Chương 391 Đúc binh chi tranh, mỗi người một vẻ (3)
Không bao lâu sau, lại một con khoái mã vào thành, trong lúc mọi người còn đang thương lượng làm gì tiếp theo, mang về một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là trưởng lão Cảnh gia Cảnh Như Ý vậy mà lấy tàn binh đánh lui Hắc Liên giáo.
Tin xấu là sau khi Cộng sư đúc binh cho Cảnh Như Ý, lão đã chết ở bên ngoài.
"Vớ vẩn!"
Thôi Vô Kỵ nghe được tin tức này, trực tiếp chửi thề.
"Cảnh Như Ý mấy cân mấy lượng? Hắn có thể đánh bại Hắc Liên tặc?
Cho dù trước khi chết, Cộng sư đúc ra một thanh thần binh nhưng chẳng lẽ tàn trận của Bành Di không phải là thần binh sao?
Hắn dựa vào cái gì mà đánh tan?"
Nghi vấn của Thôi Vô Kỵ cũng là nghi vấn của mọi người.
Chốc lát sau lại có tin tức mới truyền đến.
Nghi vấn đã được giải đáp.
Không phải Bành Di bị đánh tan, mà bằng một cách kỳ lạ nào đó, gã rõ ràng là đang đại thắng lại đột nhiên đổi tính rút lui, cũng không biết gã đang suy nghĩ cái gì.
Mà Cảnh Như Ý quả thật trở nên mạnh mẽ.
Thanh đao mà Cộng sư đúc trước khi chết đã có thể dùng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nói trắng ra, Cảnh Như Ý "hồi sinh" trưởng lão Hoa gia đã chết, còn có trưởng lão Thánh Hỏa Cung đến trợ giúp.
Nhưng cũng không phải sống lại thật sự mà là giống như khôi lỗi vâng lời, theo Cảnh Như Ý tác chiến.
Da thịt bọn họ trắng bệch làm cho người ta nghĩ đến quỷ phó, nhưng không bất diệt như quỷ phó, một khi xuất hiện vết thương thì rất khó khôi phục.
Ngoài ra, thanh đao kia còn có tác dụng "hấp thu bản thân rồi đột nhiên tăng cường sức bộc phát" cùng với "tản ra khí tức chữa thương độc nhất thuộc về 【 Trường Thanh Quyết 】 trong một khu vực nhất định, từ đó giúp cho người bị thương nhanh chóng khôi phục".
Sứ giả đặc biệt tìm Lý Nguyên, trình lên một phong thư viết tay của Cảnh Như Ý.
Trong thư này ghi lại cực kỳ tỉ mỉ năng lực của thanh đao kia, sợ Lý Nguyên bỏ sót bất kỳ một tin tức nào.
Mà đợi đến khi Lý Nguyên xem xong, sứ giả truyền lệnh kia mới cung kính nói: "Cảnh trưởng lão nói còn có một câu muốn ta truyền đạt, ngài ấy nói đây là vấn đề Cộng sư hỏi ngài trước khi lâm chung."
Lý Nguyên nói: "Mời nói."
Sứ giả kia thoáng dừng một chút, giống như đang bắt chước giọng nói của Cộng sư, trầm giọng nói: "Cảnh Như Ý, thay ta hỏi Lý tiểu tử, đao này có mấy phần phong lưu?"
Hỏi xong, không khí có chút trầm mặc.
Lý Nguyên nói: "Cộng sư rốt cuộc chết như thế nào?"
Sứ giả kia nói: "Cảnh trưởng lão sớm biết ngài sẽ hỏi vấn đề này, cho nên đã nói cho ta biết."
Sau đó y kể lại từ đầu chí cuối.
Lý Nguyên nghe xong, có chút lúng túng.
Là "Chiết thọ đúc binh" của hắn kích thích đến Cộng sư sao?
Nhưng Cộng sư cũng dùng hành động biểu lộ, lão không thẹn với danh hiệu chú binh sư, đồng thời cũng giúp Lý Nguyên mở ra một ý nghĩ: có lẽ có thể thử đi chợ đen của nương tử nhà mình đúc binh, dù sao chuyện này là trước đây hắn chưa từng nghĩ tới.
Sứ giả kia thấy Lý Nguyên trầm mặc, không nhanh không chậm cúi đầu chờ, thẳng đến khi chờ được một câu "không tồi".
Sứ giả quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu với vẻ mặt kinh hãi.
Lý Nguyên lại thản nhiên lặp lại câu: "Đao này không tồi."
Trong lúc nhất thời, sau kinh ngạc, đáy lòng sứ giả lại sinh ra một cỗ tức giận, y hận không thể lập tức lên tiếng vì Cộng sư, sau đó tranh luận với Lý sư tới mặt đỏ tía tai.
Một thanh đao thần kỳ.
Không tệ?
Đùa gì thế!
Cho dù ngươi là Lý sư, ngươi cũng tuyệt đối không thể nói như vậy!
Nhưng mà sứ giả vẫn không dám nói ra, chỉ là dùng sự khinh thường nhẹ nhất để hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói là "Vâng, ta sẽ truyền đạt", tiếp đó xoay người rời đi, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ.
Lý Nguyên cũng không biết rốt cuộc tiền tuyến như thế nào, nhưng hắn chỉ phân vân một chút rồi làm ra quyết định.
Hắn bắt đầu huấn luyện nhi tử tàn nhẫn hơn.
Một ngày này, hắn tiếp nhận hai quyển "bí pháp thuần yêu thuật" do lão tổ Cảnh gia tự mình đưa tới, đang muốn đi dạo Đằng Các thì đột nhiên thấy được một khuôn mặt "vừa quen thuộc vừa xa lạ" ở ngoài cửa.
Vẫn là áo bào màu đen tao nhã thần bí, cổ áo có hoa xấu hổ màu hồng nhạt.
Vẫn là thân hình nhỏ nhắn, hai mắt sáng ngời.
Chỉ là cặp con ngươi kia đã không còn bất kỳ hèn mọn nào, ngược lại hiện ra loại thô bạo khó tả tựa như nữ vương quân lâm.
Rõ ràng đầu không cao nhưng luôn làm cho người ta có cảm giác nàng đang quan sát ngươi, loại khí phách này thậm chí vượt qua quý khí trên người âm phi nương nương.
"Thủy Hương, nàng đã trở lại."
Lý Nguyên hô lên tên của nàng, nhưng không định hỏi nhiều.
Cảnh Thủy Hương thuộc về Thần Mộc Điện, nàng tuyệt đối không thể theo hắn rời đi.
"Tướng công."
Cảnh Thủy Hương tận lực làm cho thanh âm ôn nhu, sau đó lại bắt chước lời nói trước kia: "Xin lỗi a, ta không cáo biệt nhưng lại đi lâu như vậy, đúng là bởi vì xảy ra chút chuyện."
Nàng dừng lại một chút: "Ta đột phá ngũ phẩm."
Lý Nguyên nhìn lướt qua "1260-1350" bên cạnh nàng, đây đúng là đã đột phá so với "950-1000" ban đầu.
Phải biết, Thôi Vô Kỵ chỉ có "1480-3010", Cảnh Thủy Hương vừa đột phá mà đã có chỉ số này, rất không đơn giản.
Về phần vì sao sức chiến đấu hạn mức cao nhất chỉ có "1350", Lý Nguyên đoán là nàng còn chưa có linh khí thuộc về mình.
Thấy Lý Nguyên trầm mặc, Cảnh Thủy Hương đi tới bên cạnh hắn nói: "Lúc ta không ở đây, sao không chăm sóc bản thân thật tốt, tóc đã bạc trắng rất nhiều."
Lời của nàng giống như loại quan tâm của thượng vị giả mà không còn là cô nương yếu ớt hèn mọn như bùn trước kia nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lý Nguyên cố ý hỏi.
Cảnh Thủy Hương kéo cánh tay hắn, kể lại những chuyện đã trải qua mấy ngày nay.
Nói chung, nàng và hai gã khác phân biệt tu luyện 【 Trường Thanh Quyết 】 và 【 Hồi Liễu Công 】 , đạt tới lục phẩm viên mãn thì phải đối chiến, sau khi thắng, nàng có cảm ngộ liền đột phá ngũ phẩm.
"Nhờ phúc của tướng công, điện chủ trực tiếp cho ta trở thành trưởng lão." Cảnh Thủy Hương mỉm cười nói.
"Vậy nàng phải xuất chinh sao?" Lý Nguyên hỏi.
Cảnh Thủy Hương nói: "Trưởng lão mới nhậm chức cần củng cố cảnh giới, có thể hưởng thụ rất nhiều chỗ tốt trong điện, đợi 5 năm sau mới cần theo lệnh xuất chinh."
"Vẫn phải xuất chinh..."
"Vậy thì có làm sao? Tướng công, ta cũng không phải là quả hồng mềm." Trong mắt Cảnh Thủy Hương lộ ra thô bạo cùng hủy diệt.
Lý Nguyên hỏi: "Nàng không phải là từ khô nhập vinh sao?"
Cảnh Thủy Hương dường như cũng không bất ngờ về vấn đề này, nàng nói: "Thật ra không có khô vinh, chỉ có một cái tôi chân chính. Mà ta nhập ngũ phẩm, chính là thấy rõ cái tôi chân chính này."
Lý Nguyên sâu kín nói: "Ngũ nguyên, cửu tổ, hoàn chân ngã. Nếu nàng ở Ngũ Nguyên đệ nhất nguyên đã tìm được bản ngã chân chính, vậy tam phẩm hoàn chân ngã rốt cuộc là gì?
Có thể cảnh giới của ta không cao, nhưng từ tên gọi của cảnh giới này, ta có thể phát hiện nương tử, nàng... có phải đã chui vào một cái bẫy nào đó không?
Có lẽ, nàng đừng vội cho rằng đây là nàng thật sự."
Cảnh Thủy Hương cười nói: "Tướng công, cảnh giới tam phẩm kia, ta chưa thấy người đạt tới đâu, đúng là ta cũng chỉ là nghe đồn về cảnh giới này thôi, ai biết sẽ là dạng gì?
Hiện tại ta rất tốt, chàng cũng đừng lo lắng, mặt sau thế giới không giống như chàng tưởng tượng đâu."
Dứt lời, không khí trở nên yên tĩnh.
Cảnh Thủy Hương đột nhiên phản ứng lại, câu "mặt sau thế giới không giống như chàng tưởng tượng" của nàng có chút quá đáng, vì vậy vội vàng nói một tiếng: "Xin lỗi."
Giọng nói nhàn nhạt...
Cho dù xin lỗi, cũng không có cảm giác thấp hơn người khác một cái đầu.
Lý Nguyên nắm lấy tay nàng, cười nói: "Nhìn thấy nàng như vậy, là ta yên tâm rồi."
"Tướng công không trách ta sao?"
"Trách nàng cái gì chứ?"
"Trách ta thật ra là..." Cảnh Thủy Hương có chút khó mở miệng.
Trong lòng Lý Nguyên hiểu được, đơn giản là chút chuyện chữa thương, vì thế cắt đứt lời nàng nói: "Không trách, nàng cũng không cần phải nói."
Sau đó, hắn gọi Lý Bình An tới để cho thiếu niên này nghiêm túc gọi Cảnh Thủy Hương một tiếng "Tứ nương".