Chương 395 Rời đi (3)
Lý Nguyên nói: "Đã già rồi, đại nạn sắp tới. Thần Mộc Điện sẽ không còn muốn giữ một lão nhân như ta nữa chứ?"
Dứt lời, hắn lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong ngực, đưa cho Cảnh Thủy Hương: "Cảnh trưởng lão, đây là thuật đúc binh của Chúc hệ, nàng chuyển cho Thần Mộc Điện, cũng nói giúp ta một chút.
Về phần an bài của ta, chớ có nói cho Bình An và Hoa âm, ngược lại có hai thứ, sau khi ta rời đi, nàng giúp ta chuyển giao cho Bình An và Hoa âm."
Cảnh Thủy Hương nhận lấy sách lên tiếng: "Ta hiểu rồi."...
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Lý Nguyên đem đủ loại tài nguyên như tiền, bí kỹ, đan dược... đều an bài xong. Thông qua con đường bí mật của chính hắn, phân lô từng phần và vận chuyển đến Vân Sơn đạo.
Mấy năm nay, hắn tích trữ được không ít tài nguyên.
Cho dù là huyết kim cũng rất nhiều.
Đây là những "tư bản làm ruộng" sau khi hắn đi đến Vân Sơn đạo.
Mà bí kỹ, bao gồm hai quyển thuần thú mà điện chủ tặng cho hắn.
Lá vàng rơi lả tả, Lý Nguyên không lựa chọn đi đỉnh núi đúc binh. Bởi vì nơi đó đã trở thành thánh địa của thợ rèn hoặc chú binh sư tương lai, nhiều người mắt tạp, không tiện rút lui.
Hắn đúc linh khí cho Cảnh Thủy Hương ở một điện đúc bí mật.
Trong linh khí này, hắn lặng lẽ rót vào 300 năm thọ nguyên.
Mà 300 năm cũng không đủ để hình thành "lỗ hổng âm dương", từ đó dẫn phát thiên địa dị tượng, Cảnh Thủy Hương cũng không phải là loại ngũ phẩm viên mãn như Cô Tuyết Kiến.
Tuy nhiên sau khi cầm thanh đao mà Lý Nguyên đưa cho nàng, số liệu của nàng từ "1260-1350" biến thành "1260-9548". Và số liệu này còn sẽ gia tăng theo sự phát triển của Cảnh Thủy Hương.
Trưởng lão nhỏ nhắn trong lễ phục màu đen, tay cầm tế đao màu máu đứng trong hoàng hôn.
Nàng lặng lẽ đưa Lý Nguyên ra ngoài thành, mà hành động này là tất cả cao tầng Thần Mộc Điện đều đã ngầm đồng ý.
Không phải là họ không muốn tiễn biệt mà là Lý sư không cần loại tiễn biệt này.
Thậm chí, ngay cả nha hoàn theo hầu chăm sóc Lý sư cũng không cần.
Hắn muốn đi xa một mình.
Về phần hắn sẽ đi đâu, có lẽ là phương nam, nhưng cụ thể ở đâu thì không ai biết, cũng không cần phải biết.
Bởi vì sau khi Lý Nguyên đúc xong linh khí cuối cùng cho Cảnh Thủy Hương, cả người hắn đã rút hết sạch tinh khí thần, giống như một lão nhân bình thường.
Không bao lâu nữa, hắn sẽ chết...
Nhưng đây là lựa chọn của một chú binh sư vĩ đại.
Họ phải tôn trọng.
Dù sao ai cũng biết Lý Sư nhớ nhà.
Lúc này, Lý Nguyên nhẹ nhàng ôm nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, nói: "Thanh đao này, ta chỉ có thể đúc đến trình độ như vậy, không thể so sánh với thanh của Cô Tuyết Kiến, xin lỗi."
Khóe mắt Cảnh Thủy Hương có chút ẩm ướt, nàng nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, đồ ngốc này..."
Lý Nguyên cười nói: "Nhớ cùng Hoa âm, Dao Giác còn có Bình An ở chung cho tốt."
"Ta biết, ba người này đều bị ta tách ra, còn đang tu luyện bên ruộng thịt, sợ là phải vài ngày sau mới biết chàng rời đi." Cảnh Thủy Hương nói, sau đó lại hỏi: "Chàng sẽ quay lại sao?"
Lý Nguyên cười nói: "Sẽ."
Cảnh Thủy Hương muốn nói "kẻ lừa đảo", nhưng lời đến bên miệng vẫn biến thành: "Ta chờ chàng."
Sau khi nói lời tạm biệt đơn giản, chính là rút lui giản dị nhất.
Không có giả chết, không có hóa âm trang cũng không có làm an bài phức tạp. Lý Nguyên cứ đơn giản rời khỏi Thần Mộc Điện, về phần chuyện hắn mang đi tất cả huyết kim, cũng không có gì để nói.
Trục bánh xe nhàn nhã xoay vòng, hướng về phía nam, sau đó dừng lại ở một trấn nhỏ tương đối yên tĩnh.
Sau khi Lý Nguyên vào ở khách điếm, lại nửa đêm canh ba lặng lẽ dò xét một vòng, sau khi xác nhận không có người theo dõi thì hắn mới trở về.
Nhưng chỉ xác nhận một ngày cũng không thể làm cho hắn yên tâm.
Mấy ngày tiếp theo, hắn lặp lại xác nhận nhiều lần.
Cảm giác của bản thân hắn chỉ có phạm vi mấy dặm, nhưng sau khi hắn cầm Quỷ Cung, cảm giác của hắn có thể đạt tới hơn mười dặm.
Hơn mười dặm cũng là phạm vi cảm giác của Ngũ phẩm.
Nếu Thần Mộc Điện có sai người đi theo hắn, hắn tất nhiên cũng có thể phát hiện.
Cứ như vậy, lại qua mấy ngày, hắn mới hoàn toàn xác định không có cao thủ theo dõi hắn.
Thần Mộc Điện thật sự thả hắn đi.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là, Thần Mộc Điện chưa từng theo dõi hắn, trên giang hồ lại đột nhiên lưu truyền ra một tin tức: Lý sư rời khỏi Thần Mộc Điện, đi xa thiên hạ, trên người mang theo tiền tài phú khả địch quốc.
Tin tức như vậy, không khác gì ném ra một miếng mồi thơm ngon.
Không ít người trong giang hồ đều rục rịch, bắt đầu tìm kiếm chung quanh một lão giả tóc hoa râm, khí độ phi phàm.
Nhưng mà thiếu niên ngồi ở trong đại sảnh tửu lâu ngáp một cái, kêu lên: "Tiểu nhị dâng rượu."
"Đến, khách quan..." Tiểu nhị đáp lời.
Lại có vài người giang hồ xì xào bàn tán đi qua bên cạnh thiếu niên, nhưng không ai quản thiếu niên này, dù sao... trong giang hồ có quá nhiều thiếu niên như vậy.
Rảnh rỗi đi dạo phố xá sầm uất.
Không ai biết ta là ai.
Lý Nguyên tiếp nhận rượu từ tiểu nhị đưa tới, rót đầy chén lớn.
Hắn bình tĩnh uống rượu, hiện ra bộ dáng thiếu niên bình thường không có gì lạ.
Lý Nguyên lập tức có loại cảm giác giải thoát khó hiểu.
Tâm tính già nua tựa như lại trẻ lại trong nháy mắt.
Kinh nghiệm của "Lý sư" giống như những giấc mơ cũ của tiền trần, và hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đột nhiên hắn nhớ tới câu "cuộc sống ngắn ngủi" mà nhi tử nói, không khỏi lại trầm mặc xuống.
Trường sinh bất tử, không phải nghĩ là phải tiễn biệt cố nhân sao?
Tiết nương tử cũng già rồi, hắn còn nhớ rõ bộ dáng quyến rũ kiều diễm của bà chủ lúc trước, hiện tại tuy nói đã dùng Trú Nhan Đan, nhưng chung quy khó nén mỏi mệt giữa lông mày, không còn là thiếu nữ nữa.
Lục phẩm tăng thọ trăm năm, ngũ phẩm là ba trăm, tứ phẩm cũng chỉ có năm trăm, muốn trường sinh bất lão là gian nan biết bao, cho dù đạt tới nhất phẩm cũng không cách nào làm được?
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại là trường sinh khách trên nhân gian này, chú định phải chứng kiến hưng suy phồn hoa, sinh ly tử biệt.
Đột nhiên, hắn có chút nhớ Diêm nương tử.
"Hải thượng sinh minh nguyệt,
Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán dao dạ,
Cánh tịch khởi tương tư.
Diệt chúc liên quang mãn,
Phi y giác lộ ti.
Bất kham doanh thủ tặng,
Hoàn tẩm mộng giai kỳ."
(Vọng nguyệt hoài viễn – Trương Cửu Linh)
Nữ tử vô cùng quý khí tao nhã cầm thư, đọc từng câu từng chữ thiên cổ tuyệt câu trên đó, miệng lẩm bẩm lâm vào si mê, tựa như rơi vào trong ý cảnh nào đó.
Mặc dù ý cảnh này không phải là khô vinh, nhưng cực kỳ khó có được.
Lý Bình An thì nhận được một túi gấm.
Trong túi gấm có một tờ giấy.
Trên tờ giấy chỉ viết hai câu: Cha đã hứa với con sẽ ở nhà dưỡng lão thật tốt, nhưng lại không nói mà biệt. Cho nên đây là bài học cuối cùng cha dạy cho con: Đừng bao giờ hoàn toàn tin tưởng người khác, bao gồm cả ta.
Thiếu niên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, năm ngón tay siết chặt, nhưng lần này lại không có nước mắt.
Thiếu niên đã học được tính kiên cường, không còn là "Khóc Bao Nhi", nhưng năm đó người "gọi hắn là Khóc Bao Nhi" đều đã không còn nữa.
Nhưng không sao, hắn, Lý Bình An sẽ sống tiếp thật tốt, để cho các thân nhân của hắn dưới suối vàng đều có thể nghe được cái tên Lý đại gia của mình!!...
Sâu trong Thần Mộc Điện.
Trung tâm tháp chuông Bạch Trúc.
Cánh cửa khổng lồ được dệt bằng dây leo chậm rãi đẩy ra.
Nam nhân mặc áo xanh với khuôn mặt mệt mỏi bước ra khỏi bóng tối, sắc mặt của hắn tối tăm khó tả, hủy diệt thô bạo, vô cùng đáng sợ, nhưng tất cả lại nhanh chóng biến mất.
Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, không đầu không đuôi nói: "Thì ra là thế...
Vậy rốt cuộc ai mới là ta, cứ để cho thế giới này phán xét đi.
Như vậy, hẳn là ta có thể tiến vào tam phẩm.
Bất tri bất giác, đã tròn một trăm bảy mươi tám năm rồi..."...
"A di đà phật."
"Giết giết giết!! Ha ha ha!"
"Từ bi vi hoài!"
"Không sát sinh, thù hận vĩnh viễn không ngừng!
Không trộm cắp, mạnh yếu như ta có gì khác nhau!
Không tà dâm, hết thảy hữu tình đều nghiệt!
Không vọng ngữ, giấc mộng hão huyền đều vô nghĩa!"
"Ngươi là giả mạo!"
"Ngươi mới là giả!"
"Đừng ồn ào, đừng ồn ào!"
Nam nhân có khuôn mặt rất phúc hậu, quấn áo bào hắc liên, kêu đau đớn trong mật thất không người.
Nơi này rõ ràng không có ai, nhưng hắn dường như bị mắc kẹt trong một tình huống khó khăn nào đó, vô cùng khó chịu, khổ không thể tả.
Bên ngoài mật thất.
Một nam nhân cao lớn cường tráng, thần sắc ám trầm mặc áo bào hồng liên, cầm thư trong tay đang lẳng lặng chờ đợi.
Tên y là Phương Kiếm Long, tám năm trước vào lúc đại hôn, y và thê tử bị Hồng Liên tặc mang đi.
Sau đó y giả vờ đầu hàng Hồng Liên tặc, cầu xin đổi lấy không gian sinh tồn cho mình và thê tử.
Tuy nhiên năm năm trước, một đợt tập kích bất ngờ do Cung Thánh Hỏa an bài đã cứu được thê tử của y, nhưng lại không cứu y.
Nói cách khác, y đã bị bỏ rơi, sau đó không có tin tức gì.
Thẳng đến năm ngoái, y nhận được tin tức từ một người bằng hũu trong Hồng Liên tặc, nói rằng thê tử y đã tái hôn, đối tượng kết hôn là một vị đệ tử gia tộc của Thánh Hỏa Cung.
Y bỗng nhiên hiểu ra.
Từ giây phút đó trở đi, y trở thành một tên Hồng Liên tặc chân chính.
Không vì gì khác, chỉ là muốn giết đến Thánh Hỏa Cung chó gà không tha mà thôi.
Lúc này.
Y phụng mệnh đến đưa tin, nhưng mật thất đã đóng cửa từ lâu.
Y đợi bên ngoài bảy ngày bảy đêm, một khắc cũng chưa từng nghỉ.