← Quay lại trang sách

Chương 396 Đại chiến tạm dừng, Vân Sơn cố nhân (1)

Hắc liên lấy độc tố, thanh liên lấy sát khí, bạch liên lấy quyến rũ, hồng liên thì hủy diệt.

Tứ Liên là một nhà.

Thế nhân cho rằng Hồng Liên tặc một đường công tới Ngọc Kinh, chỉ có lực lượng của Hồng Liên tặc, thật ra không phải, bởi vì bất kể là phù pháp "tro giấy no bụng, chữa bệnh", hay là "hắc liên khổng lồ nở rộ trong thôn" đều không phải là sở trường của Hồng Liên tặc.

Tứ Liên vẫn luôn tại, chẳng qua là để Hồng Liên có sức đối kháng chính diện mạnh nhất đứng ở bên ngoài mà thôi.

Phương Kiếm Long, ngày xưa là đệ nhất thiên tài Huyết Đao Môn, khi đó, vọng tưởng của hắn chỉ là muốn đi đến Thánh Hỏa Cung.

Trong một hành trình thực hiện nhiệm vụ ngẫu nhiên, hắn quen biết nữ nhi của trưởng lão Thánh Hỏa Cung, Chu Nộ Dương. Hai người cùng trải qua hoạn nạn, mới gặp đã thân, cuối cùng kết thành phu thê.

Đáng tiếc tạo hóa trêu người, tiệc cưới này chỉ là một ván cờ của Chu Nộ Dương.

Hơn nữa, Chu Nộ Dương còn thua.

Tiểu bối Phương Kiếm Long và Chu Xảo Nhi bị bắt về Hồng Liên giáo.

Phương Kiếm Long tạm thời nhân nhượng vì toàn mạng, mang theo thê tử sống tạm bợ ở Hồng Liên giáo, hằng đêm đều chờ đợi Thánh Hỏa Cung có thể tới cứu người.

Sau đó, Thánh Hỏa Cung đến.

Cứu đi thê tử của hắn.

Nhưng không mang hắn đi.

Năm ngoái, thê tử của hắn tái hôn.

Đối tượng, là đệ tử của một gia tộc ở Thánh Hỏa Cung.

Giống như lúc vị Huyết Đao lão tổ kia lý giải hắn phản môn thành hôn, Phương Kiếm Long cũng rất hiểu cách làm của thê tử mình.

Thê tử chung quy không phải võ giả, nàng cũng không có bao nhiêu thanh xuân.

Thay vì dùng tuổi thanh xuân để chờ một người không thể trở về, chi bằng tái hôn để sinh hạ con nối dõi cho Chu gia.

Huống chi, đằng sau chắc chắn còn có áp lực khác.

Thậm chí lúc trước không cứu hắn cũng là vì người này tồn tại một cân nhắc nào đó, dù sao... Hồng Liên trận doanh đã loạn, lúc ấy hắn lại mặc y phục của Hồng Liên tặc, không mang đi cũng dễ hiểu. Dù sao chỉ cần chào hỏi, nói câu "Ta cần thiết lập liên hệ sâu hơn với Chu trưởng lão, mà Chu trưởng lão chỉ có một nữ nhi, cho nên tốt nhất..." hoặc là "Tiểu tử kia nương tựa Hồng Liên tặc, Hồng Liên tặc thế mà lại không làm khó dễ hắn, nói không chừng hắn là thật sự đầu nhập. Đây chính là nhân tố bất ổn định, cho nên tốt nhất..."

Phương Kiếm Long rất hiểu, rất hiểu, nhân chi thường tình mà...

Nhưng dựa vào cái gì, hắn phải tha thứ?

Nam tử cao lớn khoanh chân ngồi trước mật thất, lưng thẳng tắp, cơ bắp bạo liệt làm cho xiêm y phình to lên.

Hắn cúi đầu như nham thạch, nhắm mắt bất động.

Vô thường đã ban cho hắn hận thù, cũng ban cho hắn vận mệnh.

Tại thời điểm thê tử hắn lập gia đình, Hồng Liên tặc đã hoàn toàn tin tưởng hắn.

Mà hắn điên cuồng, cố gắng, cừu hận, cũng rất làm cho thượng vị giả ưa thích. Thậm chí ngay cả nhiệm vụ đưa thư cho phó giáo chủ Hắc Liên giáo cũng giao cho hắn, thậm chí còn nói cho hắn biết "Thế lực khác không đổi được ảnh cốt, nhưng chúng ta Hồng Liên có thể, chỉ cần thời cơ thích hợp liền cho ngươi cơ hội đổi xương lần sau, để cho ngươi đổi thành pháp môn của Hồng Liên ta".

Nhưng mà, hắn đã không còn trẻ nữa, thời gian của hắn cũng không còn nhiều.

Cho nên, hắn đặc biệt quý trọng mỗi một cơ hội.

Vậy là... Hắn vì thư đưa đến tay Bành Di tức thời nhất, lại ở chỗ này chờ, nửa khắc cũng không rời đi....

Chớp mắt lại là mấy ngày trôi qua.

Bầu trời chợt có mây đỏ dày đặc, một mảnh tuyết sâu thẳm rơi xuống, dính vào lông mày cao gầy của Phương Kiếm Long

Phương Kiếm Long không nhúc nhích.

Ngay sau đó, tuyết như lông ngỗng bay tán loạn, trút xuống cả bầu trời.

Phương Kiếm Long vẫn không nhúc nhích.

Tuyết này, là ấm áp, rơi ở trên người thậm chí làm cho hắn cảm thấy rằng tinh lực tiêu hao của mình đang nhanh chóng khôi phục, giống như tu hành bên cạnh ruộng thịt chất lượng cao.

"Tuyết lành báo năm được mùa! Tuyết lành báo năm được mùa!"

"Ha ha ha, lại được mùa rồi!"

"Tuyết rơi thật tốt, rơi thật đẹp!"

Phương Kiếm Long thoáng nhớ lại những thanh âm đã từng vang lên ở đây rất nhiều năm trước.

Trong thời đại mà nhưng đồng ruộng tốt ngày càng cằn cỗi, mọi người sau khi trải qua những năm đầu hoảng loạn, lại bắt đầu dần dần phát hiện tuyết ấm này có thể làm cho đất đai của bọn họ trở nên màu mỡ.

Cho nên, theo tuyết ấm càng ngày càng nhiều, thổ nhưỡng càng ngày càng phì nhiêu, dân chúng sống ở đây cũng càng là hoan hô nhảy nhót.

Chỉ là, bây giờ... những âm thanh đó không còn nữa.

Tất cả các loại tạp niệm và những chuyện cũ lóe lên, cửa mật thất cuối cùng đã truyền đến tiếng mở "ca ca".

Một nam tử mặt cười, quấn trường bào hắc liên đi ra.

Phương Kiếm Long run rẩy phủi tuyết ấm trên người, nhanh chóng đứng dậy, sau đó lấy bức thư từ trong ngực ra, nửa quỳ trình lên, tràn đầy tinh thần nói: "Hồng Liên giáo Phương Kiếm Long, đến đưa thư!"

Bành Di cầm lấy thư, nhìn lướt qua Phương Kiếm Long, cười híp mắt nói: "Không sai, là bộ dáng của Hồng Liên, làm cho bổn tọa ngược lại nhớ tới một số lão nhân."

"Không dám." Phương Kiếm Long cúi đầu nói.

Bành Di chỉ thuận miệng nói, nói xong liền quên. Y mở thư nhìn lướt qua, sau đó cười nói: "Chỉ có chuyện này?

Lấy thân tuẫn đạo, đúc một linh khí dày đặc quỷ khí, tất nhiên không tệ.

Nhưng cũng phải xem linh khí nằm ở trong tay ai.

Thần Mộc Điện, chỉ cần lão già kia chưa có kết quả, có ai là đối thủ của ta?

Cầm linh khí, chỉ có thể là lãng phí.

A di đà phật... thiện tai thiện tai."

Y đong đưa đi về phía trước, đột nhiên đạp hư không, bay lên trời, tựa như giữa không trung sinh ra thềm đá vô hình, mặc cho y rong ruổi, trong giây lát liền không thấy.

Phương Kiếm Long nhìn bóng lưng bay đi, trong mắt sinh ra hâm mộ nồng đậm, sau đó xoay người rời đi....

Một lát sau.

Một doanh trướng chủ soái nào đó.

Một thân ảnh màu đen bay xuống, đệ tử Hắc Liên giáo tuần tra xung quanh nhao nhao hành lễ.

Bành Di mặc kệ những lâu la này, hô to lên.

"Lão Chúc! Lão Chúc!"

"Sao lại không đáp lời chứ?"

"Việc vui, có việc vui a!"

Nhưng vẫn không ai trả lời.

Bành Di quen đường cũ đi tới lều đúc binh, quả nhiên thấy lão giả trang nghiêm vô cùng kia đang hết sức chăm chú đúc một thanh linh khí.

"Lão Chúc, ngươi đúng là một tên điên... Ngay cả nghỉ ngơi cũng không sao?"

Đáng tiếc, Bành Di lại nói vô ích.

Bởi vì lúc Chúc Ban đúc binh, cho dù là trời long đất lở, hắn cũng phải đúc xong rồi nói sau.

Theo sự đối kháng gia tăng, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ cần thần mộc vong, liền trở thành thái độ bình thường của Chúc Ban...

Kẻ thù của hắn là "Thần Mộc điện chủ" Thanh Hãn thành, là Cảnh gia trực tiếp động thủ, là Thôi gia âm thầm dung túng, cho nên, hắn muốn dốc cạn dư sinh trợ giúp Liên giáo tiêu diệt Thần Mộc Điện.

Đồng thời, hắn coi như là đầu tư hai bên.

Nếu Liên giáo thắng, nữ nhi và con rể của hắn sẽ sống vì hắn.

Hắn thua, nữ nhi và con rể của hắn sẽ vì thận phận đúc binh sư của con rể, có thể sống.

Lúc này.

Bành Di đành phải chờ đợi.

Không chờ lâu, với một tiếng tôi vào nước lạnh "xì xèo","chế độ im lặng" của Chúc Ban cuối cùng cũng tắt.

"Chuyện gì?"

"Việc vui!"

"Việc vui gì?"

"Đối thủ cũ của ngươi đã chết."

Chúc Ban sửng sốt, trước tiên hắn cúi đầu xử lý linh khí vừa tôi nước lạnh một lần, sau đó cầm một miếng vải lau tay, lúc này mới hỏi: "Chết như thế nào?"