Chương 392 Đúc binh chi tranh, mỗi người một vẻ (4)
Cảnh Thủy Hương cười nói: "Được! Sau này ta cũng sẽ coi ngươi là con!
Trước mặt người ngoài, con có thể gọi ta là Cảnh trưởng lão, nhưng trong lúc không có ai, con gọi ta tứ nương là được."
Thấy nhi tử lại nhận nương, Lý Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn dẫn theo Cảnh Thủy Hương, muốn chế tạo một kiện linh khí cho nương tử nhà mình.
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Cô Tuyết Kiến sẽ đích thân ra trận.
Nàng đi tới đình viện Cảnh gia, nói lời từ biệt với Lý Nguyên và Lý Bình An.
Sau một hồi nói chuyện, Lý Nguyên nhìn Cô Tuyết Kiến... cuối cùng có một quyết định nào đó.
Cô Tuyết Kiến là cao thủ thứ hai của Thần Mộc Điện, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với hắn, quen thuộc lẫn nhau.
Hắn nếu muốn làm trận chém giết ở Miên Châu đạo và Phục Giang đạo này đạt tới cân bằng, để cuối cùng cán cân thắng lợi đảo hướng Thần Mộc Điện, từ đó duy trì được mảnh đất này. Như vậy... Cô Tuyết Kiến là sự lựa chọn tốt nhất.
Thiên tử điên cuồng, quỷ của Liễm Y trai, Liên giáo cực đoan, nếu những thứ quỷ quái này thượng vị, Lý Nguyên lo lắng mình ở Vân Sơn đạo cũng chưa chắc đã yên tĩnh...
Cho nên hắn muốn "mượn đao giết người".
Không chỉ vì cân bằng, còn vì nhi tử có thể có một chỗ dựa vững chắc.
Dù sao từ ánh mắt Cô Tuyết Kiến nhìn nhi tử mình, Lý Nguyên có thể thấy được sủng nịch tràn đầy tựa như người làm mẹ.
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Lý sư, thời hạn một tháng mặc dù đã qua, nhưng Bình An vẫn phải tiếp tục ở lại bên ngươi." Cô Tuyết Kiến tác phong nữ hiệp, hành lễ muốn rời đi.
Lý Nguyên hoàn lễ.
Nhưng chờ Cô Tuyết Kiến đi tới trước cửa, Lý Nguyên hô lên: "Khoan đã."
Nữ hiệp bạch y, bao kiếm, hồ lô đỏ, đứng hiên ngang trong gió, hỏi một câu: "Còn có chuyện gì?"
Lý Nguyên nói: "Có thể xuất chinh trễ vài ngày được không?"
Cô Tuyết Kiến ngạc nhiên: "Vì sao?"
Lý Nguyên bước lên trước một bước, từng bước từng bước, lại một bước, hắn đi tới trước mặt Cô Tuyết Kiến, nghiêm mặt nói: "Trước khi Cộng sư chết từng hỏi ta một vấn đề.
Y nhờ Cảnh Như Ý.
Cảnh Như Ý lại nhờ sứ giả tới hỏi ta."
Cô Tuyết Kiến sinh ra tò mò, dù sao người như Cộng sư sau khi hoàn thành một kiệt tác kinh thiên động địa, di ngôn của y lại là hỏi Lý Nguyên một vấn đề, đây sẽ là vấn đề gì?
Lý Nguyên tiếp tục nói: "Y hỏi ta, đao y đúc có mấy phần phong lưu?
Sau đó, câu trả lời của ta là đao này không tồi."
Cô Tuyết Kiến chớp mắt, giống như lần đầu tiên phát hiện nam nhân biết tiến lùi, giữ bổn phận, thậm chí có thể nói là hào hùng, lại có thể đưa ra câu trả lời khí phách như vậy.
Không tồi?
Đó không phải là không bằng hắn sao?
Không hổ là phụ thân của đồ đệ nàng.
Lý Nguyên nói: "Những điểm khác, Cộng lão ca nói y là đệ nhất, ta liền khen y đệ nhất. Nhưng chỉ có con đường này, đường quá hẹp không chứa được hai người cùng chạy song song.
Cô điện chủ làm lão sư của nhi tử ta sẽ rất vất vả, ta là người làm cha, vì ngươi chế tạo một thanh linh khí đi."
Ngữ khí của hắn rất bình thản, bình thản giống như đang nói "Cô điện chủ cùng uống rượu đi" "Cô điện chủ lưu lại ăn bữa cơm rau dưa đi".
Cô Tuyết Kiến lặng lẽ nhìn hắn.
Cách đó không xa, Cảnh Thủy Hương im lặng không nói gì.
Mà Lý Bình An lại vọt ra hô: "Không được! Cha, tinh thần của cha không ổn. Người không thể đi đúc binh!"
Sau đó y lại hô: "Sư phụ, người đừng đồng ý cha ta!"
Lý Nguyên nhìn đứa nhi tử ngu ngốc không nói gì, chỉ im lặng nhìn nữ kiếm khách bạch y trước mặt.
Cô Tuyết Kiến nhìn lướt qua Lý Bình An, nhẹ giọng nói: "Việc này con không hiểu."
Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lý Nguyên, khom người hành lễ nói một tiếng: "Làm phiền rồi."
Lý Nguyên thản nhiên nhận lễ này. ...
Đỉnh núi cao vút.
Trên mây nắng nhảy múa, trong gió lá như đao.
Hai mắt nam nhân như điện, chuyên chú vung chùy, trong ánh nắng rực rỡ đầu hạ và nhiệt độ cao của than lửa, thể lực hùng tráng của hắn hiện ra hình dáng cường đại.
Tang!
Tang!
Tang!
Tiếng búa mãnh liệt như tiếng chuông vang dội từ trên cao vọng xuống, lay động trường phong xông vào trong tai mỗi người.
Lần này khác với lần trước, không ít cao tầng Thần Mộc Điện đều tới nhưng lại không ai đi thăm dò, chỉ đang chờ một kết quả hoặc là nói chứng kiến một truyền kỳ chân chính.
Mà câu "đao này không tồi" của hắn đã truyền ra.
Linh khí của Cộng sư, mặc dù bọn họ chưa thấy tận mắt, nhưng chỉ cần nhìn báo cáo từ tiền tuyến là biết cường đại như thế nào.
Nói trực tiếp một chút, thanh yêu đao mà Lý Nguyên đúc lúc trước căn bản không thể so sánh được.
"Thật chờ mong a..." Thôi Vô Kỵ nói.
Cảnh Bán Phong cười lạnh một tiếng: "Chờ mong?"
Thôi Vô Kỵ nói: "Loại như ngươi, thì biết cái gì. Lý sư chính là theo đuổi đạo, còn ta là chờ mong hắn đắc đạo, ngươi hiểu thế nào được?"
Cô Tuyết Kiến nhìn trái nhìn phải, điện chủ lại bế quan, thậm chí hôm nay cũng không xuất hiện, điều này làm cho nàng nghĩ đến ở tiền tuyến Bành Di đột nhiên rút lui.
Dường như Bành Di cũng đã nhập tứ phẩm đi?
Cảnh Thủy Hương, Thôi Hoa âm, Dao Giác mang theo Lý Bình An đứng cạnh nhau, tới gần bên cạnh Cô Tuyết Kiến.
Bên cạnh Cảnh Thủy Hương lại là Cảnh Bán Phong.
Cảnh hệ và Cô hệ đứng cùng nhau, hiếm hoi mà có được cảm giác thành một "chỉnh thể".
Mà thanh âm ở chỗ cao lại vang lên không dứt bên tai, lúc là cuồng phong mưa rào, lúc là lôi đình thiên âm.
Lý Bình An nắm chặt hai tay, hơi cúi đầu, hai mắt có chút đỏ lên...
Phía sau y chẳng biết từ lúc nào đã có một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng, thiếu nữ lôi kéo góc áo y, nhẹ giọng nói: "Bình An ca ca, bá phụ sẽ không có việc gì."
Mà đúng lúc này, một tiếng chùy tựa như long trời lở đất vang lên, dư âm vọng hồi mãi không tan, rung động lòng người.
Thời tiết vốn nắng chói đột nhiên trở nên âm trầm.
"Gió nổi lên rồi." Thôi Vô Kỵ giơ tay lên cảm thụ được gió lớn.
Lại ngẩng đầu, đã thấy mây đen trên bầu trời nhanh chóng tụ tập, chỉ chốc lát sau liền thành một "vỏ trứng" đen kịt.
Vỏ nứt ra, lôi tương màu tím lại nổi lên.
Mọi người khiếp sợ khó tả.
Trên khuôn mặt tươi cười của Cô Tuyết Kiến cũng sinh ra vẻ kinh hãi, khó có thể che giấu: "Thế mà lại đưa tới dị tượng!"
Dứt lời, nàng lại nhanh chóng cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào dưới mặt đất lại có từng sợi tơ khí đen tựa như con rắn dài đang bơi lên đỉnh núi.
"Địa sát!!" Một gã trưởng lão gọi loại tơ khí màu đen này.
Mặc dù địa sát sẽ không hình thành quỷ vực, nhưng cũng là một loại âm khí được nhiều người biết rõ, nếu thường nhân lây nhiễm thì sẽ bị bệnh nặng mà nhanh chóng chết đi.
"Thiên lôi, địa sát, cái này..." Đã có người bị kinh hãi không biết nói gì cho phải.
Cô Tuyết Kiến nhắm mắt nói: "Vẫn là âm dương.
Thiên lôi là dương, địa sát là âm, mặc dù nơi đây không phải chỗ Chí âm Chí Dương, nhưng Lý sư lại dùng lực lượng của mình để cưỡng ép hội tụ âm dương..."
Lời còn chưa dứt, ở phía xa lôi quang rơi xuống đất, xà điện giăng trời, sát khí tuôn ra, bộc phát như suối.
"Cha!!" Lý Bình An khàn khàn hô lên, nước mắt chảy ròng.
Thiếu nữ lục y xinh đẹp nhìn y khóc đỏ mắt, bộ dáng ngẩn người, dù sao người này luôn gọi mình là "tiểu nước mũi", hiện tại không phải y cũng là "đại nước mũi" sao?
Không ngờ vị thiên kiêu này còn có một mặt yếu ớt như vậy... Thiếu nữ càng kéo gần góc áo của y, trong mắt hiện lên ôn nhu.
Rất lâu.
Lại rất lâu...
Lôi tan đi, sát khí cũng vô tung.
Giữa trời đất bắt đầu rơi xuống những hạt mưa to như hạt đậu, trong nháy mắt khiến tầm mắt người ta mơ hồ.
"Thành công rồi."
Cô Tuyết Kiến cùng đám người bay lên, đi về đỉnh núi, sau đó nhìn thấy một nam nhân tóc hoa râm đang khoanh chân ngồi, trước mặt hắn đang cắm một thanh quái kiếm với hai màu đen trắng đan xen, thật giống như một con hắc xà và một con bạch xà đang quấn lại với nhau, ở mũi kiếm còn phun ra lưỡi rắn.
Nghe được động tĩnh, nam nhân tóc hoa râm dường như tỉnh lại, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, rồi lại đưa ánh mắt về phía Cô Tuyết Kiến, khuôn mặt suy yếu cười to nói: "Đi hỏi Cộng sư, ta nói có sai không?"