không khuất phục, rõ ràng lòng tin đã bị Lý Nguyên dập tắt một lần, nhưng vẫn có thể đứng lên và lại cười to vung đao, điều này làm cho Lý Nguyên không hiểu sao lại nghĩ đến nhân vật "Saint Seiya".
"Khi nào con có thể thắng một lần, ít nhất bức vi phụ ra khỏi vòng tròn nhỏ này."
Lý Nguyên cúi đầu nhìn vòng tròn nhỏ dưới chân, dùng ánh mắt trào phúng nhìn thiếu niên đối diện.
Có điều, hắn biết Lý Bình An không làm được.
Chỉ số của Lý Bình An nằm ở ngay đó, dù thế nào cũng không thể nào sáng tạo ra kỳ tích.
Bởi vì hắn mới là kỳ tích.
Tuy nhi tử là Tiên Thiên Ảnh Huyết, nhưng so với hắn lại kém quá nhiều.
"Bí kỹ độc môn của con sắp hoàn thành rồi, cha... đến lúc đó, con sẽ không thua... con sẽ không..." Thiếu niên trừng mắt thở hổn hển như một cỗ máy chiến tranh không bao giờ mệt mỏi.
Bộ dáng này căn bản không phải là bộ dáng mà một thiếu niên mười bốn tuổi nên có.
Trong lòng Lý Nguyên thở dài một tiếng.
Xem như có được Tiên Thiên Ảnh Huyết của Hồi Liễu Công, so với bất luận kẻ nào, Lý Bình An cũng càng hào hùng vạn trượng hơn, đây là loại tính cách khắc sâu trong xương cốt, trong linh hồn.
Người khác cần lĩnh ngộ ý cảnh, cần phù hợp quan tưởng, nhưng Lý Bình An chỉ cần làm chính mình là có thể đột phá.
Đây là chỗ đáng sợ của Tiên Thiên Ảnh Huyết nhưng cũng là số mệnh trời định.
Nhưng dù vậy, ngộ ra bí kỹ độc môn thì như thế nào đây?
Thứ này, hơn mười năm trước hắn đã ngộ ra, hơn nữa không chỉ một.
Cho nên nhi tử không thể chiến thắng hắn.
Điều Lý Nguyên muốn xem, không phải là nhi tử chiến thắng hắn...
Cái hắn cần là quyết tâm của nhi tử.
"Tiếp tục đi!"
Hai mắt Lý Bình An sáng lên, cầm đao lên tiếp tục xông về Lý Nguyên, rồi lại bị Lý Nguyên tiện tay chém bay.
Tuy rằng bay, nhưng thiếu niên kia vẫn đang cười to.
"Cha, lúc trước con thấy đao này, con đã sợ vỡ mật, nhưng bây giờ... con không sao... ha ha ha ha!"
Bùm!
Thiếu niên rơi xuống đất lăn lộn một vòng, đầu đập vào tường nhưng vẫn còn cười, ngón tay động đậy muốn bò lên lại.
Lý Nguyên kiên nhẫn chờ y.
Thiếu niên bò dậy, vĩnh viễn không thất bại, xông lên.
Phụ tử huấn luyện ma quỷ trong mật thất, tựa như một bức tranh dừng lại trong thời không. ...
Vào đêm.
Thôi Hoa âm tu luyện xảy ra chút vấn đề, vẫn ngồi bên ruộng thịt chưa trở về.
Ngược lại Dao Giác bồi Lý Nguyên lên giường.
Nha hoàn chân dài tinh quái ở trên giường hoạt bát hơn bất luận kẻ nào, điều này thậm chí bức Lý Nguyên thiếu chút nữa "phơi bày sự thật hắn không già".
Nhưng mà sau một trận cuồng phong mưa rào, mây tiêu mưa tạnh, mỗi người tự hạ nhiệt...
"Cô gia còn lâu mới già."
Dao Giác chuyên lựa lời hay để nói.
Lý Nguyên nói: "Dao Giác, tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?"
"Cô gia muốn rời khỏi nơi này sao?" Dao Giác cười hì hì nói.
Lý Nguyên gật đầu, nói tiếp: "Tiền tuyến đại bại... sắp tới có lẽ là các đại gia tộc sẽ điều động nhân thủ ra tiền tuyến? Ngươi không lo lắng mình bị lôi à?"
Dao Giác nói: "Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, ai lại lôi chúng ta chứ?
Hơn nữa, ta nghe phu nhân nói Thần Mộc Điện dễ thủ khó công, cho dù địch nhân binh lâm thành hạ muốn phá vào Thần Mộc Điện thì vẫn là si tâm vọng tưởng."
Lý Nguyên đáp một tiếng, sau đó thở dài nói: "Ta chỉ là nhớ nhà... Ngươi biết đấy, người già rồi sẽ luôn nhớ quê hương, muốn lá rụng về cội.
Nhưng ta cũng biết, cố hương ở phía nam, ở Liên giáo. Mà ta lại là chú binh sư của Thần Mộc Điện, ta không đi được."
Dao Giác sửng sốt một lát, sau đó tựa như chim nhỏ, len lỏi dính vào ngực Lý Nguyên, chân dài hơi gập lại đẩy Lý Nguyên, ngượng ngùng nói: "Đều tê cả rồi."
Sau đó lại ôm chặt Lý Nguyên, nói: "Ta nghe phu nhân nói, ngài dùng dương thọ đúc binh, không được làm như vậy nữa! Ngài muốn theo đuổi đỉnh phong, vậy ngài có từng quan tâm đến cảm thụ của nữ nhân nhà ngài hay không?"
Trong giọng nói của nàng mang theo chút làm nũng rõ ràng, hình như là đang chỉ trích, ra lệnh, không hiểu quy củ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không khiến người ta chán ghét.
Lý Nguyên ôm chặt lấy Dao Giác.
Đáng tiếc Thôi Hoa âm sẽ không đi theo hắn, đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, âm phi nương nương kiêu ngạo không có khả năng đi đến thâm sơn cùng cốc.
Mà Dao Giác, cho dù nguyện ý thì cũng không có biện pháp đi cùng hắn.
Hắn khẽ thở dài.
Tuy nhiên, hắn quyết định chờ thêm xem xét tình hình.
Nếu thế cục thật sự không tốt, nói không chừng hắn sẽ thay đổi ý nghĩ.
Ví dụ như kế hoạch ban đầu của hắn là "sau khi kiếm được đầy đủ lợi ích, lợi dụng ngày ngày liên tục đi đến nơi nào đó để cho mọi người tập mãi thành thói quen, sau đó lại ở thời khắc người giám thị buông lỏng, đột nhiên mang theo nhi tử và các nương tử thoát thân".
Kế hoạch này, thật ra đã thực hiện gần hoàn tất rồi, hắn đã đưa Lý Bình An đến tửu lâu Danh Dương, tiếp theo chỉ cần lại làm vài lần như vậy, chờ Cô Tuyết Kiến tập mãi thành thói quen thì hắn có thể mang Lý Bình An rời đi.
Nhưng kế hoạch này lại theo biểu hiện của Lý Bình An mà bị gác lại, từ đó đổi thành một cái khác.
Cái này... hắn còn cần đổi nữa hay không?
Thế cục này sẽ biến hóa như thế nào?