Chương 394 Rời đi (2)
Cô Tuyết Kiến nói: "Thế gian này, hình như chưa từng nghe qua họ Dao."
Dao Giác vội nói: "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là nha hoàn, nô tỳ không có họ."
Cô Tuyết Kiến cười nói: "Vậy sau này ngươi gọi là Cô Dao Giác đi, ta nhận ngươi làm nghĩa muội."
Dao Giác muốn bái tạ lại bị Cô Tuyết Kiến đỡ lên.
"Từ nay về sau ngươi không được gọi bản thân là nô tỳ với bất cứ ai, cũng không cần bái lạy bất kì kẻ nào."
"Dạ, Cô điện chủ."
"Điện chủ?"
"Tỷ tỷ"
"Chờ tỷ tỷ trở về sẽ quan sát nha đầu ngươi thật kỹ."
Cô Tuyết Kiến cầm Nhật Nguyệt Đương Không, xoay người nhìn Lý Nguyên chân thành nói: "Đa tạ."
Lý Nguyên chân thành trả lời: "Đa tạ."
Hai người nhìn nhau lần cuối cùng, Cô Tuyết Kiến mặc bạch y, hồ lô rượu màu đỏ ở bên hông phiêu dật nhảy múa, nàng lăng không mà đi, lao tới tiền tuyến.
Trời cao vạn dặm, chỉ một người đi.
Lần này Cô Tuyết Kiến tràn ngập tự tin chưa từng có.
Tiền tuyến mặc dù tan vỡ, nhưng nàng lại có thể một tay ngăn cơn sóng dữ.
Dao Giác nâng Lý Nguyên dậy, ánh mắt nàng đỏ hồng có chút muốn khóc.
Âm phi nương nương đến gần.
Dao Giác hô: "Tiểu thư."
Âm phi nương nương rất hiểu nguyên tắc, thản nhiên nói: "Sau này gọi ta Hoa âm là được, tỷ muội ta ngươi, tình nghĩa không thay đổi, hết thảy như thường."
Nói xong, nàng đi tới trước mặt Lý Nguyên giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc đầy đầu hắn, thần sắc có hơi ảm đạm, sau đó lại tao nhã mỉm cười nói: "Chúc mừng phu quân."
Cảnh Thủy Hương, còn có Lý Bình An như khóc tang cũng đi tới bên cạnh Lý Nguyên.
Lý Nguyên suy yếu nói: "Về nhà trước đi."
Dứt lời, hắn lại lộ ra thần sắc vui vẻ và giải thoát, cười nói: "Đã là chuyện vui, về nhà nấu thêm vài món xào.
Bình An, lát nữa cùng cha uống chút rượu, thằng nhóc ngu xuẩn này, thật sự khiến ta không yên lòng."
"Dạ, phụ thân." Thiên chi kiêu tử khóc bao nhi vẫn đang khóc.
Lý Nguyên nói: "Thay vì khóc, không bằng ngẫm lại làm thế nào để phá chiêu của ta, con cho rằng huấn luyện của chúng ta đã dừng lại rồi sao? Nhi tử ngu xuẩn, đao của con, còn chưa hoàn thành sao?"
"Sắp rồi... Sắp rồi." Thiên chi kiêu tử khóc bao nhi lau khô nước mắt, trong mắt lộ ra vẻ kiên nghị.
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan kịch liệt tràn ngập trong mật thất, nhưng tay cầm đao kia lại rất ổn định, thân hình cũng cao ngất như vách núi sừng sững, khó có thể vượt qua.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Lý Nguyên phẫn nộ gõ trường đao trong tay, tóc bạc như bờm sư tử, cả người lắc lư không thôi.
Mà đối diện hắn là Lý Bình An lại một lần nữa bị đánh bại.
"Không phải con không có năng lực, mà là cha... người quá mạnh mẽ." Lý Bình An dù kiêu ngạo như thế nào nhưng lại không thể không thừa nhận điểm này.
Rõ ràng là cha dùng lực lượng thất phẩm nhưng lại tựa như đỉnh núi giữa mây, làm thế nào cũng không thể chạm vào.
"Gặp phải địch nhân, con cũng sẽ nói như vậy sao?
Địch nhân của con sẽ không bỏ qua cho con!"
Lý Nguyên cả giận nói: "Nếu con đã vô dụng như vậy, thay vì để cho con ngày sau bị ngoại nhân giết chết, không bằng hôm nay để cho ta phế đi!"
Dứt lời, quanh thân hắn tản ra khí tức đáng sợ, một tầng sát ý đáng sợ tập trung vào Lý Bình An, đao trong tay chấn động với một tần suất khủng bố, toàn bộ ánh sáng đều bị phản xạ lại, cả người hắn tựa như hình người viền đen, cho dù là đứng trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhưng vẫn là một mảng đen kịt.
Một tiếng thét chói tai thê lương của kim loại yêu ma, gần như xé rách lòng tin của người nghe.
Bởi vì đây là thần kỹ trong đao kỹ thất phẩm, là thần kỹ đứng trên tất cả, là thần kỹ chẳng thể bị phá.
Đao này ra, mờ mịt thê lương như cầu vồng, hướng thẳng tới hai chân Lý Bình An.
Lý Bình An cứng đờ, y có thể cảm thấy được đao này là thật muốn chặt đứt hai chân của y, không hề có chút đùa giỡn nào.
Nhưng...
Nhưng mà...
Tại sao y lại để bị gãy chân ở đây được, đoạn tuyệt con đường phía trước được!
Cho dù là phụ thân cũng không thể!
Tuyệt đối không thể!
Trong cơ thể y, ảnh huyết đột nhiên chảy nhanh theo một quỹ đạo nào đó, như thể từ khi sinh ra nó vốn đã như vậy.
Mà tất cả các trở ngại hậu thiên, thì đều bị nghiền nát "răng rắc" trong dòng chảy bạo lực và điên cuồng này.
"Hả?"
Lý Nguyên thần sắc bất động, động tác lặng lẽ chậm lại nửa nhịp.
Tuy là chậm nửa nhịp nhưng vẫn là phạm trù tuyệt kỹ đỉnh cao.
Xoẹt!!
Một giây sau, đao của hắn rơi xuống!
Nhưng lại thất bại.
Bởi vì chẳng biết từ lúc nào, Lý Bình An đã tránh ra, y cầm đao, tựa như lĩnh ngộ được gì đó ở trong nháy mắt vừa rồi.
"Chiêu thức?"
Y lẩm bẩm, sau đó đột nhiên nhe răng cười nói: "Chiêu thức có ích lợi gì?! Vô chiêu mới là mạnh nhất."
Thời điểm nói ra một câu này, đủ loại gông xiềng phụ gia quanh người y đều vỡ vụn.
Từ hình thức "theo Tiên Thiên Ảnh Huyết, đi chiêu thức hậu thiên", lập tức biến thành "đủ loại hậu thiên, quy về tiên thiên".
Thiếu niên cầm đao, lắc lư như liễu rủ trong gió.
Sau đó thân thể y lắc lư, lắc ra một cái Lý Bình An, lại lắc một cái, lại có thêm một Lý Bình An.
Ba Lý Bình An nhìn Lý Nguyên tóc bạc phơ, cung kính thi lễ nói: "Phụ thân, xin người chỉ giáo."
Lý Nguyên sửng sốt.
Còn có thể phân thân?
Đây là nguyên lý gì?
Tiên Thiên Ảnh Huyết quả nhiên ảo diệu vô cùng, mà ngôn luận "Vô chiêu thắng hữu chiêu" cuối cùng cũng làm cho hắn yên tâm.
Vậy thì bây giờ hắn sẽ hoàn thành một việc cuối cùng.
Lý Nguyên cười ha ha: "Lúc này mới ra dáng, lại đây."...
Mật thất.
Cửa sổ trên mái nhà.
Ánh sáng chiếu xuống.
Bốn bóng đen nhanh chóng giao nhau, tựa như nước chảy mãnh liệt từ phương hướng ngược nhau.
Tiếng thét dài bén nhọn của kim loại yêu ma, đan xen với từng đạo tàn ảnh, xây dựng thành hình ảnh kinh tâm động phách.
Rất lâu sau.
Đinh!!
Một tiếng nổ giòn vang.
Trường đao xoay tròn vù vù, cắt thành đĩa bạc, nghiêng xuống mặt đất.
Đây là thanh đao trong tay Lý Nguyên.
Hắn... thua rồi.
Đương nhiên là hắn cố tình thua.
Một cường giả, không thể có tâm ma.
Vì vậy, hắn đã thiết lập một tâm ma bất khả chiến bại cho nhi tử mình, và để cho nhi tử mình phá vỡ tâm ma này.
Hắn đưa nhi tử ra khỏi nhà kính, và nhi tử cũng cho hắn thấy ý chí.
Con đường phía sau, nên để nhi tử tự mình đi.
Lúc này, Lý Nguyên mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt nói: "Con đã trưởng thành."
Lý Bình An tiến lên đỡ hắn nói: "Con vĩnh viễn là con của cha."
Lý Nguyên nói: "À đúng rồi, chiêu thức phân thân vừa rồi của con là sao?"
Lý Bình An gãi gãi đầu nói: "Con cũng không biết, chính là con quên hết những sở học hậu thiên, tất cả đều dung nhập vào bản tính của mình, loại lực lượng này sẽ tự nhiên hiểu được."
Lý Nguyên như có điều suy nghĩ, lại nói: "Vậy đây là đao của con sao?"
Lý Bình An cười ngây ngô nói: "Không, đây là tuyệt học tổ truyền, phân chó nhất đao."
Phụ tử nhìn nhau cười ha ha.
Cười một lát, Lý Bình An nói: "Cha, sau này người cứ ở nhà dưỡng lão, nhi tử dưỡng lão cho người, hiếu kính người thật tốt!"
Lý Nguyên cười nói: "Được, một lời đã định."...
Thời gian trôi qua từng ngày.
Đầu thu, lá xanh đã chuyển vàng nhưng vẫn treo trên đầu cành chưa từng rơi rụng.
Lý Nguyên tóc bạc phơ ngồi ở trong viện, dưới tình huống này hắn không cần gọi Cảnh Thủy Hương, Thôi Hoa âm hoặc là Dao Giác tới.
Nhưng ba nữ cũng thay phiên nhau đến với hắn một cách săn sóc.
Ngày này...
Lá vàng đầu tiên rơi xuống từ giữa không trung, lắc lư, xoay tròn rơi xuống đất.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Cảnh Thủy Hương đang pha trà đối diện nói: "Thủy Hương, ta muốn đi xa."
Cảnh Thủy Hương trầm mặc nói: "Ta biết... Chàng luôn muốn."
Lý Nguyên nói: "Nhưng trước khi ta đi xa, ta còn phải làm một chuyện cuối cùng."
Cảnh Thủy Hương nói: "Mặc dù Thần Mộc Điện không có chú binh sư nào khác, nhưng bốn nhà khác của Ngũ Hành thế lực lại có, cùng lắm là ta đi xa một đoạn đường, chuẩn bị nhiều huyết kim một chút.
Nếu không được, ta sẽ chờ hậu bối của Cộng sư, luôn có người có thể trở thành chú binh sư mà?"
Lý Nguyên ngạo mạn nói: "Thê tử của ta làm sao lại sử dụng linh khí do người khác đúc?"
Cảnh Thủy Hương nhẹ giọng thở dài: "Nhưng thân thể của chàng"
"Người đi xa, tâm nguyện đã xong. Mà chế tạo một thanh linh khí cho nàng là tâm nguyện cuối cùng của ta." Lý Nguyên nói: "Chờ đúc xong ta sẽ đi xa."
Thân thể Cảnh Thủy Hương run lên: "Nhanh như vậy?"